Chương 110: Đuổi việc

Sáng hôm sau Trương Tuyết Y là người tỉnh dậy trước, cô dụi mắt, ngồi dậy, lê thân thể đau nhức vào nhà tắm. Những vết bầm trên người cô đã sắp khỏi hẳn rồi, nhưng bây giờ lại chi chít các vết hôn trên người. Nghĩ tới cảnh ân ái hôm qua của hai người Trương Tuyết Y lại đỏ mặt. Cô mau chóng gạt đi những hình ảnh bậy bạ trong đầu mình, sau đó tắm rửa qua loa.

Trương Tuyết Y đi ra giường, Dương Nhất Thiên vẫn đang say giấc, cô vui vẻ bò lên, cọ đầu vào ngực anh, nỉ non.

"Nhất Thiên, chúng ta quay lại nhé, em sẽ không để ý những chuyện khi trước nữa..."

"Ừm." Một âm thanh trầm thấp vang lên.

Cô kinh ngạc, ngay lập tức ngẩng đầu dậy.

"Anh dậy rồi đấy à?"

"Ừ, không dậy thì làm sao nghe được câu nói này của em? Y Y, nhớ kĩ đấy, anh sẽ không buông tay em lần nữa đâu."

Trương Tuyết Y gật đầu, e thẹn ôm lấy anh. Hai người quấn quít nhau một lúc mới không đành rời ra. Những ngày sau đó Trương Tuyết Y với Dương Nhất Thiên như hình với bóng, đi đâu cũng có nhau. Họ cùng tận hưởng quãng thời gian yên bình ở bãi biển này, cùng nhau đi dạo, cùng nhau chụp hình, cùng nhau bắt vỏ sò.

Mãi tới một ngày trước khi hết thời gian bị đình chỉ làm hai người mới mua vé máy bay rồi trở về. Dương Nhất Thiên để Trương Tuyết Y gọi điện nói chuyện với hai con một lát rồi đưa về căn biệt thự của anh ấy. Cô ở đây nghỉ ngơi dưỡng sức một ngày, sáng hôm sau liền đi tới công ty. Những vết bầm trên người cô cũng đã hoàn toàn hồi phục rồi, chỉ có vết đạn trên người Dương Nhất Thiên là vẫn phải băng bó.

Trương Tuyết Y đi vào phòng họp rồi ngồi xuống, ngay cạnh chỗ của Sở Tiêu. Lê Nhật Hạ ngồi đối diện với cô, lúc thấy cô bước vào thì nhếch mép cười một cách khinh bỉ.

Những tiếng xì xào bàn tán bắt đầu vang lên, nhưng Dương Nhất Thiên chỉ cần gõ bàn hai cái là lại im lặng.

"Sự tình hôm nay có chút thay đổi. Thủ phạm bán bản thiết kế sản phẩm thực sự không phải Trần Tuyết Y, mà là một người khác."

Tất cả mọi người: "..."

Chuyện gì vậy?

Khuôn mặt Phùng Mỹ Liên và Diệp Lộ Khiết bắt đầu biến sắc, Lê Nhật Hạ cũng không kìm chế được mà run một cái.

Lục Kiên ngồi bên cạnh ho nhẹ một cái, sau đó đứng dậy, kết nối máy tính với máy chiếu rồi cho phát ba đoạn video lên. Mọi người thấy được cảnh này thì hết sức ngạc nhiên, ai nấy đều há hốc mồm.

Sự tình đã thay đổi hoàn toàn trong một nốt nhạc.

Những chứng cứ trong ba đoạn video kia rõ ràng hơn chứng cứ buộc tội Trương Tuyết Y rất nhiều.

Sau khi hết video Lục Kiên áy náy nhìn Trương Tuyết Y một cái, sau đó mới quay sang Phùng Mỹ Liên nói.

"Tổ trưởng Phùng, phiền chị hãy cho chúng tôi một lời giải thích, cả cấp dưới của chị nữa."

Phùng Mỹ Liên lúng túng đứng dậy, đôi chân phía dưới đang không ngừng run rẩy, tưởng chừng như đυ.ng nhẹ cũng có thể té xuống.

Bà ta đang cố gắng tìm mọi lí do để biện hộ cho bản thân mình nhưng sau khi thấy ánh mắt lạnh lẽo của Lục Kiên và khuôn mặt đáng sợ của Dương Nhất Thiên thì ngay lập tức đầu hàng, nước mắt nước mũi bắt đầu chảy ra.

