Trên giường đột nhiên vang lên giọng nói mệt mỏi, Quách Thỉ và Tô Lan Nhi đều cứng đờ lại.
“Ông xã?”
Lưu Trân Linh lại gọi lần nữa, sau đó từ từ ngồi dậy, đầu y bây giờ rất đau, miệng cũng khô, cả người đều cảm thấy rất mệt mỏi.
“Bà xã, em dậy rồi?”
Quách Thỉ dù sao cũng không còn trẻ, đã trải qua không ít sóng gió, hắn nhanh chóng trấn định lại, ra hiệu người dưới thân che miệng lại đừng phát ra tiếng, sau đó ưỡn thẳng lưng, một tay duỗi đến trên giường sờ tay vợ hắn, quan tâm hỏi: “Có chuyện gì, có phải thân thể không thoải mái?”
“Dạ… Em thấy đầu đau quá…” Lưu Trân Linh cúi đầu lắc lắc vài cái, rõ ràng rất không thoải mái.
“Chắc là do em chưa uống thuốc, đây, em nhanh uống thuốc đi.” Quách Thỉ bình tĩnh nói rồi mở đèn ngủ nhỏ trên tủ bên cạnh, lấy thuốc và nước đưa cho người trên giường.
Đèn ngủ nhỏ dù không quá sáng, nhưng nếu Lưu Trân Linh để ý một chút thì sẽ phát hiện chồng y tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ quỳ gối bên cạnh giường, cơ thể có chút run rẩy. Nếu Lưu Trân Linh nghiêng đầu nhìn phía bên mép giường, liền sẽ thấy giúp việc bọn họ mời đến cũng cả người trần trụi nằm trên mặt đất, hai chân banh lớn, l ồn d âm giữa hai chân bị côn t hịt bự của chồng y đâm thúc mạnh mẽ.
Đáng tiếc Lưu Trân Linh căn bản không có chú ý, cũng không nghĩ đến chồng y lại một bên quan tâm chăm sóc y, một bên c hịch giúp việc ở dưới giường. Y mơ mơ màng màng nhận thuốc uống xong, ngực cuối cùng cũng thoải mái hơn, cơn buồn ngủ thực nhanh ập tới, được chồng giúp đỡ nằm trở lại.
“Em tiếp tục ngủ cho khỏe đi!” Quách Thỉ tắt đèn ngủ, căn phòng lại lần nữa trở nên tối đen.
“A!… Đúng rồi, ông xã, anh ở đây làm gì vậy, sao em cảm giác anh giống như cứ động đậy vậy…”
“Anh… Ahhh aa… Anh đang tập thể dục… Ưhmm ưmm… Gần đây thân thể có chút… mệt mỏi… muốn tập thể dục một chút…”
“À, vậy… sao lại tập thể dục ở chỗ này…” Lưu Trân Linh ý thức đã mơ hồ, y sắp ngủ rồi, chỉ đơn thuần tùy tiện hỏi một chút.
“Ahhh aa… Anh nhìn thấy em còn chưa uống thuốc… nên liền… Ưhmm… ở đây tập chờ em dậy uống thuốc…”
Quách Thỉ vừa đ ịt l ồn bé trai vừa cố gắng nói dối vợ, cảm giác nɠɵạı ŧìиɧ trước mặt này quả thật rất sung sướиɠ, hắn càng ngày càng hưng phấn, tốc độ đ ịt l ồn càng lúc càng nhanh, nước d âm bị đ ịt đến liên tục phát ra tiếng “nhóp nhép”.
Bé trai dưới thân cuối cùng không chịu được nữa, cậu run rẩy cầu xin: “Aaa aa… ông chủ… đừng làm mạnh như vậy… Lan Nhi chịu không nổi aaa…”
“Bé d âm, chờ một chút… Ahh aa… ưhh ahh…” Quách Thỉ cẩn thận nghe tiếng hít thở của vợ đang nằm trên giường, sau khi tiếng hít thở dần yên tĩnh, hắn mới cảm thấy yên tâm, sau đó hắn đột nhiên đứng dậy.
“Ông chủ… ngài… ngài muốn làm gì…” Cơ thể Tô Lan Nhi đột nhiên bị treo lơ lửng, cậu bị người đàn ông dùng tư thế xi tiểu em bé ôm lên, ngay sau đó côn t hịt người đàn ông hướng lên trên đẩy ra mép l ồn ra hung hăng đâm vào, mãnh liệt đâm chọc.
“Ông chủ… A a a… như vậy không tốt lắm đâu… bà chủ… bà chủ vừa mới ngủ… ahh aaa…”
“Không tốt chỗ nào… như vậy không phải càng kí©h thí©ɧ hơn à… Sướиɠ quá aaa…” Quách Thỉ ôm Tô Lan Nhi tiến lên một bước, đem côn t hịt hai người để trước mặt Lưu Trân Linh, “Đĩ d âm, mau nhìn đi, bị bà chủ nhìn như vậy có phải rất kí©h thí©ɧ không? Ahh aaa? Phê quá aaa… l ồn d âm lại cắn c ặc anh… aaa aa… đúng là d âm đãng mà…”
Quách Thỉ điên cuồng đâm thúc, bên trong lỗ l ồn bé trai cắn chặt muốn chết, d âm dịch theo từng động tác thọc vào rút ra của hắn mà văng tung tóe lên mặt vợ hắn. Quách Thỉ rõ ràng cảm thấy Tô Lan Nhi hưng phấn hơn, thế là hắn ôm người hạ thấp chút, để bộ vị đang dính chặt vào nhau của bọn họ đến gần mặt Lưu Trân Linh hơn.
