Chương 4-2: Mang thai hộ (2) H

Trên giường lớn trước mặt, chồng cô đang nằm sấp cả người, trên bả vai là hai cái chân thon dài xinh đẹp, đầu chôn giữa hai chân An Nhiên phát ra từng tiếng âm thanh “sụp soạt”, rõ ràng đang bú ɭϊếʍ nơi riêng tư của đối phương.

“Aaa aaa… ngài Trình… đừng liếʍ như vậy… bướm nhỏ Nhiên Nhiên… sắp không chịu nổi rồi… Ahhh ahh… ưhh ahh…” Sắc mặt An Nhiên ửng hồng, khó chịu lắc lắc đầu, đặc biệt là nửa người dưới run rẩy đến lợi hại.

“Ưhmm… bướm nhỏ Nhiên Nhiên thơm quá… Ăn ngon thật… Ưhmm ưmm… nước d âm ngọt thật…” Hai mắt Trình Nguyên Đông đỏ đậm, điên cuồng liếʍ láp nước d âm không ngừng chảy ra từ bướm, thậm chí giống như còn ngại không đủ mà tách ra hai mép l ồn, đầu lưỡi dùng sức đâm vào, bắt chước động tác giao hợp mãnh liệt thọc vào rút ra, chọc ngoáy khắp nơi bên trong, nuốt hết toàn bộ nước d âm phun ra vào bụng.

“Aaa aa… đừng mà… đầu lưỡi ngài Trình thật cứng… ăn bướm nhỏ Nhiên Nhiên thật tuyệt… Nhiên Nhiên sướиɠ quá… muốn bắn aaa… sắp bị đầu lưỡi ngài cắm bắn aaa… A a a…”

Cơ thể An Nhiên vặn vẹo, trong lúc người đàn ông hung bạo bú l ồn, cậu không tự giác cong nửa người trên, cặρ √υ" bự trắng nõn tròn trịa ưỡn lên cao, núʍ ѵú phía trước bị người đàn ông chà đạp đến sưng đỏ dựng thẳng lấp lánh ánh nước. Đùi cậu nhẹ nhàng kẹp lấy cổ người đàn ông, dùng sức chống đỡ vòng eo đong đưa lên xuống, cố gắng đẩy l ồn vào trong miệng người đàn ông.

Cuối cùng, Trình Nguyên Đông đột nhiên cầm lấy côn t hịt nhỏ xinh xắn của cậu, đồng thời há mồm ngậm lấy l ồn cậu rồi hút mạnh, khiến cậu ngay lập tức cao trào.

“Ahhh aaa… Aaa aa… phun nước rồi… Aaa a a…” Đôi tay An Nhiên nắm lấy ga giường, dùng hết sức nâng mông lên, sau đó cả người run rẩy, l ồn liền phun nước ào ạt giống như suối chảy, toàn bộ phun vào trong miệng và trên mặt người đàn ông.

“Ưhmm… đúng là con đĩ mà… d âm chết đi được… đến đây… liếʍ c ặc cho anh… c ặc anh cứng lắm rồi…” Trình Nguyên Đông hút hết nước d âm liền ngồi dậy, mở hai chân ra, giữa hai chân là côn t hịt to lớn màu tím đen đang ngẩng cao đầu, hơi hơi run rẩy, không ngừng toát ra mùi vị hormone nam tính.

An Nhiên nghe xong ngoan ngoãn cúi đầu xuống, hai tay nắm lấy côn t hịt màu tím đen của người đàn ông, nhìn nước d âm rỉ ra phía trên qυყ đầυ, cái miệng nhỏ liền lập tức ngậm lấy.

“Sướиɠ quá aaa… Nhiên Nhiên em giỏi quá… cái miệng nhỏ mυ"ŧ c ặc thật chặt… Aaa aaa… sướиɠ quá aa…”

Một tay Trình Nguyên Đông nắm lấy đầu bé trai, một tay kia chống ra phía sau, ngẩng đầu phát ra từng tiếng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ. Động tác An Nhiên dù có hơi trúc trắc, nhưng đầu lưỡi nhỏ mềm ướt của cậu liếʍ mυ"ŧ trên qυყ đầυ hắn, lại khiến hắn có cảm giác muốn bay lên trời. Rõ ràng kỹ thuật khẩu giao của vợ hắn tốt hơn, nhưng dáng vẻ ngây ngô này của An Nhiên lại khiến hắn muốn ngừng mà không được, có lẽ hắn có sở thích dạy dỗ người khác hơn!

