Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lén Lút Sau Lưng

Chương 4-4: Mang thai hộ (4) H+

« Chương TrướcChương Tiếp »
An Nhiên ngẩng đầu liền thấy Lưu Tuệ Linh ngơ ngác đứng cách bọn họ không xa, cậu hoảng sợ, bướm nhỏ theo phản xạ co rút lại, kẹp người đàn ông gầm nhẹ lên.

“Aaa aa… l ồn d âm lại kẹp c ặc bự rồi… sợ cái gì… vợ của anh tốt như vậy… cô ấy sẽ không để ý… đúng hay không… bà xã… Ahh aaa… l ồn d âm chặt quá… bà xã… bọn anh định đợi em về… nhưng em về muộn quá… cho nên… aaa aa… ông xã nhịn không được đ ụ Nhiên Nhiên… em sẽ không để ý chứ… bà xã… ưhmm ưmm…”

Trình Nguyên Đông vừa liếʍ khuôn mặt nhỏ của An Nhiên vừa giải thích với vợ hắn, côn t hịt bự vẫn liên tục thúc vào khoang thịt, thịt l ồn bên trong liều mạng bóp lấy côn t hịt hắn, mà người phụ nữ trước mặt lại đang nhìn hắn đ ịt người khác, kɧoáı ©ảʍ của Trình Nguyên Đông mãnh liệt ập đến.

Đúng rồi, chính là loại cảm giác này, chính là cảm giác kí©h thí©ɧ khi nɠɵạı ŧìиɧ trước mặt này, hắn xác thật cảm nhận được, quả thật… sướиɠ quá!

“……”

Lưu Tuệ Linh không thể trả lời được, cô đúng là có nói qua không để ý, nhưng bọn họ có cần thiết phóng túng như vậy không? Giờ phút này đầu óc cô hỗn loạn, vẻ mặt cứng đờ, không tự giác nắm chặt nắm tay, lại bắt đầu tự mình thôi miên: Tất cả đều là vì con, không có việc gì…

“Aaa aaa… đĩ d âm… bò dậy… nhanh… bò đến chỗ vợ anh… chúng ta đi xin lỗi cô ấy… nhanh lên… con điếm…”

“A a… không được… l ồn d âm bị đ ụ lỏng rồi… aaa aa…”

An Nhiên sớm đã phát điên, cậu bây giờ không còn rụt rè nữa, chỉ biết nghe theo tư thế ông chủ Trình bảo, từng bước một bò đi, mỗi một bước cậu bò lên, mông người đàn ông lại thúc mạnh một cái khiến cậu phải run rẩy, không kiềm chế được bò về phía bà chủ.

“Con cɧó ©áϊ này… sướиɠ aaa… bò nhanh lên… núʍ ѵú bóp chưa đủ sướиɠ hả… aaa aa… hay c ặc không đủ bự hả?”

Nửa người trên Trình Nguyên Đông hầu như đè lên trên người cậu, ngắt nhéo hai núʍ ѵú, liếʍ cần cổ xinh đẹp của cậu, mạnh mẽ thúc mông, bò sát theo cậu. Chỉ cần An Nhiên không chống đỡ được, lúc sắp ngã xuống, liền hung hăng thúc mạnh, khiến cậu ổn định tay chân tiếp tục bò một lần nữa.

Thế là hai người loạng choạng bò tới trước mặt người phụ nữ.

“Nhanh lên… Nhiên Nhiên d âm… mau xin lỗi bà xã của anh… nếu không đợi đến lúc nứиɠ lên rồi… hại anh không nhịn được đ ụ em tiếp… aaa aaa… l ồn d âm lại kẹp c ặc bự nữa… đ ụ chết em… con điếm lẳиɠ ɭơ này…”

“A a… bà chủ… xin lỗi… A a aa… em không phải cố ý… c ặc bự ông chủ đ ụ sướиɠ quá… l ồn d âm em cứ chảy nước mãi… muốn bị c ặc bự đ ụ… bà chủ đừng giận… Aaa aaa… em bảo đảm… bị ông chủ đ ụ xong sẽ mang thai ngay… A a a…”

“Đúng… bà xã… đừng lo… anh sẽ cố gắng đ ụ con đĩ này… để em ấy sinh một đứa con mập mạp cho em… l ồn d âm… aaa aaa sao đ ụ lâu vậy mà vẫn còn chặt thế… bà xã… em thật lợi hại… sao có thể tìm được Nhiên Nhiên, bé lẳиɠ ɭơ có vυ" bự lại còn có l ồn khít như vậy… đ ụ sướиɠ quá… c ặc bự đ ụ hoài không chán… còn biết mυ"ŧ c ặc… bà xã… không sao… anh vẫn yêu em… l ồn em không khít được như bé đĩ cũng đừng buồn… anh đ ụ con đĩ này là được rồi… sướиɠ quá aaa…”

