Chương 7: Trở về

“Cha! Sao lại gán ghép như thế? Con không chịu...”

Ngạn Linh đột nhiên từ ngoài cửa xông vào khiến mọi người hết thảy bàng hoàng.

Ngạn Tuấn bị ngắt lời trước bao nhiêu người lập tức nóng giận quát: “Hỗn xược! Ai cho con tự ý chen vào chỗ người lớn nói chuyện, không có lễ độ. Ra ngoài!”

Ngạn Linh run nhẹ bờ vai, nói như muỗi kêu: “Mẹ nhờ con gọi cha và mấy bác xuống dưới sảnh tiệc. Khách đã đến đông đủ rồi ạ.”

Ngạn Tuấn hừ lạnh một tiếng, trừng mắt lườm Ngạn Linh, ánh nhìn lưu lại trên người cô hơi lâu so với bình thường, sau đó bực dọc bảo: “Vào thay bộ lễ phục ánh kim do stylist chọn đi, ăn mặc như thế định đi dạo phố à. Hôm nay... con cũng là vai chính. Sau này phải tập làm quen với việc xã giao.”

Ngạn Linh hơi bất ngờ, nhưng thấy mọi người đổ dồn cặp mắt về phía mình thì ái ngại, không dám đôi co gật đầu vội đi ra ngoài.

Ngạn Tuấn mất hứng dụi tắt điếu xì gà sau đó cùng mọi người đứng dậy hướng ra ngoài sảnh tiệc.

Ngoài này thảm đỏ phóng viên hăng say chụp hình các khách mời tham dự, không khí vô cùng náo nhiệt.

Chiếc Spyker dừng lại, lập tức có nhân viên bước ra cung kính mở cửa và cúi đầu chào.

Hàn Tần chống gậy chậm chạp bước xuống, Ngạn Hi nhanh nhẹn từ cánh cửa bên kia vòng ra, chạy đến dìu lấy Hàn Tần, thái độ hết sức ân cần.

“Nhìn anh chống gậy đi như thế ra dáng quý tộc Hoàng gia lắm nha.”

“Lần trước còn mạnh miệng chê bai.” Hàn Tần liếc cô một cái nhưng khóe môi ngược lại ẩn hiện ý cười.

“Ây da! Em mỗi ngày sẽ khôn lớn thành người đó mà.”

“Thật khéo ăn nói.”

Hàn Tần lần này không nhịn được bật cười, nắm chặt tay Ngạn Hi tiến bước trên thảm đó, hai người nhìn nhau tựa hồ trong mắt chỉ có đối phương.

Xung quanh đèn flash máy ảnh nhấp nháy, đôi mắt hạnh sáng ngời của Ngạn Hi đặc biệt trở nên long lanh, Hàn Tần bị hấp dẫn lấy, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng hôn xuống mi mắt một cái, cảm giác mãn nguyện.

Vài phóng viên tinh ý bắt trúng khoảnh khắc này lưu lại.

Nhưng lúc Ngạn Hi ngước mắt lên thì đôi con ngươi giống như ngưng đọng, sắc mặt lập tức thay đổi theo.

Hàn Tần nương theo ánh nhìn của cô, hướng thẳng vào sảnh tiệc tầng trên, Ngạn Tuấn đang chống hai tay lên thành lan can uy nghi nhìn xuống, bên cạnh có không ít người của ông ta. Đối với một màn vừa trông thấy, và nhân vật nữ lại là Ngạn Hi, từng cơn chấn động.

“Ngạn Hi! Đã nói phải giữ bình tĩnh.”

Hàn Tần kéo nhẹ cánh tay của cô, nhỏ giọng xuống nhắc nhở.

Ngạn Hi lập tức đứng thẳng người, tiếp tục choàng tay của Hàn Tần tiến vào bên trong.

“Ngạn tiểu thư! Cô chính là Ngạn Hi tiểu thư đúng không? Cô không phải đang du học ư, vì sao đột nhiên trở về?” Một gã phóng viên phóng ra, liều lĩnh cản lại bước chân của Ngạn Hi và Hàn Tần.

Một phóng viên khác lại áp sát không ngừng đặt câu hỏi. “Hôm nay chú cô nhậm chức Chủ tịch thay cha cô, với tư cách người thừa kế Tập đoàn gia đình, cô có phát biểu gì hay không? Vai trò của cô hôm nay là gì? Cô có cảm nhận thế nào về đêm tiệc có tính lịch sử của Ngạn thị?”

Ngạn Hi bấm móng tay vào da thịt Hàn Tần, kích động trỗi dậy, muốn tại khoảnh khắc này vạch trần bộ mặt giả dối, độc ác của Ngạn Tuấn.

Dường như nhìn ra được suy nghĩ này của cô, Hàn Tần lập tức kéo cô sang một bên, lui về sau tấm lưng của anh. Anh liếc mắt ra hiệu cho nhân viên tiếp ứng. Chỉ là hai phóng viên khác lại được dịp lấn tới tiếp tục đặt câu hỏi:

“Hàn tổng! Anh và vị hôn thê cùng nhau xuất hiện, theo lẽ Ngạn tiểu thư mới là gia chủ, chuyện này thật khiến người ta phải sinh lòng nghi hoặc. Có phải Ngạn thị xảy ra nội bộ cạnh tranh đúng không? Các người đến không phải chúc mừng đúng vậy không?”

