Chương 6-3: Bạch nguyệt quang (3) H+

“Aaa aa… trời ơi… Hân nhi… bạch… bạch… lỗ đ ít em chặt quá… sao có thể khít như vậy… bạch… bạch… kẹp c ặc bự anh sướиɠ quá… aaa aa…”

“Aaa aa… lỗ đ ít bị đ ụ rồi… bạch… bạch… sướиɠ lắm a a a… c ặc bự anh Dật Thần cứng quá aaa… đ ụ Hân nhi đã quá a a a…” Nửa người Lê Hân dựa vào trên cửa phòng vệ sinh, hai tay người đàn ông nắm chặt eo nhỏ của cậu, điên cuồng đâm thúc kí©h thí©ɧ, c ặc bự ở trong thành ruột cọ xát, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt khiến cậu rên rĩ dâʍ đãиɠ không ngừng.

“Aaa aa… lỗ đ ít đĩ d âm thật sướиɠ… mυ"ŧ c ặc bự phê quá aaa… bạch… bạch… ưmm ưmm… còn biết mυ"ŧ c ặc hơn Vân Tâm… bạch… bạch… chịu không nổi aaa… c ặc bự sướиɠ chết mất… ư ư aa aa…”

Lục Dật Thần cắn chặt răng, thở hổn hển, cố gắng khống chế xúc động muốn bắn tinh, lỗ đ ít Lê Hân thật sự quá tuyệt, thật ra lỗ đ ít Vân Tâm cũng rất chặt, nhưng sẽ không chảy nước, mỗi lần đ ịt đều phải dùng một lượng lớn dầu bôi trơn khuếch trương mới đi vào được, nhưng không bao lâu liền kêu đau bắt hắn rút ra, nên hắn rất ít có cơ hội đ ịt lỗ đ ít vợ mình, vốn dĩ hắn đã không có bao nhiêu ham thích với việc làʍ t̠ìиɦ, về sau liền càng trở nên lãnh đạm hơn.

Bây giờ đ ụ lỗ đ ít Lê Hân, vậy mà khiến côn t hịt hắn trải nghiệm được kɧoáı ©ảʍ chưa bao giờ có, thì ra… đ ịt lỗ đ ít lại có thể sướиɠ như vậy, hắn cư nhiên đến bây giờ mới biết được, đáy lòng Lục Dật Thần lúc này mới thật sự cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ, không ngờ người hắn thích vậy mà cũng thích hắn, hơn nữa còn thích hắn nhiều năm như thế, hắn đây là may mắn đến thế nào chứ!

“Phải không… A a… lỗ đ ít Hân nhi đ ụ sướиɠ hơn Phó Vân Tâm sao… ưmm ưmm…”

“Đương nhiên… bé d âm của anh… bạch… bạch… lỗ đ ít tuyệt nhất… Phó Vân Tâm căn bản không thể so sánh với bé d âm được… bạch… bạch… aaa aa… lỗ đ ít em ấy không thể đ ụ nổi a a a… Căn bản không thể ăn được c ặc bự của anh… ư ư ưmm… lỗ đ ít d âm lại kẹp c ặc rồi… bạch… bạch… bên trong vừa nóng vừa mềm… còn sẽ ăn c ặc bự của anh… aaa aa…”

Lục Dật Thần liên tục nói lời cợt nhả, hắn vốn dĩ không thích nói chuyện, không thể ngờ khi làʍ t̠ìиɦ với Lê Hân lại có thể nói nhiều lời dâʍ đãиɠ như thế, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy kinh ngạc, ngoài ý muốn nhất là hắn vậy mà không hề chán ghét bản thân như vậy, ngược lại giống như đã mở ra một cánh cửa mới, khiến hắn nhận thức được bản thân còn có một mặt như thế.

Nhìn người tình trước mắt bị côn t hịt hắn đ ịt đến run rẩy không ngừng, hai cặρ √υ" bự trước ngực cũng kịch liệt nẩy lên, Lục Dật Thần không nhịn được ôm lấy cậu từ phía sau, để lưng trần của cậu dán sát lên l ồng ngực hắn, tay hắn bóp lấy vυ" bự non mềm của Lê Hân xoa nắn, nghiêng đầu liếʍ liếʍ gò má đỏ bừng của cậu, trầm giọng nói: “Ưhmm ưmm… đĩ d âm… quay đầu lại đây… anh muốn hôn em… nhanh nào… aaa aa…”

“… Anh Dật Thần… ưmmm… a a a…”

Lê Hân ngoan ngoãn quay đầu, người đàn ông nhanh chóng hôn lên, so với lúc trước còn mãnh liệt hơn, kɧoáı ©ảʍ hai người liền tăng vọt lên.

