Chương 7

Vẫn là canh gừng khiến người ta chán ghét như trước, cô bịt mũi tránh như rắn rết.

“Đàm Bảo Hi.” Lục Hạc Chương mím môi mỏng, quai hàm lạnh lùng hét lên một tiếng tĩnh mịch, đôi mắt thâm thuý khẽ nheo lại.

“Qua đây.”

Hắn trêu chọc cô, uống một hớp trà gừng nóng, nhưng không nuốt xuống, ôm lấy cô, yên lặng nhào nặn, truyền vị cay qua miệng cô.

Hương thơm trơn trượt đậm đà, thấm đến xương tuỷ. Đầu lưỡi trần trụi bị cắn, không khác gì đánh một hồi trống vào trái tim cô. Bờ vai nhỏ bé đơn bạc nhún nhún, cô nghe thấy mình rêи ɾỉ yếu ớt như một con thú nhỏ.

Lục Hạc Chương dùng ngón tay chai sạn nhéo cằm cô, lòng bàn tay nóng bỏng của đối phương luồn vào tóc, đỡ đầu, giống như nảy sinh một suy nghĩ muốn đè xuống.

Cô muốn hét lên, nhưng lực sau đầu lại thả lỏng.

Xúc cảm của quần âu vẫn còn lưu lại ở bên mặt.

Chậm rãi vuốt ve làn da mịn màng của cô, kiên nhẫn lột bỏ lớp ngọc thô.

“Thật xinh đẹp, cô bé ngoan.”

Cô lập tức giật mình tỉnh lại, cảm giác muốn đi tiểu đã không khách sáo cắn vào vỏ não của cô.

Cô vừa xấu hổ vừa ngại ngùng, khó phân biệt được đâu là thực đâu là mơ, chỉ biết mình buồn ngủ đến mức không mở mắt ra được, cô đứng dậy khoác áo lung tung rồi loạng choạng đi ra ngoài.

Trong trại trẻ mồ côi Từ Ấu, các ký túc xá riêng biệt được phân chia theo giới tính và có hai nhà vệ sinh công cộng.

Sau cơn mưa xuân bất ngờ là lúc côn trùng thích giao phối nhất. Đàm Bảo Hi thản nhiên mặc một chiếc váy ngủ dài đến ngang chân, mím môi từ trong nhà vệ sinh bước ra, phần thịt mềm ở giữa hai chân sắp bị gãi thành từng mảnh.

Ngứa quá.

Cô uất ức dụi mắt, dựa vào trí nhớ quán tính của cơ bắp, đi thẳng sau đó rẽ phải.

Cánh cửa phòng cuối cùng mở ra, bên trong có một ngọn đèn vàng mờ, ánh mắt nhói đau khi thích ứng với bóng tối, Đàm Bảo Hi càu nhàu và đập cái đèn tắt “bụp” một cái.

Cô trèo lên giường, chìm vào chiếc chăn mềm mại và chìm vào giấc ngủ lần nữa sau khi được bao bọc trong mùi hương quen thuộc.

Duy chỉ có lòng bàn chân còn đang vô ý thức gãi ngứa gót chân, làn váy xốc lên, sắc xuân tràn ngập căn phòng.

Ở góc đông nam, trên chiếc bàn nhỏ chất đầy sách cũ, Lục Hạc Chương khoanh chân, cổ áo xộc xệch, ba cúc áo không cài.

Thái độ cao quý, vẻ ngoài đẹp đẽ.

Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, đầu giường bên kia run lên rồi chìm xuống.

Đàm Bảo Hi chỉ cảm thấy nóng.

Giấc mộng xấu hổ đuổi theo cô, xích hai tay cô vào vỏ gối, ngón tay xoa dọc theo cổ tay mà leo lên trên, cuối cùng luồn vào kẽ ngón tay cô siết chặt, làm cô thở dốc nhè nhẹ và toát mồ hôi nóng ẩm trên trán.

Phản ứng co giật liều lĩnh, cô đạp chân lung tung, nức nở trong giấc mơ.

Giọng nói của Lục Hạc Chương giống như một tấm vải gấm bị dùng sức xé rách, trầm đυ.c và khàn khàn, lấn át sự sắc bén của cô.

“Đừng nhúc nhích.”

Hắn từ từ cởi đồng hồ, tháo kính ra một cách chậm rãi và kiên nhẫn.

Sau đó cắn lấy dái tai cô.

Một tiếng cảm thán hài lòng.

Nụ hôn tinh tế dọc theo khóe miệng chạy xuống, vuốt ve nghiền nát, mυ"ŧ lấy đầu lưỡi mềm mịn của cô gái, sự tự chủ mà hắn tự hào đã yếu đi, du͙© vọиɠ chiếm thế thượng phong.

Lục Hạc Chương giật yết hầu, đôi mắt dần tối lại.

Hắn duỗi thẳng đầu gối, đẩy hai chân của hai dưới thân ra, eo nhỏ áp vào bụng dưới, đũng quần nóng rực, không nhịn được mà cọ xát vào lỗ nhỏ, động tác vừa vụng về vừa mạnh mẽ, nhấp cho đến chạm vào mới dừng.