"Tổng Giám đốc Dương, Phó Giám đốc Lục, xin hãy tha cho tôi, là tôi nhất thời bị đồng tiền làm cho mù mắt, là tôi quá ngu xuẩn, tôi thực sự xin lỗi."

Bà ta vừa nói vừa chạy lỗi chỗ Dương Nhất Thiên quỳ gối xuống, chắp tay cầu xin. Cả Dương Nhất Thiên và Lục Kiên đều không nói gì, nhìn Phùng Mỹ Liên giống như một bãi rác, nhưng các lãnh đạo của công ty đã bắt đầu tức giận. Có người còn đập bàn, buông ra những lời mắng nhiếc.

Diệp Lộ Khiết lúc này cũng đã tái xanh mặt, vội nhìn qua Lê Nhật Hạ, nhưng Lê Nhật Hạ lại ném lại một ánh mắt vô cùng đáng sợ. Cô ta bắt đầu run rẩy, bắt đầu giống như Phùng Mỹ Liên, bò tới trước mặt hai người đàn ông kia rồi khóc lóc cầu xin.

Cuối cùng bảo vệ đi vào, lôi họ về chỗ ngồi của mình. Trương Tuyết Y lúc này lại lấy tay che miệng, cười thầm, đúng là đáng đời. Nhưng với tình hình này thì chắc chắn Lê Nhật Hạ sẽ được thoát tội, nhưng tại sao hai người kia không khai cô ta ra?

Trương Tuyết Y tuy lấy làm kì lạ nhưng cũng chẳng bận tâm nữa. Tiếp tục ngồi coi kịch. Vài phút sau thì luật sư đi vào, sai người kéo họ ra ngoài.

Phùng Mỹ Liên thân tàn ma dại, khóc không ra hơi, bà ta không ngừng gào thét, lúc bị lôi ra còn giãy giụa phản kháng. Diệp Lộ Khiết cũng y vậy, quần áo cô ta xộc xệch, kẻ mắt cũng vì khóc mà loang lổ khắp mặt. Trông vô cùng thảm hại.

Sau khi hai người họ bị lôi ra Dương Nhất Thiên bắt đầu nói.

"Tôi biết trong chuyện này vẫn còn đồng phạm, nhưng tạm thời chưa tìm ra chứng cứ nên không thể kết tội được. Nhưng dù sao thì kim vẫn không giấu được trong bọc, nên đừng để tôi bắt được, nếu bắt được thì cái giá phải trả sẽ rất đắt."

Lê Nhật Hạ nghe tới đây bỗng nổi da gà, cô ta cúi gằm mặt xuống, hai tay siết chặt vào nhau. Chỉ sợ rằng hai người kia sẽ khai cô ta ra mất.

Dương Nhất Thiên lại tiếp tục lên tiếng.

"Bây giờ mọi chuyện đã rõ ràng rồi, cũng chứng minh Trần Tuyết Y không phải là người bán bản thiết kế của công ty đi nữa, cô ấy sẽ tiếp tục ở lại Dương Thị làm việc, còn hai người kia sẽ bị khai trừ. Thay mặt hội đồng công ty gửi tới cô một lời xin lỗi. Mọi người tan họp."

Anh nói xong liền rời đi cùng Cao Tuấn, mọi người cũng đi ra khỏi phòng họp ngay sau đó. Lục Kiên bước ra khỏi phòng cũng không dám nhìn thẳng mặt Trương Tuyết Y, vẻ mặt áy náy vô cùng.

Nhưng sau khi rửa oan Trương Tuyết Y cũng chẳng khá khẩm hơn là bao. Những người khi trước chửi bới cô không một ai đứng ra xin lỗi, tất cả đều quay đầu bỏ đi. Kể từ sau vụ này họ cũng bắt đầu lạnh nhạt hơn với Trương Tuyết Y, không còn xởi lởi như trước nữa. Vì tất cả mọi người đều biết rất rõ nếu như cô không bán bản thiết kế thì đồng nghĩa chuyện cô có quen biết với Dạ Nguyệt cũng là thật.

Mọi ánh mắt bây giờ giống như nhìn một ả tình nhân vậy, khinh bỉ và chán ghét, nếu có vào được công ty thì chắc cũng đi cửa sau. Nhưng không phải ai cũng như vậy, Hi Văn vẫn đối xử với cô rất nhiệt tình, sau khi tan họp còn liền chủ động tiến lên trước xin lỗi.

