Chương 5-1: Thư ký

Tóm tắt: bị hạ thuốc kí©ɧ ɖụ© mạnh mẽ đ ụ l ồn d âm / trong văn phòng, mặc đồng phục tình thú bị công đ ụ phun nước ngay trước mặt người vợ bị mù

“Chủ tịch, phu nhân đến rồi.”

“Được rồi, cho cô ấy vào, cậu cứ làm việc bình thường đi..”

“Vâng ạ.”

Sau khi Lam Hủy thông báo qua điện thoại chuyên dụng cho chủ tịch, cậu nhanh chóng kiểm tra lại quần áo xem có gì không ổn hay không, sau đó đeo kính đen lên đi đến phòng trà nước bên cạnh pha cà phê.

Trong văn phòng chủ tịch, Lương Hâm Trạch ấn tắt điện thoại, một tay đỡ trán khẽ thở dài.

Áp lực gần đây của hắn ngày càng lớn, cũng không phải là vấn đề công việc. Dù sao chỉ mới 30 tuổi liền ngồi lên vị trí này mà không có ai phản đối, trừ bỏ gia thế cường đại, năng lực bản thân mới là quan trọng nhất. Không phải khoe khoang, chỉ bằng mấy quyết định của hắn đã làm giá cổ phiếu công ty tăng lên không biết bao nhiêu phần trăm đã khiến tất cả mọi người không thể không phục, dù sao trên vấn đề công việc, hắn có thể nói là thuận buồm xuôi gió.

Nếu không phải sự nghiệp, như vậy nhất định là gia đình. Đúng vậy, áp lực của hắn là từ vợ hắn —— Tần Nhã Nhu.

Hắn và Nhã Nhu lớn lên cùng nhau từ nhỏ, theo cách nói hiện giờ chính là một đôi thanh mai trúc mã trăm phần trăm. Cũng đúng, gia thế hai người bọn họ cũng ngang nhau, do người nhà cố ý an bài, Nhã Nhu vừa mới tròn 18 tuổi liền đính hôn với hắn, 5 năm sau hai người liền thuận lợi trở thành vợ chồng, hiện giờ hai người đã kết hôn ba năm.

Trên thực tế, lấy quan niệm của hắn đánh giá, con cháu thế gia đều không thể tự mình làm chủ hôn sự, huống chi Nhã Nhu làm vợ hắn cũng không có gì không tốt. Thứ nhất, sau khi kết hôn, thế lực nhà mẹ đẻ sau lưng cô cũng có lợi cho công ty hắn. Thứ hai, bọn họ là thanh mai trúc mã nên quan hệ rất tốt. Quan trọng là từ nhỏ Nhã Nhu đã thích hắn, mà hắn dù không có loại tình cảm mãnh liệt này, nhưng đối với cô cũng không chán ghét, cho nên nói, dù là phương diện nào thì Nhã Nhu không thể nghi ngờ là người tốt nhất để chọn làm vợ.

Vấn đề là Nhã Nhu thật sự quá yêu hắn, dẫn đến tâm lý cô cực kỳ mẫn cảm, chỉ cần trên người hắn không cẩn thận dính phải nước hoa của người phụ nữ không biết từ đâu ra, hoặc là buổi tối ngày nào đó có việc không thể kịp nói với cô, cô liền bắt đầu nghi thần nghi quỷ mà hỏi hắn đủ loại vấn đề, hoài nghi hắn có phải cùng những người khác có quan hệ không thể cho ai biết hay không. Nói thẳng ra, chính là suốt ngày 24 giờ đều đề phòng hắn nɠɵạı ŧìиɧ, thậm chí ngay cả trợ lý bên cạnh hắn đều bị cô thay đổi vài lần, khiến hắn tự nhiên tăng thêm một đống công việc không cần thiết.

Nhưng vẫn luôn đổi thư ký cũng không phải cách, hắn thật sự chịu không nổi liền đề nghị để vợ hắn tự mình chọn người. Quả nhiên, dựa theo ý kiến của cô, trải qua ba ngày tuyển chọn, cuối cùng Lam Hủy lấy được phiếu bầu cao nhất trúng tuyển.

Lam Hủy là một người song tính có dáng vẻ quê mùa đeo một cặp kính gọng đen to, tính tình hiền lành, làm việc nghiêm túc, đúng là kiểu người vợ hắn ưng ý nhất, bất quá đối với hắn cũng không tệ lắm, chỉ cần làm tốt công việc phụ giúp chủ tịch là được.

Từ khi Lam Hủy đến, bệnh đa nghi của vợ hắn liền giảm rất nhiều, hắn cũng vì vậy mà thoải mái không ít. Không nói cái khác, Lam Hủy xác thật là một nhân tài, không chỉ có hiệu suất làm việc cao, làm chức vụ trợ lý rất tốt, mà ở chung với vợ hắn cũng rất hòa hợp, hòa hợp đến ngay cả hắn cũng cảm thấy không thể tưởng tượng được. Nhưng mà nghĩ lại, so với nói hòa hợp, không bằng nói là Lam Hủy không có gì có thể uy hϊếp vợ hắn, dù sao hắn cũng rất rõ ràng Nhã Nhu là người như thế nào.