“Ahhh aa… đúng… Chính là như vậy… bé đĩ mau ngậm hết c ặc anh đi… nhanh lên… phê quá… sướиɠ chết anh rồi… ưhhh ahhh… con điếm d âm này… nhanh xoa bóp hai trứng dái phía dưới đi… aaa aa…”

An Nhiên cố gắng hầu hạ côn t hịt người đàn ông, trong lúc không để ý, nơi riêng tư của cậu lại bắt đầu ngứa ngáy phát nứиɠ. Trải qua khoảng thời gian làʍ t̠ìиɦ này, cậu phát hiện cơ thể mình càng ngày càng dâʍ đãиɠ, khiến cậu cảm thấy xấu hổ nhưng lại không kìm được rơi vào. Trong lúc lơ đãng liếc nhìn về phía cửa, đột nhiên phát hiện bà chủ đang đứng ở cửa không chớp mắt nhìn bọn họ chằm chằm, trong chớp mắt cậu liền sững cả người.

“Có chuyện gì à… Tiểu Nhiên Nhiên… sao lại không bú c ặc nữa, hả?”

Phát hiện bé trai đang khẩu giao cho hắn đột nhiên ngừng lại động tác liếʍ mυ"ŧ, hắn cúi đầu, theo ánh mắt bé trai nhìn về phía cửa, sau đó thấy được Lưu Tuệ Linh vốn dĩ không nên đứng ở đây.

Trình Nguyên Đông thật sự hoảng sợ, trong lòng hoảng hốt: “Bà… bà xã, sao em lại ở đây… em… anh…” Hắn ấp úng không biết nên nói gì mới tốt, mặc dù vợ hắn đã đồng ý cho hắn và An Nhiên làʍ t̠ìиɦ, nhưng hắn chưa từng nghĩ sẽ làʍ t̠ìиɦ với một người khác trước mặt vợ, cũng không biết Tuệ Linh sẽ nghĩ như thế nào, nên hắn có chút không biết phải làm sao.

“…Không có việc gì, hai người tiếp tục đi, đừng để ý đến em.”

Lưu Tuệ Linh thở dài một hơi, chồng cô nhất định không biết trong lòng cô giãy dụa bao nhiêu mới nói ra được lời này, vì mục tiêu hàng đầu là có con, dù thế nào cô cũng có thể nhẫn nhịn. Nếu như từ bỏ giữa chừng, vậy những trả giá lúc trước của cô chẳng phải là lãng phí, cho nên cô liều mạng ám chỉ chính mình chỉ là một chút thời gian thôi, sẽ không kéo dài lâu, cô nhịn được thì nên ráng nhịn.

“Bà xã… thật sự có thể chứ? Làm trước mặt em…” Trình Nguyên Đông yên tâm, lại lần nữa giơ tay vỗ vỗ đầu An Nhiên, ra hiệu cậu tiếp tục bú c ặc, dưới háng cũng khẽ đong đưa, nhưng ánh mắt hắn vẫn luôn nhìn về phía người phụ nữ đứng ở cửa.

“Không sao… được rồi, chú ý đừng làm quá thường xuyên là được, không nói nữa, em mệt rồi, sáng sớm ngày mai còn phải đi công tác.” Lưu Tuệ Linh nói xong liền xoay người rời khỏi, trước khi đi còn thuận tay đóng cửa lại.

Khi cửa vừa đóng lại, bên trong lại lần nữa vang lên tiếng rêи ɾỉ của hai người, Lưu Tuệ Linh nhắm mắt lại, trong lúc mơ màng nghe được chồng cô rống to một tiếng “Bắn!” Sau đó cô mới chậm rãi trở về phòng.

Buổi sáng ngày hôm sau, Lưu Tuệ Linh rời giường, bởi vì muốn đi công tác một tuần, cô định trước khi đi nấu một bữa sáng cho chồng, kết quả lại nhìn thấy chồng cô và An Nhiên hôn nhau say đắm ở cửa phòng bếp.

Trình Nguyên Đông cuốn lấy cái lưỡi An Nhiên vào trong miệng mình liếʍ mυ"ŧ, hai tay sờ soạng khắp nơi trên người bé trai, cuối cùng kéo áo An Nhiên lên, đặt tay trên vυ" bự cậu thô bạo xoa nắn.

“Ưhmm ưmm… Vυ" thật lớn… thật mềm… Ahhh aaa… bà xã, em dậy rồi à… Tiểu Nhiên Nhiên đã làm xong bữa sáng… em cứ ngồi xuống ăn đi… Ưhmm ưmmm…”

“Ahhh aaa… ngài… mau dừng lại… bà chủ… đang nhìn… Aaa aaa…”

“Không sao… Ưhmm ưmm… Tuệ Linh sẽ không để ý… ưhhh ahh… Đầu lưỡi nhỏ thật nghịch ngợm… bé đĩ… mau sờ c ặc bự đi… nhanh lên…”

Lưu Tuệ Linh đau đớn nhắm mắt lại, cô yên lặng ngồi xuống bàn ăn, cúi đầu ăn sandwich. Hai người bên cạnh cứ quấn lấy nhau giống như coi cô không tồn tại vậy. Sau khi ăn được một nửa, cô thật sự không thể nhịn được mà nhỏ giọng hỏi: “Ông xã, anh không ăn à?”