Chương 13

Vì thế kỳ nghỉ hè vừa mới bắt đầu, Trình Hựu An đã bị đưa đến nhà họ Giang.

Cô xác định rất rõ ràng mình là gia sư của Giang Bình.

Vào học sẽ là năm ba, thời gian rất gấp rút.

Vậy nên vừa đến nhà họ Giang, cô đã hỏi dì Giang về thành tích cuối kỳ của Giang Bình.

“Cậu ấy thi toán được bao nhiêu điểm?”

“25 điểm.”

Trình Hựu An kinh ngạc: “Cậu ấy chỉ làm trắc nghiệm sao?”

Giang Bình đứng bên cạnh mím môi.

“Vậy tổng điểm bao nhiêu?”

“118 điểm.”

Trình Hựu An hít sâu một hơi, một bộ đề thi 750 điểm mà chỉ đạt được có từng ấy, cô chân thành ôm chút hy vọng hỏi: “Cậu ấy bỏ thi bốn môn sao?”

Đáp lại lời cô là Giang Bình đã ghế ra, đứng dậy đi lên lầu.

Sau này Trình Hựu An mới biết, vì Giang Bình luôn muốn học lái xe, vì vậy ông Giang nói với cậu, chỉ cần kỳ thi cuối kỳ cậu vào được top một nghìn, ông sẽ tìm cho cậu một trường dạy lái xe.

Tổng số học sinh lớp mười một của trường trung học số một thành phố Ôn là 1058 người.

Người trước giờ luôn nộp giấy trắng như Giang Bình, lần này lại thành thật làm hết tất cả bài thi.

Khi Giang Bình cho rằng Trình Hựu An đang chế giễu mình, cậu đơn phương muốn kết thù chuốc oán với cô thì Trình Hựu An bắt đầu lo lắng cho chuyến đi đến nhà họ Giang của mình.

Cô vốn nghĩ ít nhất cũng phải là trình độ trung bình, không ngờ lại đứng cuối như vậy, cô biết phụ đạo thế nào đây?

Trình Hựu An vẫn nhớ buổi chiều ngày hôm đó, khi cô gõ cửa đi vào, cậu vừa chơi xong một trận game, cậu tháo một bên tai nghe và nheo mắt nhìn cô, ánh sáng từ màn hình hắt lên gương mặt cậu, ngũ quan tuấn tú càng thêm đẹp đẽ.

“Cậu biết có bao nhiêu người khoe khoang trước mặt tôi, kết quả đều xám mặt rời đi không?”

Trình Hựu An ừ một tiếng: “Mười ba người.”

Giang Bình nhướng mày ngạc nhiên: “Cậu điều tra rồi?”

Trình Hựu An gật đầu: “Biết mình biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng.”

“Nghiêm túc đó hả?” Giang Bình không tin cô lại có lòng tốt đến thế.

Trình Hựu An lại gật đầu: “Nhà họ Giang các người có ơn với nhà họ Trình chúng tôi, tôi phải giúp cậu.”

Lời này vô cùng chân thành, nhưng vào tai Giang Bình lại biến thành khó nghe.

Từ lúc nào cậu cần người giúp thế?

Cậu cười lạnh, không để ý đến cô nữa, cậu đeo lại tai nghe lên, bắt đầu bấm bàn phím và chuột, đánh liền năm trận mới lười biếng ngả người về sau, lại phát hiện cô vẫn chưa đi.

Giang Bình híp mắt: “Muốn giúp tôi đến vậy?”

Trình Hựu An đứng đến mỏi chân, nếu không phải cậu quay đầu lại trước khi cô định rút lui, có lẽ cô đã rời đi rồi.

“Đúng vậy.”

“Vậy được, chỉ cần cậu đồng ý một điều kiện của tôi, tôi sẽ làm đề.”

“Điều kiện gì?”

“Để tôi sờ ngực.”

Mặt Trình Hựu An lập tức đỏ lên.

Cô muốn giúp cậu làm đề, cậu lại muốn sờ ngực cô.

Có lẽ cô đã tìm thấy nguyên nhân cậu học kém rồi.