“Đồ lẳиɠ ɭơ đúng là không biết xấu hổ… nước d âm đều chảy hết lên mặt bà chủ rồi… sướиɠ aaa… vợ… mau mở mắt nhìn xem… chồng em đang dùng c ặc bự đ ụ l ồn d âm em giúp việc này… mau nhìn… l ồn d âm người ta thật nhiều nước… vừa múp vừa mềm… còn l ồn em thì vừa đen vừa lỏng… không thỏa mãn được c ặc bự của anh… Ưhmm aaa… anh đành đ ụ cái l ồn d âm đầy nước này của Tiểu Lan Nhi… em không để ý đúng không… Sướиɠ quá aaa… ưhh ahh… c ặc sướиɠ chết mất…”
Quách Thỉ cắn cắn vành tai Tô Lan Nhi, ở bên tai cậu không ngừng nói lời lẳиɠ ɭơ kí©h thí©ɧ cậu, đồng thời cũng là đang kí©h thí©ɧ chính mình. Thì ra ở trước mặt vợ đ ịt người khác lại kí©h thí©ɧ như vậy, sảng khoái như thế. Ý thức của hắn lúc này đang ở trong trạng thái điên cuồng, giống như một con dã thú, một con dã thú đang tìm kiếm sự kí©h thí©ɧ khi nɠɵạı ŧìиɧ.
Cơ thể Tô Lan Nhi run rẩy, l ồn lại không nhịn được co bóp. Hắn cúi đầu nhìn về phía Lưu Trân Linh, sau khi uống thuốc y ngủ rất say, hoàn toàn không biết trên mặt đã dính đầy nước d âm bọn họ chảy ra khi đ ịt nhau.
Người đàn ông đột nhiên đẩy đùi cậu đến khủy tay hắn, lộ ra hai tay, một tay chơi đùa hộŧ ɭε cậu, một tay cầm lấy côn t hịt cậu sục lên sục xuống, cơ thể Tô Lan Nhi càng run rẩy hơn.
“A a… ông chủ… đừng mà… sẽ bắn mất… đừng làm như vậy…” Hộŧ ɭε bị bàn tay người đàn ông xoa bóp lôi kéo không ngừng, một cổ kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt xộc lên đầu, ngón chân Tô Lan Nhi không tự giác co quắp lại.
“Sao lại không cần? Đĩ d âm, em xem bản thân sướиɠ thế nào kìa… l ồn d âm cứ co rút liên tục… nhanh bắn ra, ông chủ muốn nhìn… chết tiệt… đĩ d âm… muốn cắn đứt c ặc bự ông chủ phải không… con điếm này… đ ụ chết em… sướиɠ quá aaa… đ ụ nát cái l ồn d âm của cưng… mau bắn ra đi… cho bà chủ đắp mặt…”
“A a… phụt phụt… Lan Nhi bắn rồi… A a a…”
“Ưhmm ahhh… ông chủ cũng muốn bắn, đĩ d âm cùng nhau bắn…”
Cuối cùng thì hai người, một người cơ thể co giật phụt hết nước d âm trên mặt Lưu Trân Linh, một người khác thì bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ xì xì vào cái l ồn đang lêи đỉиɦ của bé trai.
“Tiểu Lan Nhi… nước d âm thật nhiều nha… Nhìn xem mặt bà chủ kìa, nhớ rõ chút nữa phải lau sạch sẽ đấy!”
“Ông chủ xấu quá…”
Tô Lan Nhi bĩu môi nghiêng đầu nhìn người đàn ông, người đàn ông cười cười vói đầu lưỡi vào cái miệng nhỏ của cậu quấn lấy liếʍ mυ"ŧ. Dưới ánh trăng mờ ảo, người đàn ông ôm bé trai đứng ở mép giường hôn nồng nhiệt say mê, mà trên mặt người đang ngủ say trên giường dính đầy các loại chất lỏng không biết tên.
Sáng hôm sau khi Lưu Trân Linh thức dậy, cảm giác cơ thể hình như khỏe hơn chút. Y rửa mặt rồi đi xuống lầu, nhìn thấy chồng và giúp việc đứng trước bệ bếp. Bếp nhà họ không có cửa, nên y có thể nhìn được rõ ràng bọn họ đang làm bữa sáng.
Tô Lan Nhi ngẩng đầu lên nhìn thấy Lưu Trân Linh đứng ở đối diện, vui vẻ nói: “Bà chủ… bà dậy rồi à… em nói cho bà chủ biết, ưhmm… bữa sáng hôm nay là ông chủ làm cho bà chủ… là bữa sáng tình yêu nha!”
“Trân Linh, nơi này nhiều khói dầu, em lại bàn ăn ngồi đợi đi, cẩn thận bị ho.” Quách Thỉ quan tâm nói.
“Em biết rồi, ông xã, sức khỏe em rất tốt, anh đừng dài dòng như vậy, Tiểu Tô sẽ chê cười anh đấy!”
“Thương vợ không phải là việc nên làm à?”
“Đúng rồi… Lan Nhi thật sự rất hâm mộ bà chủ có được người chồng tốt như ông chủ vậy…”
“Được được, được rồi, em lại ngồi là được, hai người đừng làm nhiều như vậy, em ăn ít lắm.” Lưu Trân Linh ngoan ngoãn ngồi xuống, chờ chồng y tỉ mỉ chuẩn bị bữa sáng tình yêu.
Nhưng mà y không biết ở phía dưới bệ bếp đối diện, chồng y vén váy cậu giúp việc lên, hai ngón tay dùng sức mà móc ngoáy lỗ đ ít cậu giúp việc, ngoáy đến “nhóp nhép” không ngừng…