Chương 4: Bận rộn

Dịch: Mạn Long

Mấy ngày mà Từ Nhân Nhân không ở nhà, Trình Nghiệp vô cùng bận rộn, bởi vì gần đây anh đang điều chỉnh phương hướng kinh doanh của công ty, có rất nhiều cuộc họp phải mở, đáng lẽ những thời gian rảnh rỗi là để nghỉ ngơi, nhưng anh phải đi xã giao nói chuyện công việc, thậm chí Trình Nghiệp còn không có thời gian nhớ về vợ mình.

Trong hai ngày qua, Trình Nghiệp đi làm về đã gần 11 giờ, khi gọi video Từ Nhân Nhân, cô bảo mình có thể ngửi thấy mùi rượu trên người anh qua màn hình, anh bật cười kéo cổ áo mình lên ngửi rồi, gật đầu thừa nhận, “Đúng là có mùi thật”.

Từ Nhân Nhân rất thương anh còn đưa ra lời đề nghị: “Mấy ngày nay có vẻ anh bận lắm nên buổi tối ngày mai chúng ta đừng gọi video nữa, gọi xong anh mới đi tắm rửa, làm hết cũng hơn 12 giờ. Tối mai em sẽ nhắn qua WeChat của anh, nếu anh rảnh thì trả lời em hai ba câu là được, anh xem thế được không?”

Trình Nghiệp nghĩ nghĩ, mình muộn như vậy mới về nhà, cô ấy cũng chờ anh muộn như thế, cũng không nên vì thế đồng ý ngay.

Từ Nhân Nhân kể cho anh nghe những chuyện thú vị ở chuyến đi.

“Hôm nay chúng em tới bờ biển chơi, nhìn thấy rất nhiều cô gái ngoại quốc có dáng người nóng bỏng, nhiều người trong bọn em chảy cả máu mũi."

“Em cũng không kém mà.”

“Em biết, nhưng em vẫn kém mấy cô ấy một chút.”

“Đừng so mình với mấy cô ấy, dáng người vợ anh là đẹp nhất.”

Ở một nơi khác, Trần Diệu đang ở trên giường chơi di động, nghe thấy câu nói như thế thì gửi nhãn dán buồn nôn với Từ Nhân Nhân, Từ Nhân Nhân nhìn thấy cười ha ha.

Hai vợ chồng lại hàn huyên “Hôm nay em đi ăn những gì” “Nơi đó đồ ăn có ngon không” “Ngày mai muốn đi đâu chơi”... nhiều đề tài lonh tinh khác, nói một giờ, nhìn thời gian cũng muộn rồi, sau khi chúc ngủ ngon liền tắt máy.

Trình Nghiệp nằm thẳng ở trên giường, mệt đến mức muốn ngủ luôn, nhưng muốn vẫn là muốn, cuối cùng anh vẫn bò dậy đi tắm rửa, tắm rửa xong, thì nằm ngủ ngay trên giường.

Ngày hôm sau, Trình Nghiệp đến công ty sớm, lại bắt đầu một ngày bận rộn.

Đêm nay có khách hàng quan trọng phải đi nói chuyện, Lâm Mạn Nhi sửa tư liệu của đối phương xong, gõ cửa đi văn phòng để Trình Nghiệp xem qua.

Trình Nghiệp từng nghe nói qua về khách hàng lần này, là hai tên háo sắc, còn thích uống rượu nữa.

Nếu là những người khác, chắc chắn sẽ thuận theo, dùng phụ nữ để thúc đẩy hợp tác lần này. Nhưng trước này Trình Nghiệp luôn khinh thường những điều như thế, anh ở trong cái vòng này nhiều năm, có một số nguyên tắc kiên trì không thể phá vỡ.

Điểm mấu chốt của anh là có thể mang cả thư ký đi xã giao, bởi vì Lâm Mạn Nhi ngoài năng lực làm việc xuất sắc thì ngoại hình cũng rất ưu tú, quan trọng nhất là cô ấy còn uống rượu tốt. Không thể không thừa nhận, ở một nhóm đàn ông, việc mang một cô gái có thể xử lý mọi tình huống rất có lợi. Nhưng cũng chỉ giới hạn như thế này, tiến sâu hơn nữa Trình Nghiệp sẽ không làm.

Vì cảm tình của cấp trên với cấp dưới, Trình Nghiệp dặn dò Lâm Mạn Nhi: “Tối nay phải đi tiếp khách hàng, cô chắc cũng biết rồi, nếu đến lúc đó không chịu được, thì nói với ta, đừng cố.”

Lâm Mạn Nhi gật đầu, đáp: “Dạ, cảm ơn Trình tổng.”

Chỉ là hai người ai cũng không nghĩ tới, cuộc xã giao tưởng như bình thường tối nay lại kéo bọn họ vào con đường mà hai người không thể quay đầu lại.