Chương 6-1: Bạch nguyệt quang

Tóm tắt: Cùng bạn học cũ yêu đương vụиɠ ŧяộʍ bắn tinh vào lỗ đ ít trong WC / xe chấn, chính thất ở ngoài xe nhìn công thụ đ ụ l ồn d âm

“Dật Thần, ngày mai họp lớp cấp ba, chúng ta có đi luôn không?” Phó Vân Tâm ngồi ở trên sô pha, dựa đầu vào bả vai người đàn ông, vừa đọc tin nhắn trên nhóm vừa hỏi.

“Sao cũng được.” Lục Dật Thần chuyên chú nhìn báo cáo trên laptop của mình, cũng không quá để ý đến lời vợ hắn nói.

“Vậy em đăng ký tên hai chúng ta nha… À đúng rồi, nghe nói lần này Lê Hân cũng sẽ đi.”

Cơ thể Lục Dật Thần hơi khựng lại, rất nhanh lại giống như không có việc gì tiếp tục làm việc.

“Nghe nói khoảng thời gian trước cậu ấy mới từ nước ngoài trở về, Dật Thần, không phải quan hệ của anh với cậu ấy rất tốt à, cậu ấy có liên lạc với anh không?”

“…Không có.”

“Phải không…” Phó Vân Tâm quay đầu liếc mắt xem xét người đàn ông, tiếp tục nói: “Cũng không biết bây giờ cậu ấy thế nào rồi, chúng ta kết hôn gửi thiệp mời mà cậu ấy cũng không đi…”

“……”

Thấy người đàn ông vẫn im lặng không nói như cũ, Phó Vân Tâm ôm lấy cổ hắn, bắt người đàn ông phải nhìn thẳng vào y.

“Dật Thần, bây giờ anh còn thích Lê Hân không?”

“……”

Lục Dật Thần thở dài, vỗ vỗ đầu Phó Vân Tâm, nhỏ giọng nói: “Vân Tâm, chúng ta đã kết hôn rồi.”

Mấy năm nay liên tục bị vợ mình hỏi lại chuyện quá khứ, khiến hắn có chút mệt mỏi, đã không biết phải trả lời như thế nào nữa rồi.

Đúng, lúc còn học cấp ba, hắn thật sự từng thích Lê Hân, nhưng tính tình hướng nội nên chưa từng chủ động theo đuổi người ta, nhiều nhất cũng chỉ tính là yêu đơn phương mà thôi. Chuyện này hắn chưa từng nói với ai, cũng không biết tại sao Vân Tâm lại biết, hơn nữa đã trôi qua bảy tám năm, thật không hiểu vì sao Vân Tâm vẫn còn rối rắm vấn đề này.

Phó Vân Tâm nhíu mày, có chút không hài lòng với câu trả lời của người đàn ông, bất quá tính cách Dật Thần vốn dĩ đã rất trầm tính, có lẽ hắn sẽ không nói dối y.

Hình như bị y hỏi đến hơi phiền, sắc mặt người đàn ông có chút đen lại. Phó Vân Tâm nhanh chóng hôn cằm hắn một cái, làm nũng nói: “Được rồi, em chỉ hỏi một chút thôi, dù sao quan hệ trước kia của hai người tốt như vậy, em có chút ghen tị… Anh đừng giận…”

Được rồi, mặc kệ như thế nào, người kết hôn với Dật Thần là y, y đúng là có chút điên rồi.

Tối hôm sau, Lục Dật Thần và Phó Vân Tâm đúng giờ đến địa điểm họp lớp, khác với lúc trước, địa điểm lần này là một nhà hội sở cao cấp nổi tiếng.

“Lần này người tổ chức là tên phú nhị đại Trần Xa Đạt kia, nghe nói là vì lần này Lê Hân cũng đi nên mới lựa chọn nơi này.” Phó Vân Tâm nói nhỏ bên tai Lục Dật Thần.

Lục Dật Thần vẫn im lặng không nói gì, vẻ mặt lạnh lùng giống như bình thường, cùng Phó Vân Tâm đi vào hội sở.

