Chương 2

Đàm Bảo Hi vặn cái cổ đau nhức của mình, nhăn mũi bật cười: “Mạnh miệng quá nhỉ, cứ như đạn của súng liên thanh đấy! Nói không cho tôi thở luôn ——"

Cô lập tức im lặng rồi nhẹ nhàng giải thích ——

“Lục Chích từ hôn với ông cụ, dựa vào những gì mà ông ấy nói, sau này người này ——"

Thiếu nữ chột dạ liếc mắt nhìn Sử Tốn Anh một cái, đã thấy đối phương tiện tay cầm băng ghế gỗ thật ở góc, khiêng lên rồi ném ra ngoài.

Cô ngạc nhiên há hốc mồm.

.

“Tôi ȶᏂασ mẹ cả đám người nhà họ Lục, còn có mặt mũi từ hôn, mẹ kiếp tôi đá nát dái anh ta ra!”

Băng ghế trong tay bay ra ngoài, cách đó nửa con phố, một chiếc 728 tao nhã khó nhọc lái vào con hẻm đá nhỏ hẹp.

“Rầm” một tiếng, đèn pha xe lập tức bị trúng đòn này.

Sự im lặng như địa ngục.

Sử Tốn Anh vội vàng bỏ trốn.

Một giây sau, một người đàn ông bước ra từ ghế sau của chiếc xe.

Hắn mặc một chiếc áo sơ mi với hai hàng khuy màu đen, cúc áo cổ điển trên cùng cũng được cài lại, vừa có xương quai xanh sâu giống người châu Âu và gương mặt hài hòa của người châu Á, đứng thẳng lên là cao đến 1,9m.

Chỉ dùng một tay gác trên cửa xe, cổ tay cứng rắn phối với đồng hồ màu bạc, làm nổi bật xương ngón tay trắng nõn thon dài trông càng thêm lạnh lùng.

Lạnh nhạt như vừa mới từ trên bàn đàm phán, nơi tụ tập của những tinh hoa đi xuống.

Những chiếc lá chứa nước mưa bị gió thổi tán loạn, những giọt nước mưa rơi xuống tròng kính không gọng, làm mờ đi ánh mắt trong veo ngọt ngào.

Xấu hổ quá.

Đối phương đưa tay tháo kính xuống, nới lỏng hai nút áo, chỉnh cổ áo lại rồi nhìn về phía Đàm Bảo Hi——

Nếu Lục Chích là vùng nước nông ồn ào, người trước mặt này… lại là một đầm sâu không có sóng.

"Cô Đàm, đã lâu không gặp. ”

Đàm Bảo Hi nhận ra hắn.

Là chú của Lục Chích, Lục Hạc Chương.

Vài năm trước, để mở rộng phòng sinh hoạt cho bọn trẻ, Từ Ấu còn dỡ bỏ cả văn phòng của viện trưởng để xây dựng thành một tổ chức phi lợi nhuận tư nhân, tiện tay lấy ra chén đĩa ấm trà, Đàm Bảo Hi bày bàn chế nhỏ bằng tre mua ở chợ mấy ngày trước ra, miễn cưỡng cũng dựng được một chỗ tử tế dưới mái hiên.

Lục Hạc Chương ngồi trên một chiếc ghế dài, khi hắn khẽ động lại nghe thấy một tiếng “két két” từ phía dưới.

Nhất thời không phân biệt được ai tủi thân hơn.

Đàm Bảo Hi đang bóc bí ngô, cắn chặt đến mức môi tái nhợt, khuôn mặt đầy buồn bực.

Lục Hạc Chương đến để xin lỗi thay cho Lục Triết.

Cô gái trước mặt cúi đầu, nhỏ giọng nói những lời khách sáo, hương trà trong chén toả ra bốn phía.

“Lão phu nhân đích thân đến nhà từ hôn, nghe nói sau khi trở về, ngay cả đôi nạng Hoàng Hoa Lê mà lão phu nhân tốn rất nhiều tiền mua cũng bị đánh gãy... Lục gia lễ nghĩa chu toàn, cũng tại cháu và A Triết không có duyên phận.”

Nghe có vẻ mang vài phần tiếc nuối.

Lục Hạc Chương vẫn bình tĩnh, nhấp một ngụm trà nóng.

Đàm Bảo Hi lộ ra chút ngạc nhiên.

Ánh mắt cô dõi theo động tác Lục Hạc Chương vươn tay lấy một chiếc khăn giấy bên cạnh bàn hương, người đàn ông dùng đầu ngón tay lau cặp kính mỏng bị vết nước đọng lại, gọng kính hẹp một lần nữa nâng sống mũi cao thẳng.

Lớp màng khúc xạ ra ánh sáng xanh lam, ánh mắt màu nâu thật hào phóng và dịu dàng, thoáng cái đã xuyên thấu vẻ ngoan ngoãn của cô trong lớp ngụy trang.