Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lên Kế Hoạch Rước Papa Về Nhà!

Chương 109: Ân ái (H+)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cảnh báo độ tuổi: 18+. Cân nhắc kĩ trước khi đọc

Làn da trắng nõn của cô đã điểm đầy những vết xước và bầm tím, chiếc bụng trắng ngần còn có một vết bầm rất to. Dương Nhất Thiên nhìn vào mà không khỏi đau lòng, anh nhè nhẹ sờ vào, xoa xoa vài cái.

Ấy thế nhưng Dương Nhất Thiên lại không hề hay biết hành động này lại kí©h thí©ɧ tới cô.

Trương Tuyết Y giật bắn mình, mặt nóng ran, nhanh chóng đẩy anh ra.

"Anh... Anh đang làm gì vậy?"

Dương Nhất Thiên cũng ý thức được hành động của mình, lúng túng rụt tay lại, chuyên tâm bôi thuốc, bôi ở trước bụng xong lại vòng ra sau lưng.

Trương Tuyết Y cảm thấy rất thoải mái, nhiệt độ ấm nóng từ bàn tay người đàn ông cộng với cảm giác mát lạnh từ thuốc mỡ khiến cô đỡ đau hơn rất nhiều.

Buổi chiều bác sĩ lại tới để thay bông băng cho Dương Nhất Thiên, Trương Tuyết Y nhìn chằm chằm vào vết thương của anh, nơi bả vai để lại một lỗ, nhìn khá đáng sợ.

Hai người ở lại bệnh viện để dưỡng thương hai ngày, tới ngày thứ ba thì xuất viện. Sau khi lấy điện thoại của Dương Nhất Thiên gọi điện cho hai con xong thì cô đưa anh về nhà nghỉ lúc trước, lúc này lại phát hiện không thấy Hàn Yên Nhi đâu.

Trương Tuyết Y vỗ trán, mấy ngày nay lu bu quá nên quên mất báo với cô ấy. Nhưng Dương Nhất Thiên đã kịp thời đi lại trấn an cô.

"Anh đã bảo Nhất Nam đưa cô ấy về trước rồi, cũng bảo em ấy đừng nói chuyện xảy ra cho Yên Nhi."

Cô thở phào nhẹ nhõm, để cô ấy về trước cũng tốt. Hàn Yên Nhi đang mang thai, nếu biết tin cô bị thương sợ rằng sẽ lo lắng quá mức.

Trương Tuyết Y lên tầng sắp xếp cho Dương Nhất Thiên một phòng cách phòng mình không xa, nhưng anh lại thẳng thừng từ chối, vô cùng tự nhiên xách hành lí của mình vào phòng cô. Cô thở dài, mặc kệ anh tùy hứng, còn mình lại ra ngoài bãi biển đi dạo.

Những ngày này Trương Tuyết Y và Dương Nhất Thiên đều ở chung với nhau, cuộc sống vẫn khá hòa hợp. Buổi sáng anh ra biển đi dạo rồi chụp ảnh cho cô, đến tối về thì lại nấu một bữa thịnh soạn.

Đêm đến, hai người nằm trên cùng một chiếc giường, căn phòng đã tối đèn, thứ ánh sáng vàng còn sót lại là từ chiếc đèn ngủ đằng kia.

Trương Tuyết Y như nghĩ tới điều gì đó, quay người lại, chọt chọt vào ngực người đàn ông đang nằm cạnh mình.

"Này, ngủ chưa vậy?"

Dương Nhất Thiên ngay lấp tức bắt lấy bàn tay không yên phận của cô, thở dài một hơi.

"Sao vậy, thấy anh kiềm chế cực khổ mấy ngày nay nên tự động hiến thân à?"

Trương Tuyết Y đỏ mặt, vội vàng rút tay lại.

"Đừng đùa nữa, tôi có chuyện muốn nói với anh."

Dương Nhất Thiên thấy cô khá nghiêm túc nên nghiêng người qua, im lặng lắng nghe.

"Em nói đi."

Trương Tuyết Y có chút ngập ngừng, dường như đang tìm lời thích hợp để nói.

"À thì... anh che mắt lại đi đã... Khi nào tôi kêu mở hẵng mở ra nhé..."

Cô bật dậy, lấy đồ che mắt bịt lại cho anh. Dương Nhất Thiên tuy khá tò mò nhưng cũng không hỏi gì.

Trương Tuyết Y thấy vậy thì mới yên tâm, hít một hơi thật sau rồi nói.

"Nhất Thiên, anh có còn yêu tôi không?"

Dương Nhất Thiên nghe vậy thì bật cười.