“Dật Thần, anh ở trong đó à?”

Giọng nói Phó Vân Tâm đột nhiên truyền đến từ cửa WC, Lê Hân hoảng sợ, cậu liếc mắt nhìn người đàn ông, người đàn ông cho cậu một ánh mắt trấn an, tách khỏi môi cậu, khàn giọng nói: “Có chuyện gì vậy?”

“Còn hỏi có chuyện gì à, em thấy anh nửa ngày rồi vẫn chưa quay lại, gọi điện thoại cũng không nghe, em mới muốn hỏi anh có chuyện gì đó!” Phó Vân Tâm đứng trước cửa bĩu môi hét lên.

“Ưhmm… điện thoại anh tắt chuông không nghe được… aaa aa… bụng anh đột nhiên có chút khó chịu…” Lục Dật Thần vừa giải thích vừa thè đầu lưỡi liếʍ láp khuôn mặt người tình, côn t hịt thô to dưới háng vẫn điên cuồng đ ịt vào lỗ đ ít sưng đỏ, không chút nào lo sợ Phó Vân Tâm đang đứng ngoài cửa, ngược lại còn vì cách một cánh cửa như vậy, ở trước mặt vợ đ ịt người mà hắn yêu thầm đã lâu, nội tâm xuất hiện một cổ kɧoáı ©ảʍ kí©h thí©ɧ chưa từng có, hắn cảm thấy vô cùng hưng phấn.

“Anh không sao chứ? Dật Thần, nếu không thì để em vào xem thử…” Nghe thấy tiếng rêи ɾỉ của người đàn ông, chắc là bụng hắn rất khó chịu, Phó Vân Tâm bây giờ mới cảm thấy lo lắng, y gõ cửa, muốn vào xem chồng mình như thế nào rồi.

“Aaa… không cần… em vào cũng vô dụng… hơn nữa như vậy cũng không được sạch sẽ… ưmm aaa…”

Cậu mà vào được chắc sẽ nổi điên lên mất. Lê Hân che miệng thầm nghĩ, dù sao chồng y bây giờ đang liếʍ láp khuôn mặt cậu, tay nắm vυ" bự, hơn nữa còn đang điên cuồng đ ụ lỗ đ ít cậu, chắc chắn không phải chuyện gì vui.

Y mà thấy được nhất định sẽ tức chết.

“Vậy… vậy làm sao bây giờ?” Phó Vân Tâm lo lắng sắp khóc luôn rồi.

“Không… không có việc gì… ưmm… anh ở đây một chút là được rồi… ưmm ưmm… Vân Tâm… em… aaa aa… em về hội trường trước đi… nếu không những người khác… không biết chúng ta… đi đâu rồi… ưmm aaa…”

Đúng lúc này điện thoại Phó Vân Tâm đổ chuông, y bắt máy nói vài câu với đầu dây bên kia rồi tắt máy, nghĩ nghĩ một chút rồi cũng đồng ý với đề nghị của người đàn ông.

“Được rồi… em đi về trước, Dật Thần, anh khỏe lại thì nhớ gọi điện thoại cho em!”

“Anh biết rồi…”

Nghe thấy tiếng bước chân Phó Vân Tâm rời đi, không đến hai phút sau, trong phòng vệ sinh lại vang lên âm thanh dâʍ đãиɠ của hai người bọn họ.

“Ưhmm ưmm… đĩ d âm… bạch… bạch… anh nhịn không nổi rồi… muốn bắn a a a… c ặc bự muốn bắn… bạch… bạch… bắn vào lỗ đ ít d âm của cục cưng được không… bạch… bạch… aaa aa sướиɠ quá a a a…”

“A a a… anh mau… bạch… bạch… bắn vào trong… bắn vào lỗ đ ít Hân nhi… ưmm aaa aa… rót đầy lỗ đ ít em a a a… aaa aa…”

“Bắn!”

Lục Dật Thần ngửa đầu hét lớn một tiếng, lỗ nhỏ trên côn t hịt từ từ mở to, run rẩy bắn ra từng đợt tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng vào lỗ đ ít Lê Hân. Hai người gắt gao ôm lấy nhau, hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ sau khi cao trào, một lúc lâu sau, Lê Hân quay mặt về phía người đàn ông, mặt đầy vẻ si mê nói: “Anh Dật Thần, sau này chúng ta còn có thể gặp nhau không? Lén lút cũng được mà…”

“Đương nhiên…” Lục Dật Thần cưng chiều chỉnh sửa lại mấy sợi tóc bị rối của cậu, sau khi hai người mặc lại quần áo, liền một trước một sau đi ra ngoài.

Ai cũng không biết hai người vừa mới ở trong phòng vệ sinh nào đó làm một trận hoan ái mãnh liệt.