Chương 6-4: Bạch nguyệt quang (4) H

Từ đó về sau, Lục Dật Thần và Lê Hân liền thuận lý thành chương bắt đầu vụиɠ ŧяộʍ với nhau, hai người thường xuyên lừa Phó Vân Tâm để lén lút làʍ t̠ìиɦ. Chuyện lừa gạt vợ mình vụиɠ ŧяộʍ với người tình khiến thần kinh hắn liên tục bị kí©h thí©ɧ, hắn hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ do việc nɠɵạı ŧìиɧ mang đến. Theo số lần tăng lên, hắn phát hiện thân thể mình càng ngày càng không thể rời đi cục cưng Hân nhi của hắn, lựa chọn nơi làʍ t̠ìиɦ cũng càng thêm lớn mật.

Buổi tối ngày nọ, khi Lục Dật Thần vừa tan làm chuẩn bị về nhà lại thấy được tin nhắn của Lê Hân, lần này còn đặc biệt dặn hắn đừng lái xe đến, hắn cười cười, chắc lại muốn làm chút trò tình thú đặc biệt nào đây? Hắn gọi điện thoại báo cho vợ mình hôm nay phải tăng ca, sau đó đi đến nơi hẹn.

Đi khoảng mấy chục phút, hắn nhìn thấy một chiếc siêu xe Cayenne kéo dài màu đen đỗ ở ven đường, Lục Dật Thần ngây ngẩn cả người, sau khi xác nhận kỹ, hắn mở cửa xe, đập vào mắt là bé cưng của hắn cả người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ banh rộng hai chân, một tay tự tuốt côn t hịt của mình, một tay xoa nắn hộŧ ɭε trên l ồn d âm, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đỏ ửng, hai mắt si mê nhìn hắn mà tự an ủi.

Cổ họng Lục Dật Thần nóng ran, hắn nhanh chóng đi vào đóng chặt cửa xe lại, theo phản xạ nhìn về phía ghế lái, thấy ở đó không có ai mới nhẹ nhàng thở ra: “Hân nhi, em tự lái xe đến à?”

“Không có… em để tài xế chở tới đây rồi bảo hắn xuống xe đi về… em ở đây… chờ anh Dật Thần đến… đợi rất lâu đó…”

“A… cục cưng dâʍ đãиɠ của anh… đừng nóng vội… anh tới liền đây…” Lục Dật Thần thành thạo cởi sạch quần áo của mình, ôm người ngồi lên ghế xe, lại tách đùi cậu ra, nhìn l ồn d âm ướt đẫm và côn t hịt nhỏ xinh, hắn không nhịn được nuốt nước miếng.

“Anh Dật Thần… anh sẽ ghét bỏ… ưmm… Hân nhi là người song tính sao… Hân nhi có l ồn nhỏ… anh Dật Thần sẽ chán ghét sao…”

“Sao có thể chứ… l ồn nhỏ của bé cưng trắng múp mềm mại… rất đáng yêu… anh muốn liếʍ thử nha…” Lục Dật Thần nói rồi há miệng ngậm lấy hai mép l ồn non mịn, đầu lưỡi đâm vào trong l ồn d âm càn rỡ khuấy đảo bên trong động thịt, không ngừng mυ"ŧ sạch lượng lớn nước d âm chảy ra từ l ồn múp, âm thanh bú l ồn “chụt chụt” “sụp soạt” vang lên quanh quẩn bên trong xe.

“A a… l ồn d âm Hân nhi bị liếʍ sướиɠ quá… sướиɠ quá a a a… còn muốn a a… anh yêu… mau bú aaa…” Hai chân thon dài trắng nõn của Lê Hân run rẩy, miệng không ngừng rêи ɾỉ, trong lúc lơ đãng nhìn phía ngoài cửa xe chợt thấy một người quen đang đi tới.

“A a… anh Dật Thần… em nhìn thấy vợ anh… cậu ấy… ưmm aaa… đi về phía chúng ta… aaa a a a…”

Lục Dật Thần dừng một chút, sau đó nhắm hai mắt điên cuồng mυ"ŧ liếʍ nước d âm chảy ra từ l ồn d âm, thậm chí còn tách hai mép l ồn ra tìm đến hộŧ ɭε bị che đậy bên trong, hung hăng ngậm lấy, ở trong miệng liếʍ láp.

“A a… hộŧ ɭε bị anh cắn a a a… l ồn d âm Hân nhi chịu không nổi a… muốn phun… a a a…” Hai chân Lê Hân đột nhiên kẹp lấy đầu người đàn ông, một dòng nước d âm giống như sóng trào mà phun ra, đều bị người đàn ông từng ngụm từng ngụm nuốt vào trong bụng.