Trương Tuyết Y thì chỉ biết cười trừ cho qua, luôn miệng nói không có gì. Sở Tiêu cũng vui mừng không kém, cô bé ôm chầm lấy cô, nở một nụ cười thật to.

"May quá, vậy là em vẫn được làm chung với chị đúng không?"

"Ừ, hai chúng ta vẫn làm chung."

Còn về phần Phùng Mỹ Liên và Diệp Lộ Khiết thì không ngừng khóc lóc ở phòng tài vụ. Luật sư đang làm việc với họ, nhưng giữa chừng Lê Nhật Hạ vội vã đi vào, dùng thân phận quản lí để xin luật sư cho cô ta nói chuyện riêng với hai người đó.

Không ai biết Lê Nhật Hạ nói gì mà sau khi đi ra hai người kia không phản kháng nữa, cúi đầu nhận tội. Sau khi điều tra thêm công ty còn biết được Phùng Mỹ Liên trong khi đi làm đã bòn rút không ít tiền của, đã thế còn cho người uy hϊếp và đánh đập nhân viên.

Bà ta đã bị đuổi việc, bồi thường một số tiền khá lớn và ngồi tù bảy năm. Còn Diệp Lộ Khiết thì đỡ hơn một chút, cô ta cũng bị bắt bồi thường cho công ty, cộng với ngồi tù năm năm. Cả hai người đều phải bán hết nhà cửa đất đai đi để trả nợ cho Dương Thị, bởi vì số tiền bồi thường không hề nhỏ.

Sau khi Phùng Mỹ Liên bị đuổi việc một người khác đã chuyển vào, thay thế chức vụ của bà ta, làm Tổ trưởng bộ phận thiết kế, còn Lê Nhật Hạ vẫn làm quản lý như cũ. Tổ trưởng Tổ ba của Diệp Lộ Khiết cũng được một người thay thế vào.

Trương Tuyết Y thấy Lê Nhật Hạ vẫn nhởn nhơ mà không bị bắt thì có phần tức giận, nhưng cũng không thể làm gì khác được, chỉ đành chờ cơ hội khác phục thù. Nếu cô ta đã rắp tâm hại cô thì chắc chắn cô cũng sẽ phải trả lại toàn bộ.

Sau khi hai người họ bị xử lí thì tập đoàn D.F.N cũng cử người tới xin lỗi Dương Thị, đó là Tổng Giám đốc và trợ lý của ông ta.

Nhưng Dương Nhất Thiên lại không ra mặt tiếp chuyện mà để Lục Kiên xử lí. Tổng Giám đốc của bên đó cũng có vẻ rất hối lỗi, ông ta nói chuyện này các lãnh đạo trong công ty không hề hay biết, là do một cấp dưới vì muốn thăng chức nên cấu kết với hai người phụ nữ kia, còn nói sau khi được thăng chức sẽ cho họ một khoản tiền khổng lồ, chính vì vậy nên mới xảy ra chuyện mất cắp đó. Họ còn chủ động trả lại bản thiết kế cho Dương Thị và bồi thường, không những vậy còn mở họp báo giải thích đoạn video công bố sản phẩm khi trước là do một nhân viên trông công ty trộm được của tập đoàn đối thủ chứ không phải của chính D.F.N. Danh tiếng của Dương Thị cũng nhảy vọt từ đây.

Dương Nhất Thiên và Lục Kiên lúc đầu còn định truy cứu tới cùng nhưng thấy họ làm tới nước đấy thì cũng chẳng còn gì để nói nữa, đành gật đầu cho qua.

Trương Tuyết Y sau khi giải quyết xong xuôi chuyện cua bản thân trong công ty thì lấy xe về nhà cha mẹ mình, sau đó mới tới Dương Gia đón hai con, cô nghĩ chuyện mình quay lại với Dương Nhất Thiên cũng nên thông báo với ba mẹ mình một tiếng.

Về đến nhà Trương Tuyết yêu quyết định làm một đứa con ngoan, gọi ba mẹ mình xuống lầu rồi ngồi ngay ngắn trước mặt họ, trịnh trọng tuyên bố.

"Ba, mẹ, con đã quyết định rồi, con sẽ quay lại với Nhất Thiên. Cherry với Dưa Hấu cũng không thể không có cha được."

Cả hai vợ chồng đối diện nhìn nhau, mặt mày ngơ ngác. Trương Tư Quang là người lên tiếng trước.

"Nãy con gái, con đang nói gì vậy?"

Tô Vân cũng phụ họa theo.