Anh Phó kịp thời giao lại xe cho nhân viên chạy xuống gara, lập tức đi đến cản lấy các phóng viên vây quanh Hàn Tần. Sau đó cùng hai nhân viên khác của nhà hàng tạo lối đi cho họ vào được bên trong, những câu hỏi của phóng viên cứ không ngừng đuổi theo phía sau.

Tình thế như vậy đã đả kích một người đang mang đầy vết thương và nỗi phẫn uất như Ngạn Hi. Cô không thể bình tĩnh được nữa. Cô không cần giả vờ, càng không thể giả vờ.

Hôm nay cô trở về, chính là muốn cảnh báo Ngạn Tuấn dừng lại sự đắc ý.

Tiếng bước chân trên cầu thang rơi xuống, trầm ổn dị thường, mọi người xung quanh hầu như cũng phối hợp giữ im lặng.

Tiếng violon kéo dài thê lương, ban nhạc giao hưởng vẫn miệt mài tạo ra tình khúc, mà không hay biết được cảm xúc của Ngạn Hi cũng trôi nổi theo từng cung bậc đang cuộn trào thành sóng.

Cô không đợi đối phương bước tới gần, chủ động buông cánh tay Hàn Tần ra và di chuyển đến trước mặt Ngạn Tuấn, ánh mắt sắc lạnh vô hồn: “Chú à, còn có cơ hội gặp chú... thật không dám tưởng?”

“Chẳng phải ta đang bị động hay sao? Người ‘không dám tưởng’... phải là ta mới đúng.”

Ngạn Hi đè thấp giọng xuống, cố gắng chỉ để hai người nghe thấy, cô nói như rít qua kẽ răng, oán hận chồng chất: “Bị động? Bị động mà khiến tôi sống dở chết dở?”

Tiếng ly thủy tinh rơi xuống vỡ ‘choang’, âm thanh chan chát như cứa vào lòng người. Ngạn Linh... kinh hãi rùng mình, không biết ly rượu rời khỏi bàn tay từ lúc nào không hay biết.

Ngạn Hi... chị ta còn sống? Chị ta đã biết hết sự thật rồi sao?

Suy nghĩ không ngừng dồn dập, Ngạn Linh kích động kéo váy chạy thật nhanh tiến lại chỗ hai người.

Đúng lúc này Ngạn Tuấn búng ngón tay kêu ‘tách’ một tiếng ra hiệu cho waiter, đối phương hiểu ý tức thời lấy rượu và ly thủy tinh mang qua.

Bà Ngạn từ trên lầu cũng vội vã đi xuống, nhưng điềm tĩnh hơn Ngạn Linh rất nhiều.

Mọi người xung quanh nghiêng đầu to nhỏ vào tai nhau, bàn luận sôi nổi.

Hàn Tần đứng đấy vẫn duy trì vẻ mặt lạnh nhạt.

Ngạn Hi đứng trước mặt Ngạn Tuấn chỉ như một chú mèo hoang nhỏ biết xù lông, hoàn toàn không có tính uy hϊếp gì. Cô như vậy, khiến anh thật lo lắng.

Ngạn Tuấn phía này điềm tĩnh cầm lên ly rượu, sau đó tỏ ra sảng khoái chạm vào ly rượu trong tay Ngạn Hi, kéo dài khóe môi như có như không mỉm cười bảo: “Hoan nghênh cháu trở về! Chúc cháu... xuôi chèo mát mái!”

Ngạn Hi run rẩy từng đợt, hận muốn ném ly rượu vào trong mặt ông ta. Cô cầm ly rượu siết chặt đế ly trong tay... cho đến khi thật sự muốn quyết định làm ra hành động như vậy thì tức khắc bị Hàn Tần kéo về, giữ lấy bàn tay đang cầm chiếc ly. Sau đó anh gỡ những ngón tay đã đỏ ngầu của cô ra khỏi đế ly, nhận lấy về tay mình và nâng ly lên với Ngạn Tuấn.

Cả hai nhìn nhau mỉm cười, đồng thời uống cạn hết ly rượu.

Phía trên bục sân khấu MC phát biểu lý do tổ chức party, nghi thức khai mạc bắt đầu.

Mọi người đổ dồn sự chú ý lên người Ngạn Tuấn, ánh đèn chùm trên cao tắt phụt, sau đó thì một vệt sáng kéo dài di chuyển theo bước chân của Ngạn Tuấn hướng lên bục sân khấu. Tràng vỗ tay kéo dài như vô tận. Pháo hoa li ti bắn lên tạo bầu không khí hân hoan... mà Ngạn Tuấn đặc biệt cười rất hào sảng, chiếm trọn phần uy nghi.

Ngạn Hi tưởng mình sắp không đứng vững nữa thì được Hàn Tần ôm lấy chiếc eo, cô nấc lên từng tiếng: “Em phải gϊếŧ chết ông ta...”

***

- ---------------------------