Nhưng mà trời thì mưa gió thất thường, hắn còn chưa có thả lỏng được bao lâu, Nhã Nhu liền xảy ra tai nạn xe, thần kinh bị tổn thương dẫn đến bị mù một khoảng thời gian. Cái này không chỉ mình cô suy sụp, còn tính kéo những người khác cùng cô sụp đổ. Trước kia có việc mới chạy đến công ty, bây giờ thì hay rồi, mắt mù không lo ở nhà dưỡng bệnh, ngược lại lâu lâu chạy đến công ty, giám thị hắn cũng càng ngày càng thêm chặt chẽ.

Làm ơn! Mỗi ngày hắn đều phải xử lý cả đống công việc, làm gì có thời gian chơi bời lêu lổng. Cô cũng không nghĩ đến thân phận của chồng cô, có vài trường hợp thật sự không thể cự tuyệt. Lại nói, so sánh với những người có địa vị ngang hàng với hắn, hắn cảm thấy mình đã rất tốt rồi, thể xác và tinh thần đều chỉ có mình cô còn chưa đủ à? Sao không thể tin tưởng hắn nhiều một chút?

Lương Hâm Trạch lại thở dài, âm thầm mẳng chửi du͙© vọиɠ khống chế của vợ mình.

May mà vợ hắn cực kỳ tin tưởng Lam Hủy, chỉ cần Nhã Nhu lại bắt đầu nghi ngờ, giao cho Lam Hủy xử lý liền có thể trấn an tốt, dù sao trong khoảng thời gian này, hắn đã xem Lam Hủy là cọng rơm cứu mạng mà dùng.

“Phu nhân, cà phê của bà đây.”

Lam Hủy cẩn thận đặt cái ly đến chỗ phu nhân có thể dễ dàng chạm vào. Bây giờ phu nhân bị mù, đôi mắt không thể không quấn băng vải, cái này đối với người thích làm đẹp đúng là cực hình. Hơn nữa lòng tự trọng của phu nhân còn rất cao, nếu không chú ý liền sẽ động đến điểm mẫn cảm trong lòng bà, đến lúc đó toàn bộ công ty từ trên xuống dưới đều sẽ không yên ổn.

Cho nên Lam Hủy vẫn luôn rất cẩn thận, cũng may mắn ở đại học cậu chọn học ngành tâm lý, đối với việc nắm bắt lòng người vẫn rất thành thạo.

“Cảm ơn.” Tần Nhã Nhu chậm rãi uống một ngụm cà phê rồi nói: “Lam Hủy, tối nay chủ tịch có lịch hẹn à?” Lúc này cô đang ngồi trên sô pha cách chồng cô không xa, dò hỏi Lam Hủy về chuyện tối hôm nay.

“Đúng vậy, là ngài Lưu Nguyên tổ chức tụ họp.”

“Cái gì, Lưu Nguyên?” Chính là cái tên phú nhị đại chỉ biết ăn chơi đàn đúm kia à? Tần Nhã Nhu kinh hoảng, không được, chồng cô sẽ bị dạy hư mất.

“Có thể không đi được không?”

“Chỉ sợ không được, phu nhân.” Lam Hủy từ tốn đứng bên cạnh Tần Nhã Nhu giải thích: “Công ty và ngài Lưu có dự án hợp tác, từ chối như vậy có thể sẽ mang đến rắc rối cho công ty.”

“Phải không… vậy nói cho tôi nghe một chút về danh sách khách mời đi.”

“Vâng ạ.”

Tần Nhã Nhu cẩn thận nghe Lam Hủy đọc những người được mời, kết quả càng nge càng giận, bên trong cư nhiên không có ai mà cô quen biết.

Đáng ghét! Tần Nhã Nhu cắn răng oán hận, đều do cô bị mù không thể đi cùng, người được Lưu Nguyên kia mời chắc cũng không phải là người tốt lành gì, vì lợi ích công ty mà chồng cô không thể không đi, bây giờ nên làm sao đây…

Đúng rồi, còn có Lam Hủy!

Tần Nhã Nhu thực nhanh bình tĩnh lại, cô nghiêm túc nói với người đang đứng bên cạnh: “Lam Hủy, tối nay cậu đi cùng chủ tịch đến bữa tiệc đi.”

“…Tôi sao?”

“Đúng vậy, là cậu.” Tần Nhã Nhu âm u nói: “Cậu canh chừng chủ tịch thay tôi, đừng cho những kẻ lung tung rối loạn đến gần.” Câu nói cuối cùng còn cố ý nhấn mạnh.

Lam Hủy liếc mắt nhìn Lương Hâm Trạch bên kia, lại nhìn Tần Nhã Nhu đã bị mây đen che kín, khẽ cong môi, nhẹ giọng trả lời: “Vâng, phu nhân, tôi nhất định sẽ trông chừng chủ tịch thật tốt.”