Chương 23.1: Lấy qυầи ɭóŧ của cô đi

CHUYỂN NGỮ: TEAM SUNSHINE

“Lần sau, không được mặc như vậy nữa!”

Cố Sơn Phong ra tay giúp cô cài lại nút áo, lúc này mới để ý trên người cô chỉ mặc mỗi áo sơ mi và váy ngắn, với áo khoác ngoài dệt kim, đùi đều lộ cả ra bên ngoài khiến anh cũng có chút khó chịu!

“Không đẹp sao?” Lâm Trận Trận cúi đầu nhìn quần áo mình, cô thấy không có vấn đề gì cả.

“Trời lạnh rồi, đừng để lộ chân.” Anh buồn rầu nói.

“Em có mặc thêm tất bông dài rồi, không lạnh đâu.”

Lâm Trận Trận lại nghĩ anh đang lo lắng về vấn đề giữ ấm của cô, còn cười giải thích với anh, không biết là anh chỉ đang ghen mà thôi.

Cố Sơn Phong thấy cô không hiểu thì cũng đành chịu, thôi vậy.

“Đưa túi em cho anh!”

Anh đưa tay về phía cô muốn lấy túi, Lâm Trận Trận không hiểu anh muốn làm gì nhưng vẫn đưa túi qua cho anh.

Chỉ thấy Cố Sơn Phong mở túi cô ra, đưa tay vào lấy ra một thứ trong đó rồi trả lại cho cô.

“Anh lấy cái gì vậy?” Phòng để tranh quá tối, cô không thấy rõ anh đã lấy cái gì.

“Qυầи ɭóŧ của em.” Cố Sơn Phong cúi người tiến đến bên tai cô, giọng điệu mờ ám trả lời cô, sau đó xoay người đi đến cửa mở cửa ra, đi ra ngoài.

“Anh!”

Nghe thấy lời anh nói, Lâm Trận Trận vội vàng khoá cửa rồi đuổi theo anh. “Anh trả đồ lại cho em!”

“Không trả.” Ánh mắt anh nhìn về phía trước, khẽ cười từ chối cô.

“Anh cần cái đó làm gì? Anh lại không thể mặc!” Cô gấp gáp, đưa tay muốn kéo lấy túi anh lấy lại đồ.

Nhưng Cố Sơn Phong lại không hề cho cô cơ hội ra tay, ngược lại còn nắm lấy tay cô kéo cô cùng đi đến chỗ thang máy.

“Trận Trận, tối nay đến nhà anh được không?” Đứng trước cửa thang máy, đột nhiên anh lại hỏi.

“A?” Anh nói như vậy khiến Lâm Trận Trận ngừng lại động tác muốn lấy lại đồ, ném chuyện qυầи ɭóŧ ra sau đầu, cô rút tay mình đang bị anh nắm ra, lúng túng nói: “Dạo này em còn bận chuyện tốt nghiệp ra trường, không có nhiều thời gian lắm…”

“Cái kia, anh đi thang máy đi, em đi về trước đây!”

Lâm Trận Trận mau chóng nói lảng sang chuyện khác, dáng vẻ vội vàng, để lại một câu rồi chạy vào góc cầu thang bộ.

Thậm chí Cố Sơn Phong còn không kịp nói gì thì cô đã rời đi rồi.

Lâm Trận Trận gần như là chạy thẳng một đường về ký túc xá, cô cũng không hiểu sao lúc đó bản thân lại muốn bỏ chạy, có lẽ là cảm thấy quá đột ngột.

Về nhà… Vậy không phải có nghĩa là, quan hệ bọn họ sẽ càng sâu đậm hơn sao?

Thời gian ra trường càng lúc càng gần, thời điểm hết năm cũng gần đến, mấy em năm dưới đều đã thi xong hết kỳ thi cuối kỳ, đã bắt đầu kỳ nghỉ về nhà rồi, chỉ còn mấy sinh viên tốt nghiệp như Lâm Trận Trận vẫn còn ở trường, tận hưởng chút thời gian cuối cùng còn ở trường.

Thôi được rồi! Cũng chẳng phải Lâm Trận Trận muốn ở lại trường gì cả mà là do cô bị bắt buộc phải ở lại thêm mấy ngày.

“Lâm Trận Trận, em từ năm hai đến giờ vẫn luôn giúp đỡ xử lý những chuyện trong khoa, có thể nói những chuyện trong khoa em biết rõ hơn cô nhiều, vì vậy nhờ em vất vả vài ngày, bàn giao lại mấy chuyện trong tay em. Cô sẽ bảo dì ở ký túc xá để cửa cho em đến cuối năm.”

Giảng viên hướng dẫn Phàn Hoan dùng lý do như vậy đã khiến con đường thực tập của cô phải đẩy lùi lại.

“Trận Trận, tụi mình đi trước đây, cậu tự sắp xếp cho xong nhé!”

Trong ký túc xá, khi Lâm Trận Trận vẫn còn ôm máy tính điên cuồng sắp xếp tài liệu trong khoa thì ba người kia đã thu dọn hành lý xong rồi, chuẩn bị về nhà.

“Trận Trận, lầu chúng ta sắp tới không còn ai nữa rồi, buổi tối đi ngủ cậu nhất định đừng sợ nha, nếu không được thì cứ để điện mà ngủ!”

“…” Lâm Trận Trận đỡ trán, nhìn mấy người bọn họ, u ám một mặt, bọn họ đừng nói còn đỡ, nói xong ngược lại cô còn sợ hơn nữa. “Mấy cậu mau đi đi, còn ầm ĩ như vậy nữa, tài liệu của mình không biết đến khi nào mới làm xong nữa đây!”