“Ưhmm ưmm… l ồn d âm nhiều nước quá… cục cưng thật tuyệt vời aa…” Sau khi Lục Dật Thần liếʍ sạch sẽ, ngẩng đầu ngậm lấy côn t hịt cậu mυ"ŧ mấy cái, cơ thể cậu quả nhiên vì quá mẫn cảm mà run lên.

Lê Hân ngừng thở nhìn về phía cửa sổ xe, chợt thấy Phó Vân Tâm đứng ở ngoài xe gọi điện thoại, cậu do dự nói: “Dật Thần, vợ anh hình như không biết chúng ta ở trong xe, trễ như vậy rồi mà còn ở đây gọi điện thoại, cậu ấy muốn đi đâu à?”

Lục Dật Thần lúc này mới nhớ tới, Phó Vân Tâm hình như có nói với hắn bạn y muốn đến đây, y muốn đi đón máy bay, sau khi biết rõ ràng, hắn liền không kiêng nể gì hôn nhẹ mấy cái trên mặt cậu, trấn an nói: “Cục cưng đừng lo lắng, em ấy không biết anh ở trong xe đâu.”

Lúc này Phó Vân Tâm vừa gọi điện thoại nói chuyện với bạn y, vừa chờ taxi, nhìn thấy một chiếc siêu xe xa hoa như vậy đỗ ở lề đường liền không tự chủ đi qua.

Hắn cũng không có ý thức được trong xe có lẽ có người, không hề phòng bị mà lớn tiếng nói chuyện với đầu bên kia điện thoại.

“Ha ha, cậu không biết ngay cả lúc làʍ t̠ìиɦ, Dật Thần cũng không mở miệng nói câu nào, nhưng mà ngẫu nhiên sẽ gọi tớ một tiếng Tâm nhi… Đúng rồi, không có cách nào, Dật Thần chính là như vậy, tớ đều đã quen rồi, ừ… vậy thì có sao chứ!” Phó Vân Tâm đột nhiên hét to: “Lúc cấp ba hắn từng thích Lê Hân, nhưng bây giờ cũng đã kết hôn với tớ rồi, hơn nữa…”

“Cậu nói lúc cấp ba Dật Thần đã thích tớ sao?”

Cửa sổ xe trước mặt đột nhiên hạ xuống một nửa, lộ ra hơn nửa khuôn mặt, khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia, thiếu chút nữa dọa Phó Vân Tâm sợ chết khϊếp, y theo phản xạ lùi lại một bước, đầu bên kia điện thoại đang nôn nóng hỏi y xảy ra chuyện gì, Phó Vân Tâm một lúc lâu sau bình tĩnh lại mới kịp phản ứng, nhỏ giọng nói có việc bận với đầu bên kia điện thoại rồi tắt máy, sau đó ngây ngốc nhìn Lê Hân ở trong xe.

“Phó Vân Tâm… ưmm a a a… Dật Thần… a… thích tớ phải không… ưmm aa…”

Giọng nói Lê Hân đứt quãng dò hỏi người đứng ngoài xe, ở nơi Phó Vân Tâm không nhìn thấy, chồng y giờ phút này đang nằm dưới người cậu, hai tay nắm núʍ ѵú ngắt nhéo, nửa người dưới người đàn ông điên cuồng đâm chọc, côn t hịt cương cứng nóng bỏng mạnh mẽ đ ịt vào l ồn d âm cậu.

“Vậy… vậy thì sao chứ, Dật Thần thích cậu cũng là chuyện lúc cấp ba rồi, anh ấy và tớ đã kết hôn nhiều năm, hơn nữa Dật Thần đã nói với tớ, anh ấy không còn thích cậu nữa, Lê Hân, cậu đừng có tự mình đa tình!” Sau khi Phó Vân Tâm hoàn hồn, liền mạnh mẽ đáp trả.

“Ưmm… yên tâm, tớ chỉ hỏi một chút thôi… sẽ không nghĩ nhiều đâu… ưmm a a a… núʍ ѵú bị nhéo sướиɠ quá… anh mυ"ŧ núʍ ѵú em nữa được không…”

“Lê Hân, cậu… cậu ở trong xe làʍ t̠ìиɦ?” Phó Vân Tâm nhìn Lê Hân không ngừng đong đưa, sắc mặt ửng hồng, trong miệng không ngừng nói lời thô tục không phù hợp với cậu ta, là người đều biết cậu đang làm cái gì, chẳng qua y không ngờ Lê Hân bình thường lịch sự ưu nhã lại có thể phóng túng như vậy.