"Tất nhiên là còn rồi."

"Thật không?"

"Thật."

"Anh yêu tôi nhiều không?"

"Nhiều."

"Nhiều như thế nào?"

Anh suy nghĩ một chút rồi trả lời.

"Nhiều như số hạt bụi có trong không khí."

Trương Tuyết Y mỉm cười, bỗng cảm thấy ấm áp vô cùng. Cô nhích người lại rồi vòng tay ôm lấy, tựa đầu vào l*иg ngực rắn chắc của anh.

Cơ thở Dương Nhất Thiên bỗng cứng đờ, mùi hương nhẹ nhè của người con gái ập tới, làm anh suýt nữa không thể khống chế nổi nhịp đập của trái tim.

"Nhất Thiên, hứa với em đi, sau này anh sẽ không phản bội em nữa..."

Tâm trí Dương Nhất Thiên lúc này đã sớm bay cao bay xa nên hoàn toàn không nghe rõ câu cô vừa nói, chỉ biết đáp lại theo quán tính.

"Được, anh hứa."

Ngay khi vừa dứt lời Trương Tuyết Y bỗng đặt xuống môi anh một nụ hôn nhẹ nhàng. Mấy ngày nay cô đã suy nghĩ kĩ rồi, cô quyết định sẽ làm theo tiếng nói của con tim mình, cô biết cô còn yêu anh, cô không muốn hai người phải bỏ lỡ nhau một lần nữa, bỏ lỡ mối tình đang còn dang dở.

Trương Tuyết Y cũng đã thấy được tấm lòng của Dương Nhất Thiên trong những ngày qua, những việc anh làm từ trước đến nay cô đều biết. Cô cũng biết rất rõ nguy hiểm đang đến gần mình. Chính vì vậy nên Trương Tuyết Y không muốn sau này mình sẽ phải hối hận. Cô sẽ bắt đầu lại cùng với anh, bắt đầu lại mối tình này, những chuyện xảy ra trong quá khứ cô cũng không truy cứu nữa.

Dương Nhất Thiên toàn thân khó chịu vô cùng, nhưng cũng nghe lời cô nằm bất động trên giường.

Nụ hôn nhẹ nhàng dần trở nên ướŧ áŧ và nóng bỏng hơn. Trương Tuyết Y cạy mở đôi môi của anh, thâm nhập vào sâu bên trong. Một tay luồn vào trong áo, xoa nắn những múi bụng rắn chắc, sau đó liền di chuyển xuống dưới.

Dương Nhất Thiên cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, anh bật dậy rồi giật phăng đồ bịt mắt ra. Nhưng hành động này lại làm Trương Tuyết Y giật mình, cô chưa kịp hồi phục tinh thần thì lại bị người đàn ông kia đè xuống giường.

"Y Y, em... em có biết hành động của mình sẽ dẫn đến hậu quả gì không hả?"

Cô thở hổn hển, mái tóc dài đã ướt đẫm mồ hôi, đôi má ửng đỏ, đôi mắt lấp lánh. Nhìn dáng vẻ yêu kiều, quyến rũ trước mắt, Dương Nhất Thiên như nín thở, phía dưới của anh đã căng cứng hết cả rồi.

Trương Tuyết Y không nói gì, cười khẽ một cái, sau đó liền cầm lấy bàn tay to lớn kia đặt lên ngực mình. Dương Nhất Thiên mím chặt môi, bóp mạnh một cái.

"Ưʍ... a... Nhất Thiên... Nhẹ tay thôi anh..."

Cô trợn tròn mắt, kɧoáı ©ảʍ xen lẫn đau đớn lan khắp toàn cơ thể, khiến cô vô thức bật ra một tiếng rêи ɾỉ.

Dương Nhất Thiên cũng vì dáng vẻ mê người này của cô mà thở dốc. Anh thô bạo vén áo của Trương Tuyết Y lên, vòng một căng tròn cứ thế đập vào mắt, cô đang mặc một chiếc áσ ɭóŧ màu đen, nhưng đây lại là nội y tình thú.

"..."

Anh lại tiếp tục cúi xuống, cởi bỏ chiếc quần của cô ra, chiếc qυầи ɭóŧ màu đen cùng một loại với chiếc áo ngực kia.

Trương Tuyết Y có chút ngại ngùng, để chuẩn bị cho việc này cô cũng đã tốn không ít công sức rồi đấy.

"Y Y, em đây là đang câu dẫn anh sao?"

Trương Tuyết Y mỉm cười, gò má ửng đỏ, cô hít một hơi thật sâu, bắt đầu dùng cách khác để tăng niềm vui giữa hai người.