"Tuyết Y à, đừng đùa nữa, chuyện này không giỡn được đâu."

Trương Tuyết Y hít một hơi thật sâu, khẳng định lại.

"Dạ không, con nói thật mà, con với Nhất Thiên đã quay lại rồi. Con cuối cùng cũng nhận ra anh ấy chính là tình yêu đích thực của đời mình, chúng con không muốn bỏ lỡ nhau lần nữa. Những chuyện trong quá khứ cũng chỉ là hiểu lầm thôi."

Trước khi tới đây cô đã tập trước rất nhiều lần rồi, định dùng những lời lẽ hoa mỹ để qua mắt ba mẹ, nhưng họ lại không hề có phản ứng gì.

Trương Tư Quang uống một ngụm trà rồi gật đầu.

"Ừ."

Trương Tuyết Y: "..."

Tô Vân nhìn con gái bằng ánh mắt xót xa, bà nói.

"Tuyết Y à, bây giờ con đã lớn rồi, cuộc đời con con cũng đã tự mình làm chủ, ba mẹ có nói gì cũng vô ích thôi. Con với Nhất Thiên quay lại thì cũng được thôi, nhưng đừng để xảy ra mâu thuẫn rồi cãi vã nữa."

Cô máy móc gần đầu.

Trương Tư Quang cũng tán thành với lời nói của vợ mình.

"Con với thằng bé đó bắt đầu lại ba mẹ không ngăn cản, nhưng đừng để một ngày nào đó lại vác cái bụng bầu về rồi nằng nặc đòi ra nước ngoài đấy."

Trương Tuyết Y vui mừng, tiến tới ôm chầm lấy ba mẹ mình.

"Hi hi con biết rồi, con yêu hai người nhất."

Trương Tư Quang và Toi Vân nhìn nhau, lắc đầu thở dài. Thật ra hai người đã sớm biết đôi trai gái này sẽ nhất định quay lại với nhau rồi, chỉ không ngờ ngày này lại sớm như vậy.

Dương Nhất Thiên bấy lâu nay luôn lấy cớ muốn gần hai con để tới nhà Trương Tuyết Y ở. Một nam một nữ ở chung với nhau thì sớm muộn gì cũng nảy sinh tình cảm, huống hồ cả hai còn đã có với nhau hai đứa con rồi.

Trương Tuyết Y không ngờ sự việc lại thuận lợi như vậy nên vui mừng không thôi, sau khi hai ông bà lái xe tới công ty làm việc thì cô cũng chuẩn bị tới Dương Gia đón con, nhưng trước khi đi cô còn không quên đi vào bếp, bế theo chú chó Bạc Hà đang ăn vụng kia theo.

Dưới sự chăm sóc "chu đáo" của Trương Tinh Húc Bạc Hà đã lớn hơn rất nhiều rồi, bộ lông trên người chú cũng đã dài ra, rất mượt và đẹp. Lúc Bạc Hà thấy cô cũng vô cùng hào hứng, chui tọt vào người Trương Tuyết Y, sủa vài cái.

Trương Tuyết Y xoa đầu chú, quyết định mang lại về nhà mình. Trương Tinh Húc dạo này rất bận rộn nên cô thực sự rất lo Bạc Hà sẽ không được chăm sóc cẩn thẩn. Vả lại dạo này cô cũng đang đối mặt với nguy hiểm, sợ rằng Cherry và Dưa Hấu sẽ bị liên lụy nên nếu Bạc Hà ở nhà bảo vệ chúng thì cô cũng yên tâm được phần nào.

Trương Tuyết Y chở theo chú chó Husky tuyệt đẹp phóng đến Dương Gia, vừa bước vào cổng đã thấy Cherry và Dưa Hấu đang chơi với Lương Hi Hoa và Dương Lập Thành.

Cô giao Bạc Hà lại cho Hoàng quản gia, để chú chơi đùa ở trong vườn, còn mình thì đi vào. Trương Tuyết Y mỉm cười, cất tiếng chào.

"Con chào ông bà!"

"Tuyết Y đấy à, vào đi con." Lương Hi Hoa mỉm cười, đứng dậy kéo cô xuống ghế.

Trương Tuyết Y ngại ngùng ngồi xuống, bế hai con vào lòng, nói chuyện với hai người trước mặt mình, cô cũng kể luôn chuyện mình và Dương Nhất Thiên đã quyết định quay lại với nhau.

Hai nhóc vỗ tay reo hò, Dương Lập Thành nghe được thì cười không ngớt.

