Chương 6-5: Bạch nguyệt quang (5) H+

“Đúng… đúng vậy… lần trước họp lớp, không phải cậu… bảo tớ… bạch… bạch… đi tìm người yêu à… cho nên… ưmm aaa… tớ liền đi tìm a a a… bạch… bạch… sướиɠ quá… c ặc bự anh yêu thật lợi hại… bạch… bạch… đ ụ l ồn d âm Hân nhi sướиɠ muốn chết a a a… ưmm aa a…”

“Sướиɠ quá a a a… l ồn d âm cục cưng mυ"ŧ c ặc bự phê quá aaa… ưmm ưmm… bạch… bạch… anh đ ụ chết em… bạch… bạch… aaa aa…”

Trong xe mơ hồ truyền đến tiếng rêи ɾỉ của đàn ông, Phó Vân Tâm nghe được giọng nói người đàn ông cảm thấy có chút quen thuộc, giống như là chồng y… Nhưng mà y thật nhanh loại bỏ khả năng này, chồng y thì y vẫn còn rất hiểu, tính cách lầm lì, bình thường làʍ t̠ìиɦ cũng không rên một tiếng, người vừa nãy rên rĩ dâʍ đãиɠ như thế, y ngay cả nghĩ cũng không cần, chắc chắn không phải chồng y.

Có lẽ Lê Hân đã tìm một người giống Dật Thần thì sao, dù sao chồng y cũng ưu tú như vậy mà.

Nhưng mà y không ngờ, người đàn ông trong xe thật sự là chồng y, người chồng mà y yêu thương nhất đang tận tình đ ụ đ ịt l ồn d âm người trong lòng hắn.

“Aaa aa… l ồn d âm thật nhiều nước… bạch…bạch… lần đầu tiên anh đ ụ được cái l ồn d âm lắm nước như vậy… bạch…bạch …c ặc bự sướиɠ chết mất… ưmm a a a… anh sắp chịu không nổi rồi…”

“A a… c ặc bự anh đâm sâu quá… bạchh… bạch… l ồn d âm Hân nhi sắp bị chọc thủng rồi… aaa aa… anh yêu… vợ anh có l ồn d âm hay không a a a… ưmm ưmm… bạch… bạch… l ồn d âm Hân nhi sướиɠ quá aaa aa…”

“Tất nhiên là không có rồi… ư ư aaa… l ồn d âm khít muốn chết… bạchh… bạch… sướиɠ quá a a a… bạch… bạch… vợ anh ngay cả l ồn d âm cũng không có… không có thì thôi… bạch… bạch… ngay cả lỗ đ ít cũng không chặt được như bé d âm… ưmm aaa… sướиɠ quá aaa… lỗ đ ít cậu ta vừa khô vừa lỏng… bạch… bạch… khiến anh không được sung sướиɠ chút nào hết… đâu có như lỗ đ ít d âm của em… bạch… bạch… còn biết chảy nước… aaa aa… l ồn d âm sao lại phun nhiều nước như vậy a a a… bạch… bạch… ghế xe ướt hết rồi… d âm muốn chết… bạch… bạch… anh yêu cục cưng quá… yêu em nhất… ưmm aaa aa…”

Đầu óc Lục Dật Thần sắp nổ tung rồi, theo bản năng mà gầm lên, nghĩ đến vợ hắn đang ở ngay ngoài xe, mà hắn lại ở trong xe đ ụ bé d âm của hắn, cả người sắp bị kí©h thí©ɧ đến cực điểm, lúc này dục hỏa Lục Dật Thần tăng vọt, giống như một con dã thú cuồng bạo đ ụ đ ịt l ồn d âm Lê Hân, nếu Phó Vân Tâm có thể nhìn thấy, liền sẽ phát hiện trên mặt chồng y là biểu cảm sảng khoái chưa từng thấy, là dáng vẻ sung sướиɠ mà không thể nào cảm nhận được trên người y.

Vốn dĩ Phó Vân Tâm thật sự không nhìn được nữa muốn bỏ đi, nhưng nghe thấy hai người trong xe cợt nhả với nhau, y hình như vừa biết được một chuyện động trời, nhịn không được dò hỏi: “Lê Hân, không phải chứ? Người yêu cậu đã có vợ rồi hả?” Giờ khắc này y đều sắp hoài nghi người này có phải Lê Hân hay không, Lê Hân là người không có giới hạn như vậy sao?