Cơ thể hai người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, một đường bò lại đây, nước d âm cũng văng tung tóe đầy đất. Lưu Tuệ Linh giả vờ bản thân không nghe thấy, vẫn luôn cố gắng tẩy não bản thân, chỉ là cô không biết thôi miên như vậy có thể duy trì được bao lâu, chồng cô thật sự quá điên cuồng, cư nhiên ở trước mặt cô dùng tư thế chó đ ụ mà điên cùng đ ịt An Nhiên, trong miệng hai người còn nói những lời dâʍ đãиɠ không ngừng, cô không muốn nghe, trong đầu cố gắng thôi miên để đấu tranh với những tiếng kêu dâʍ đãиɠ của hai người bọn họ.

Con, con, tất cả đều là vì con… Đúng, chồng cô cố gắng làʍ t̠ìиɦ như vậy là vì để An Nhiên nhanh chóng sinh con, chồng cô vẫn rất yêu cô, nhất định là vì cô mới không thể không làʍ t̠ìиɦ với những người khác, đúng, nhất định là như vậy!

“Bà xã… anh muốn bắn aaa… bắn cho bé đĩ… bắn hết cho em ấy… nhất định làm cho em ấy mang thai… A! Aaa… con điếm đĩ thỏa… đ ụ chết em… sướиɠ quá… l ồn vừa ướt vừa nóng… Ahh aaa… Bắn… bắn hết cho em… Aaaa aaa…”

Cùng với tiếng hét của hai người, chồng cô bắn ra từng đợt tϊиɧ ɖϊ©h͙, hai trứng dái run run, mông hai người cũng co giật không ngừng, giống như không muốn bỏ sót một giọt dịch trắng đ ục nào, để cho An Nhiên hấp thu hết.

“Ahhh aaa… sướиɠ chết mất… đĩ d âm… quay đầu thè lưỡi ra… anh muốn mυ"ŧ cái lưỡi nhỏ ngọt ngào của em… ưhmm ưmm…”

Trình Nguyên Đông cũng không lập tức buông An Nhiên ra, hắn vẫn giữ nguyên tư thế chó đ ụ say sưa hôn An Nhiên trước mặt vợ hắn, đến khi hứng tình, đầu lưỡi hai người còn duỗi ra khỏi miệng quấn lấy liếʍ láp trong không khí.

Lưu Tuệ Linh gắt gao nhìn chằm chằm chồng cô và An Nhiên liếʍ mυ"ŧ đầu lưỡi lẫn nhau, trong lòng đã sớm chết lặng.

Cứ như vậy, Trình Nguyên Đông giống như đã mở ra một nút nào đó, chỉ cần Lưu Tuệ Linh ở trong nhà liền dùng đủ loại tư thế đ ịt An Nhiên trước mặt cô. Lúc đầu, Lưu Tuệ Linh còn cảm thấy đau khổ, nhưng nhìn nhiều cũng đã không sao, bởi vì chồng cô nói chỉ khi có cô nhìn bên cạnh, hắn mới có cảm giác an toàn, mới có tinh lực đ ịt An Nhiên.

Mặc kệ như thế nào, Lưu Tuệ Linh coi như thỏa hiệp.

Hai tháng trôi qua, An Nhiên trước sau vẫn chưa mang thai, không chỉ như vậy, cô cảm giác tình cảm của chồng cô và An Nhiên hình như ngày càng tốt, tốt đến mức cô không có cách nào xen vào. Chồng cô tuy rằng sẽ ngẫu nhiên làʍ t̠ìиɦ với cô, nhưng cảm giác giống như chỉ là để hoàn thành nhiệm vụ, vẻ mặt bình thản lộ ra chút chán chường, thậm chí có rất nhiều lần hắn còn không có bắn tinh liền đã bỏ đi, sau đó đến phòng cho khách c hịch An Nhiên.

Lưu Tuệ Linh càng thêm cảm giác nguy cơ mãnh liệt, tình cờ thấy được ngày trên lịch, kinh ngạc phát hiện hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của cô và chồng. Cô suy nghĩ một chút hôm nay có nên cho An Nhiên về nhà, để cô và Nguyên Đông trải qua thế giới hai người, hàn gắn tình cảm của hai người trong khoảng thời gian này.

Ngay lúc cô quyết định gọi điện thoại, chồng cô ngược lại gọi điện thoại đến, sau khi bắt máy, bên kia truyền đến từng tiếng thở gấp cùng với tiếng rên rĩ dâʍ đãиɠ, không nói cũng biết hai người lại đang c hịch nhau! Lưu Tuệ Linh bất đắc dĩ chửi thầm, sau khi tiếng rêи ɾỉ bên kia hòa hoãn lại, cô mới bình tĩnh hỏi: “Ông xã, có chuyện gì vậy?”
« Chương TrướcChương Tiếp »