Chương 19.1: Sốt đến bốn mươi độ cũng có thể làm em

Chuyển ngữ: Team Sunshine

"Em đi lấy bộ quần áo cho anh thay nhé!"

Lâm Trận Trận kiếm cớ để thoát khỏi bầu không khí ngột ngạt ở đây. Cô vào trong phòng, cởi váy trên người xuống rồi thay một chiếc áo thun rộng thùng thình, sau đó lấy áo ngắn tay và quần đùi bình thường anh vẫn mặc rồi mới đi ra ngoài.

Cô đặt quần áo bên cạnh ghế sô pha rồi nhẹ nhàng lắc người anh: "Dậy thay quần áo đã rồi ngủ nhé?"

Cố Sơn Phong cảm nhận được sự cẩn thận dè dặt của cô, cuối cùng anh cũng không nhẫn tâm, mở mắt ra, nói với cô bằng giọng khàn đặc: "Lấy hộ anh chai nước được không?"

Lâm Trận Trận thấy cuối cùng anh cũng chịu nói chuyện với mình thì vui vẻ gật đầu, đáp: "Được!"

Nói xong, cô đứng dậy chạy đến trước tủ lạnh lấy hai chai nước.

Lúc quay người lại nhìn thì thấy Cố Sơn Phong đã ngồi trên ghế sô pha, hai tay ôm lấy mặt, hàng lông mày nhíu chặt lại, dáng vẻ hình như rất khó chịu.

Lâm Trận Trận vội vàng mang nước qua đó, cô ngồi xổm dưới thảm trải sàn, vặn nắp một chai nước rồi đưa cho anh: "Nước đây."

Cố Sơn Phong nhận lấy chai nước trong tay cô, ngẩng đầu uống một ngụm lớn.

Sau khi vặn nắp chai nước của anh, Lâm Trận Trận lại cầm một chai khác lên, tối nay cô ngồi dưới lầu chờ anh rất lâu nên bây giờ cũng thấy khát.

Nhưng không biết vì sao mà cô làm thế nào cũng không thể vặn được nắp của chai nước này, cô thử mấy lần đều không được, những đường kẻ sọc trên nắp chai làm tay cô rất đau.

Cô lau tay, sau đó chống chai nước trên bụng, nín thở dùng sức vặn nhưng cũng không thể mở được.

"Phù!" Lâm Trận Trận thổi đầu ngón tay bị đỏ ửng lên của mình, định nín thở thử lại lần nữa nhưng trong lúc ngước mắt lên lại vô tình liếc nhìn mặt của Cố Sơn Phong, phát hiện anh đang nhìn cô chằm chằm.

Cô bất giác thu tay lại, vừa lúng túng vừa xấu hổ mỉm cười với anh, sau đó cúi đầu thu chai nước kia lại, giả vờ như mình không khát.

"Anh..."

Lâm Trận Trận lên tiếng định hỏi xem anh đã thấy đỡ hơn chút nào chưa nhưng còn chưa kịp nói xong thì đột nhiên Cố Sơn Phong đưa tay nâng cằm cô lên, cô vừa ngẩng đầu, nụ hôn của anh liền rơi xuống trên môi.

Ngay tức khắc một dòng nước mát lạnh từ miệng của anh chảy vào trong miệng cô.

Cố Sơn Phong đút nước cho cô xong thì bỏ cô ra ngay.

Lâm Trận Trận ngơ ngác một hồi lâu mới ý thức được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, lúc cô hoàn hồn thì hốc mắt liền đỏ ửng lên.

Cô quay người bổ nhào vào lòng anh, ngồi trên đùi anh, ôm chặt lấy anh rồi tủi thân nói: "Cố Sơn Phong, em cứ tưởng là anh sẽ không để ý đến em nữa."

"Hôm nay em thật sự không cố ý làm vậy, em cũng không biết tại sao khách sạn lại rộng như vậy, em vừa xuống lầu đã bị lạc đường rồi, sau đó em tìm người hỏi thăm đi đến bờ biển, nhưng trên bãi biển làm gì có vườn hoa, em không tìm được anh..."

Cô vừa khóc vừa giải thích với anh, ôm chặt lấy anh không chịu buông tay.

Tay Cố Sơn Phong vẫn đang cầm chai nước, anh sợ làm đổ nước lên người cô nên không đáp lại cái ôm của cô mà chỉ lẳng lặng nghe cô giải thích.

"Em đến bãi biển tìm vườn hoa?"

Nghe cô nói như vậy thì lúc này anh mới hiểu tại sao cô lại không tìm thấy anh, Hoa Viên Sa Than anh nói là tên của một nhà hàng, điều này với vườn hoa trên bãi biển là hai thứ hoàn toàn khác nhau.

Cái đồ ngốc này!

"Khụ khụ!" Bỗng nhiên Cố Sơn Phong cảm thấy hơi khó chịu, anh quay đầu đi rồi dùng lực ho mấy cái, khoảnh khắc đó anh cảm thấy đầu óc quay cuồng, cả người đổ xuống sau ghế sô pha.

"Anh sao thế?"

Cảm nhận được anh có gì đó không đúng lắm, Lâm Trận Trận bỏ anh ra rồi lo lắng hỏi.

"Anh, khụ khụ! Hình như gió biển thổi mạnh quá, bây giờ thấy hơi khó chịu..." Cố Sơn Phong đẩy anh ra, có lẽ anh bị sốt rồi.