“Ừmm… không có cách nào… bạch… bạch… lúc tớ và anh ấy ở bên nhau thì anh ấy đã có vợ rồi… aaa aa… bạch… bạch… nhưng mà không sao… tớ sẽ không phá hoại gia đình anh ấy… bạch… bạch… chỉ đợi lúc anh ấy nứиɠ c ặc thì đ ụ l ồn d âm và lỗ đ ít tớ là được rồi… dù sao vợ anh ấy cũng không thể thỏa mãn c ặc bự của anh ấy…”

“Đúng a a a… bạch… bạch… vợ anh không thỏa mãn được c ặc bự… đành phải đ ụ cái l ồn dâʍ đãиɠ của Hân nhi… bạch… bạch… cục cưng yên tâm… anh sẽ giấu cậu ta… không cho cậu ta biết sự tồn tại của bé d âm… bạch… bạch… sướиɠ quá a a a… l ồn lại kẹp c ặc bự aaa… bạch… bạch… đ ụ nát cái l ồn d âm này… đ ụ chết em… bạch… bạch… aaa aa… bên trong vừa mềm vừa ướt… thật muốn làm chết anh mà… bạch… bạch… c ặc bự anh không rời khỏi l ồn d âm được a a a…”

“A a… l ồn d âm chịu không nổi aaa… anh… bạch… bạch… Hân nhi muốn cao trào a a a… bị c ặc bự anh đ ụ đến phun ra aa… bạch… bạch… aaa a a a…”

“Sướиɠ quá aaa… muốn bắn rồi… bạch… bạch… đĩ d âm… anh bắn hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ cho l ồn d âm… bạch… bạch… aaa aa… cho em… bạch… bạch… cho em hết… aaa a a a…”

Tiếng thét chói tai của Lê Hân và tiếng người đàn ông gầm nhẹ đồng thời vang lên, l ồn d âm phun lượng lớn nước d âm vào lỗ nhỏ trên côn t hịt Lục Dật Thần, sướиɠ đến mức cả người hắn giống như bị giật điện, sống lưng dựng thẳng, mông giật giật không ngừng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng từng đợt từng đợt bắn vào l ồn d âm Lê Hân đang run rẩy co giật.

Cảm ơn trời đất, taxi cuối cùng cũng tới, Phó Vân Tâm nhẹ nhàng thở ra, hoảng hốt luống cuống lên xe không dám quay đầu nhìn lại, sau khi y rời đi không lâu, chiếc Cayenne xa hoa lại lần nữa rung lắc.

“… Alo?”

“Dật Thần Dật Thần, em nói với anh, anh biết em vừa mới nhìn thấy gì không? Nói cho anh nghe, anh nhất định sẽ bị hù chết!”

“…Có chuyện gì?” Lục Dật Thần khống chế hô hấp, để giọng nói của mình ổn định hơn.

Lúc này một tay hắn cầm di động, một tay chống đất, lấy tư thế doggy thúc vào mông người dưới thân đang quỳ gối banh rộng hai chân.

“Em vừa mới nhìn thấy Lê Hân ở trong một chiếc xe xa hoa làʍ t̠ìиɦ với đàn ông! Rất kịch liệt, quả thực chói mù hai mắt của em, à đúng rồi, em nghe thấy giọng nói người đàn ông kia còn khá giống anh đó!”

“…Phải không?” Lục Dật Thần thấy người tình quay đầu lại muốn hôn, liền nghiêng đầu nhiệt tình hôn lên.

“Đúng vậy, chắc là Lê Hân không biết tìm ở đâu được người đàn ông rất giống anh đi? Nhưng mà cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là người đàn ông này có vợ rồi, có nghĩa là người đàn ông này nɠɵạı ŧìиɧ với Lê Hân đó!”

“Ừmm…” Lục Dật Thần cảm giác mình sắp bắn ra, hắn nhanh chóng tắt điện thoại, bóp chặt lấy cặρ √υ" bự của người dưới thân, thở gấp gầm lên.

“Đĩ d âm, anh lại muốn bắn rồi… aaa aa… bạch… bạch… lần này phải bắn đầy lỗ đ ít d âm này… ưmm ưmm… bạch… bạch… sướиɠ quá a a a…”

Sau khi hoan ái xong, hắn lại lần nữa gọi điện thoại.

Sau bốn tiếng chuông vang lên từ điện thoại.

“Xin lỗi, Vân Tâm, vừa rồi có điện thoại công việc gọi đến, à đúng rồi, về chuyện em vừa mới nói, anh khuyên em tốt nhất đừng tùy tiện nói ra, em cũng biết gia thế Lê Hân không đơn giản, nếu em truyền đi khắp nơi mà bị cậu ấy phát hiện, đến lúc đó anh cũng không thể nào bảo vệ được em đâu”.