"Dương Tổng, đêm nay để em phục vụ anh nhé, có được không?"

Anh căng thẳng tựa vào thành giường, có thể coi như là ngầm chấp nhận.

"Em muốn thù lao là gì đây? Tiền hay địa vị?" Dương Nhất Thiên mỉm cười nham hiểm, rất phối hợp với vở diễn của cô gái trước mắt.

"Em muốn cơ thể của anh..."

Trương Tuyết Y cắn cắn môi, cô đã trưởng thành rồi, nhu cầu sinh lí cũng khá cao. Những năm gần đây Trương Tuyết Y chưa hề thân mật với bất cứ ai, nên đứng trước một cơ thể quyến rũ như vậy cô cũng có ham muốn, ham muốn anh chiếm hữu mình.

Trương Tuyết Y ngồi lên hai đùi của anh, cảm nhận được rất rõ ràng thứ to lớn kia đang ngẩng cao đầu. Cô có hơi lúng túng và ngại ngùng, nhưng cũng vô cùng nhập vai.

"Dương Tổng, ôm chặt lấy em..."

Trương Tuyết Y đặt một nụ hôn sâu lên bờ môi của anh. Dương Nhất Thiên ngồi đấy hưởng thụ, nhưng bàn tay cũng không yên phận, đặt lên đôi bồng đào của cô, xoa bóp nó. Anh kéo chiếc áσ ɭóŧ của cô xuống rồi vân vê nụ hồng, thi thoảng lại siết chặt một cái. Cứ những lần như vậy Trương Tuyết Y lại vô thức thốt lên tiếng rêи ɾỉ.

Dương Nhất Thiên cảm nhận được rất rõ ham muốn về thể xác của Trương Tuyết Y, nhưng anh không thoả mãn cô ngay lập tức, mà trêu đùa từng chút một. Trương Tuyết Y hôn đến hết hơi mới buông ra. Dương Nhất Thiên lập tức đè cô xuống giường, ngậm lấy đôi bồng đào, mυ"ŧ chặt nó.

"Ưʍ..."

Trương Tuyết Y sung sướиɠ ngửa mặt ra sau, cố để mình không phát ra âm thanh quá lớn. Cô luồn tay vào kẽ tóc của anh, ấn mạnh xuống, như để đôi môi kia chạm hết vào ngực của mình.

Dương Nhất Thiên lấy tay bóp mạnh vòng một của Trương Tuyết Y, cảm nhận sự mềm mại. Anh xoa nắn nó thành đủ hình dạng khác nhau mới hài lòng buông ra.

Cuối cùng Dương Nhất Thiên cũng không chịu được nữa, cởi hẳn bộ đồ lót trên người cô ra, cũng cởi luôn đồ trên nguồn mình. Anh di chuyển xuống dưới, chạm vào nơi ướŧ áŧ kia để thăm dò, nhưng nó lại siết chặt lấy ngón tay anh.

Trương Tuyết Y lần đầu tiên cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ này liền ưỡn người lên, rêи ɾỉ không ngừng.

"Ưʍ... Nhất Thiên... Dừng lại đi... Đừng... Đừng chạm vào chỗ đó..."

Khuôn mặt cô thống khổ, nhưng bên trong lại là niềm vui sướиɠ cực độ.

Dương Nhất Thiên thở dốc, rút tay ra, nhưng một giây sao anh lật người cô lại, trực tiếp để ** *** kia vào sâu trong cơ thể cô

"Ưʍ..."

Trương Tuyết Y úp mặt xuống gối để giảm bớt tiếng rên của mình, theo bản năng mà nâng cao mông lên, phía dưới cô dường như bị một vật lạ xé làm đôi.

Dương Nhất Thiên vào được một nửa liền dừng lại, anh sững người, thở gấp.

"Y Y, tại sao lại chặt quá vậy...?"

"Nhẹ thôi anh... đau quá..."

Trương Tuyết Y e thẹn, khẽ nâng người lên. Dương Nhất Thiên cũng vì sợ cô đau mà bắt đầu nhẹ nhàng lại, anh khẽ chuyển động thân mình, cô gái dưới thân cũng trở nên thoải mái và sung sướиɠ hơn rất nhiều.

Hai người quấn quýt nhau đến tận nửa đêm, Trương Tuyết Y cũng vì mệt quá mà thϊếp đi trong vòng tay của Dương Nhất Thiên. Cô mỉm cười mãn nguyện, ôm chặt lấy anh rồi ngủ quên mất.
« Chương TrướcChương Tiếp »