"Tốt lắm, tốt lắm, ông biết ngay mà, hai đứa trời sinh đẹp đôi như vậy, kiểu gì chẳng về bên nhau."

Lương Hi Hoa cũng vui vẻ phụ họa theo. Nếu như cháu bà có thể rước được Trương Tuyết Y về nhà thì chẳng mấy chốc hai người sẽ có thêm một đứa chắt nữa.

Trương Tuyết Y ngồi nói chuyện với ông bà, khiến họ cười vô cùng vui vẻ.

Ngồi chơi được một lúc thì cánh cửa chính ngay lập tức được mở ra, một cô gái ăn mặc sành điệu bước vào, đeo kính râm, xách túi hàng hiệu. Lúc thấy hai ông bà đang ngồi trên ghế thì nở một nụ cười thật tươi, sau đó hào hứng chạy lại ôm hai người.

"Con chào ông nội, con chào bà nội, con nhớ hai người đến chết mất!"

Trương Tuyết Y nhận ra người này, đây chính là Dương Minh Nguyệt, con gái út của Dương Gia, nhưng không phải cô ấy đang đi du học tháng sau mới về sao?

Dương Minh Nguyệt chào hỏi ông bà xong liền quay sang hai bé con đang ngồi trên ghế và người phụ nữ lạ mặt kia, hạ mắt kính xuống rồi tò mò hỏi.

"Người phụ nữ này là ai vậy? Còn hai đứa nhỏ này nữa? Là con của cô ta sao? Mà sao nhìn bé gái này giống anh hai quá vậy, chẳng lẽ là con rơi con rớt của anh ấy à? Ông nội, bà nội, rốt cuộc là sao đây, không phải lúc trước anh hai thề sống thề chết với chị Tuyết Y à, sao bây giờ lại lòi ra hai đứa con rồi?"

Dương Minh Nguyệt càng nói càng thấy kì lạ, khi không trong nhà lại có hai đứa trẻ lạ mặt, đã vậy bé gái kia còn giống anh hai y như đúc. Không phải lúc trước khi cô đang du học anh hai còn đang đau buồn vì thất tình sao? Cớ sao lại còn với người phụ nữ khác sinh con đẻ cái được?

Lương Hi Hoa phì cười, vội lên tiếng giải thích.

"A Nguyệt, con đừng làm càn, đây chính là chị Tuyết Y đấy, còn hai bé này là Cherry và Dưa Hấu, con của anh con với Tuyết Y."

Dương Minh Nguyệt há hốc mồm, nhìn chằm chằm Trương Tuyết Y rồi lên tiếng, vừa nói vừa gật đầu.

"Bà nội, bà đừng lừa con, chị Tuyết Y mập như con heo vậy, làm gì thon thả như người phụ nữ này."

Trương Tuyết Y: "..."

Cherry và Dưa Hấu lấy tay che miệng lại, cố gắng không bật cười vì câu nói này.

Mặt Trương Tuyết Y đã sớm xuất hiện đầy vạch đen, cô nở một nụ cười gượng gạo, sau đó tiếp lời.

"Minh Nguyệt, em dễ thương thật, mới có mấy năm không gặp mà khiếu hài hước đã tăng lên rồi."

Lần này lại tới Dương Minh Nguyệt nghệt mặt ra, giọng nói này quả thật rất quen thuộc.

"Chị... Chị là Tuyết Y thật à?"

Trương Tuyết Y gật đầu đáp lại.

"Đúng vậy, ai cũng sẽ có một khoảng thời gian thay da đổi thịt, em không nhận ra chị cũng không có gì quá khó hiểu."

Dương Minh Nguyệt chìm vào suy tư, nghe Trương Tuyết Y nói xong cũng gật đầu phụ họa.

"Ừ, vậy thì cứ coi chị là Trương Tuyết Y đi, tôi không quan tâm, mà hai đứa nhóc này là ai vậy? Có đúng thật là con chị với anh tôi không? Hay là con của người khác?"

Dương Lập Thành bắt đầu nghiêm mặt lại.

"A Nguyệt, con đừng vô lễ."

"Xì, không phải thì thôi. Con lên lầu đây, không muốn ở dưới này nữa."

Dương Minh Nguyệt tức giận bỏ lên lầu. Từ nhỏ đến lớn cô ta thật sự không ưa gì Trương Tuyết Y, vài năm trước thấy hai người chia tay thì vui mừng không thôi, tưởng rằng anh hai sẽ không qua lại với chị ta nữa, nào ngờ đâu đùng một cái lại xuất hiện trong nhà, đã vậy còn xuất hiện với bộ dáng vô cùng xinh đẹp nữa chứ.