Bởi vì hầu như mỗi năm bọn họ đều sẽ tụ tập họp lớp, tuy rằng không phải tất cả mọi người đều đến đông đủ, nhưng hầu như những người ở đây đều rất quen thân, hơn nữa quan hệ cũng không có quá nhiều thay đổi. Nhưng vì lần này là lần đầu tiên Lê Hân đi, nên gần như tất cả mọi người đều đến, dù sao nhiều năm không gặp như vậy, mọi người đều muốn nhìn xem vị bạn học năm đó làm mê đảo ngàn vạn người bây giờ ra sao rồi.

“Đến rồi, Lê Hân đến rồi!”

Chỉ thấy một người mặc tây trang màu hồng nhạt, áo sơ mi màu trắng cổ chữ V khoét sâu lộ rõ khe ngực chậm rãi đi vào hội trường, cậu mỉm cười chào hỏi mọi người, cử chỉ ưu nhã lịch thiệp.

“Trời ơi, sao tớ cảm thấy Lê Hân càng ngày càng quyến rũ vậy nhỉ?”

“Tớ cũng thấy vậy, đặc biệt là dáng người… tớ nhớ rõ lúc học cấp ba vẫn chưa có đường cong quyến rũ vậy đâu!”

“Ai! Cậu đừng có nhìn chằm chằm cơ thể người ta như vậy chứ, cậu đừng quên cậu là người có vợ rồi đó!”

“Biết biết, tớ chỉ là nghĩ Lê Hân đang làm công việc gì thôi, cậu nhìn cách ăn mặc của cậu ấy hình như rất quý đó?”

“Tốt hay không tớ không biết, dù sao Lê Hân cũng là con nhà giàu, có kém đến đâu cũng phải tốt hơn chúng ta thôi!”

“Nói cũng đúng, aizz… đúng là mỗi người mỗi mệnh mà…”

“……”

Lê Hân cầm ly rượu đi đến trước mặt Lục Dật Thần và Phó Vân Tâm trong tiếng bàn luận thầm thì của mọi người, vui vẻ cạn ly với hai người, lịch sự hỏi thăm: “Nghe nói hai người đã kết hôn rồi?”

“Đúng vậy.” Phó Vân Tâm giành trả lời trước Lục Dật Thần, y kéo tay người đàn ông cười nói: “Bọn tớ có gửi thiệp mời cho cậu, đáng tiếc là cậu không đến.”

“Xin lỗi, khi đó tớ đang đi công tác bên Anh rồi.” Lê Hân vẻ mặt áy náy nâng nâng ly rượu, sau đó lấy một hộp quà tinh xảo từ trong túi ra đưa cho Phó Vân Tâm, “Đây là đồng hồ đôi, tha thứ cho lời chúc phúc muộn màng của tớ, hy vọng hai người có thể nhận lấy.”

“Cảm ơn cậu.” Phó Vân Tâm nhanh chóng vui vẻ nhận lấy trước khi người đàn ông kịp ngăn cản, ở ngay trước mặt hai người mở hộp quà ra, bên trong là một cặp đồng hồ sáng lấp lánh nhìn rất sang trọng. Phó Vân Tâm nhìn cặp đồng hồ giá trị xa xỉ này, ghen ghét trong lòng đối với Lê Hân không khỏi lại tăng thêm vài phần, nhưng nghĩ đến người đàn ông đã từng thích cậu ta bây giờ đã ở bên mình, trong lòng lại không nhịn được đắc ý.

Thế là y vui vẻ nói với người đàn ông bên cạnh: “Dật Thần, em thật sự rất vui, đây là quà chúc mừng của Lê Hân tặng cho chúng ta, hay là bây giờ chúng ta đeo lên luôn đi!” Phó Vân Tâm nói xong liền kéo tay người đàn ông, cầm lấy một chiếc đồng hồ trong đó đeo lên cổ tay hắn.

“Vân Tâm, em… em đừng làm vậy mà.” Lục Dật Thần xấu hổ đến mức không dám nhìn người tặng quà là Lê Hân, muốn rút tay ra nhưng Vân Tâm nắm quá chặt, hắn căn bản không rút ra được.

Phó Vân Tâm cũng mặc kệ Lục Dật Thần có khó xử hay không, chỉ cần có thể tỏ vẻ ân ái với Lục Dật Thần ở trước mặt Lê Hân, y liền vô cùng sung sướиɠ, y nhanh chóng đeo lên cho mình và người đàn ông, sau đó cầm lấy tay người đàn ông giơ lên, hai chiếc đồng hồ tinh xảo cùng kiểu kề sát vào nhau, rồi nói với Lê Hân: “Lê Hân, cậu xem bọn tớ có phải rất xứng đôi hay không?”

Mắt Lê Hân nhìn về phía Lục Dật Thần, thấy trên mặt hắn tràn ngập vẻ quẫn bách, chỉ cười không nói gì, sau đó cậu mở điện thoại nhìn thời gian rồi nói với hai người: “Xin lỗi, công ty tớ còn có chút việc, phải về trước đây.”

“Thì ra cậu bận vậy à?” Phó Vân Tâm có chút kinh ngạc, sau đó thử hỏi một câu: “Cậu bận như thế… chắc là còn chưa có người yêu phải không?”

“Ừ, tớ không có thời gian.”

“Như vậy không được, công việc bận rộn quá không tốt cho cơ thể đâu.” Ngay cả người yêu cũng không có, xem ra cậu ta sống cũng không có gì tốt! Phó Vân Tâm mừng thầm trong lòng.

Lại nói, y và Lê Hân cũng rất có duyên, họ bắt đầu học chung trường từ khi còn học tiểu học, nhưng mà cũng không phải duyên tốt lành gì, ít nhất đối với Phó Vân Tâm từ nhỏ đã bình thường mà nói, Lê Hân quả thực là khắc tinh lớn nhất của y. Cậu ta không chỉ có tướng mạo mê người, gia thế hiển hách, hơn nữa thành tích còn vô cùng tốt, đối xử với mọi người cực kỳ dịu dàng lịch sự, là người rất được yêu thích trong cảm nhận của mọi người. Mặc kệ Phó Vân Tâm cố gắng như thế nào, đều không thể so với cậu ta, tất cả mọi thứ… Khi đó mỗi ngày y đều phải sống dưới cái bóng của Lê Hân, bi thảm nhất chính là lúc học cấp ba, y phát hiện người y thầm yêu cũng thích Lê Hân, lúc đó, y gần như suy sụp.

May mà Lê Hân chưa học xong cấp ba liền xuất ngoại, y cảm giác cơ hội của mình đã tới, liền điên cuồng theo đuổi người mình thích, trời không phụ lòng người, dưới sự nỗ lực không ngừng nghỉ của y, người đàn ông đã đồng ý cùng cậu hẹn hò.

Mà người đàn ông này chính là Lục Dật Thần bây giờ đã kết hôn với y.

Tuy rằng thường ngày Lục Dật Thần vô cùng trầm tính không thích nói chuyện, nhưng xét tổng thể thì hắn vẫn rất tốt, dù sao Phó Vân Tâm đối với cuộc sống bây giờ rất vừa lòng, nghĩ đến kẻ thù sống không không được tốt, giả vờ an ủi đối phương: “Lê Hân, điều kiện của cậu tốt như vậy, nhất định sẽ tìm được một người chồng tốt, giống như Dật Thần nhà tớ vậy.”

“Ha ha, có thể giống Dật Thần thì thật tốt… Không nói nữa, tớ đi trước đây.” Lê Hân nói xong liền liếc nhìn người đàn ông bên cạnh một cái thật sâu rồi xoay người rời đi, lưu lại Phó Vân Tâm vẫn luôn nhìn chằm chằm vào đồng hồ và Lục Dật Thần vẫn luôn im lặng từ lúc bắt đầu cuộc trò chuyện.