Thật đúng là oan gia mà!

Lương Hi Hoa lắc đầu, áy náy nói với Trương Tuyết Y.

"Cháu đừng để ý nó quá, nó chỉ đang đùa thôi đấy."

Trương Tuyết Y xua tay.

"Bà đừng lo, cháu không để bụng đâu, mà Minh Nguyệt về nước lúc nào vậy ạ, hồi trước cháu nghe Nhất Thiên nói là tháng sau em ấy mới về?"

"Con bé về được ba ngày rồi, nhưng mấy ngày nay cứ đi chơi với đám bạn, mãi tới hôm nay mới bước vào nhà đấy."

"Ồ, thì ra là vậy."

Cô gật gật đầu tỏ ý đã hiểu, ngồi nói chuyện với hai ông bà một lúc rồi cũng định đi về.

Dương Lập Thành thấy thế lập tức cản cô lại.

"Tuyết Y à, bây giờ cũng đã xế chiều rồi, cháu ở lại ăn cơm xong rồi về."

"Ông con nói đúng đấy."

"À, dạ... Vậy cũng được ạ."

Trương Tuyết y đáp lời, ông bà đã nói thế rồi thì cũng phải lễ phép một chút, dù sao bây giờ về cô cũng chẳng biết nên cho hai con ăn gì.

Dương Minh Thành và Quân Dao đã đi công tác từ mấy ngày trước rồi, Dương Nhất Thiên cũng đang đi gặp đối tác nên trong nhà bây giờ chỉ có hai ông bà, hai bé, cô và Dương Minh Nguyệt thôi.

Cả sáu người cùng ngồi trên một chiếc bàn dài, vừa ăn vừa trò chuyện, căn nhà rộng lớn nay cũng đã ngập tràn tiếng cười.

Dương Minh Nguyệt từ đầu đến giờ vẫn cứ nhìn chằm chằm Cherry và Dưa Hấu, ánh mắt có chút tò mò, khi nãy lên lầu cô đã gọi cho mẹ để hỏi rõ tình hình rồi, cũng hiểu được đại khái câu chuyện. Vì thế nên cảm thấy hai đứa nhóc đang ngồi đối diện mình khá thú vị, cả buổi cô chẳng nói tiếng nào, chỉ chăm chú gắp đồ ăn và suy nghĩ miên man.

Sau khi ăn uống xong xuôi Trương Tuyết Y lấy lí do trời đã trễ để đưa con về nhà, cô cũng còn nhiều chuyện phải xử lý nên không thể ở lại đây chơi được. Trước khi đi cũng không quên bế luôn chú chó tinh nghịch đang quậy phá ngoài vườn. Cherry và Dưa Hấu được gặp lại Bạc Hà liền vui vẻ không thôi, cười khì khì suốt cả đường đi.

Lúc bước vào nhà Trương Tuyết Y bỗng nhận được một tin nhắn lạ mặt.

"Chị đúng thật là Trương Tuyết y à?"

Trương Tuyết Y chậc lưỡi, ngồi xuống ghế rồi trả lời tin nhắn.

"Là em sao, Minh Nguyệt?"

"Đúng vậy."

"Sao em có số của chị vậy?"

"Số điện thoại của chị thì có gì hay ho đâu chứ, tôi gọi một cuộc điện thoại thôi cũng sẽ dễ dàng lấy được."

"Ừ."

Cô hờ hững nhắn một chữ duy nhất, lại tiếp tục có tin nhắn.

"Này, trước giờ chị cũng biết tôi không ưa gì chị, nên thôi tôi cũng nói thẳng. Tôi nhất định sẽ không đồng ý việc chị và anh tôi quay lại đâu. Mấy năm trước chị bỏ đi thì sao không có dũng khí đi luôn đi, còn quay về làm gì vậy? Giành tình thương của anh hai với tôi sao? Chị nên nhớ bò không bao giờ gặm lại cỏ cũ, nên cũng đừng hi vọng anh ấy vẫn tiếp tục yêu thương chị!"

Trương Tuyết Y phì cười, cô không trả lời lại mà chỉ gửi qua một nút like, sau đó chuyển tiếp tin nhắn cho Dương Nhất Thiên, kèm theo một tin nhắn.

"Em gái anh kêu anh là bò kìa."