Lên Giường Trước Ly Hôn

6/10 trên tổng số 10 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Cuộc hôn nhân đầy vất vả của một người đàn ông. Đối với anh đã đến tuổi trưởng thanh nhưng vẫn chưa có người phụ nữ nào hợp với anh. Là người đàn ông đã thử và trải qua vơ …
Xem Thêm

“Không sao, chúng ta là bạn bè, bạn bè thì không để ý nhiều như vậy.” Mặc dù Liên Bang bị Lận Viễn Thao nói trúng cảm thấy rất không thoải mái, nhưng Mâu Khởi Huyên đã lên tiếng, chỉ có thể xem như không có chuyện gì mà trả lời.

Lận Viễn Thao tức giận trừng mắt nhìn hai người, làm sao mà mình lại giống như người ngoài vậy chứ.

“Nếu tối nay em không rảnh cùng đi xem bắn pháo hoa như đã nói, thôi quên đi.” Trên mặt Liên Bang có chút thất vọng.

Mâu Khởi Huyên cảm thấy ngại ngùng, “Không phải anh nói là không có ai cùng xem bắn pháo hoa sao?”

Cô không thể đi, đương nhiên anh cũng không đi, ban đầu nói như vậy bởi vì tưởng hẹn cô nên mới nói như vậy.

“Mặc kệ anh ta có đi hay không, chúng ta đi.” Lận Viễn Thao giúp cô thu dọn đồ đạc, cầm lấy túi kéo cô đi.

“Lận Viễn Thao, anh thật quá đáng.” Như vậy thật không lễ phép, Mâu Khởi Huyên cảm thấy không thể chịu nổi.

Lận Viễn Thao nhìn Tiểu Lâm đứng một bên xem cuộc vui từ lâu, “Anh cùng cô này đi cũng rất tốt, dù sao hai người đều chỉ có một mình, hợp lại thành một đôi là đủ.” Nói xong liền kéo Mâu Khởi Huyên đi, để lại Tiểu Lâm và Liên Bang cùng xấu hổ.

“Hay là chúng ta cùng đi?” Một lúc sau Liên Bang mới mở miệng nói, bây giờ cảm thấy may mắn bởi vì mình không có nói muốn theo đuổi Mâu Khởi Huyên, nếu không thì tiêu rồi.

Tiểu Lâm cảm thấy kinh ngạc, thật sự anh muốn xem bắn pháo hoa cùng với cô sao?

“Để em đóng cửa sau của cửa hàng lại.” Dù sao cô cũng chỉ có một mình, nếu là bạn của Mâu Khởi Huyên, chắc anh không phải là người xấu, hơn nữa vừa mới cho cô xem một màn diễn, có lẽ cũng nên bồi thường một chút.

***

Mâu Khởi Huyên và Lận Viễn Thao ăn cơm chiều xong, Lận Viễn Thao liền đưa cô về nhà.

Vừa về đến nhà, Mâu Khởi Huyên bỏ đi tắm, không quan tâm đến Lận Viễn Thao.

Đột nhiên Lận Viễn Thao cảm thấy rất kì lại, hồi trước anh vẫn không thừa nhận cô là vợ của mình, vì sao bây giờ thừa nhận mà cô còn tức giận? Phụ nữ thực sự khó hiểu như vậy sao?

Nói thật, nên tức giận phải là anh, cô là người đã có chồng, làm sao có thể đồng ý lời mời của Liên Bang, điều này khiến anh biết để mặt mũi đi đâu chứ? Một đêm tốt như vậy, muốn làm cho mọi người tức giận sao?

Lận Viễn Thao ngồi ở trên giường xem tạp chí, khi Mâu Khởi Huyên từ phòng tắm đi ra, anh lập tức muốn cô đến bên cạnh mình.

Dựa vào cái gì? Không phải vừa rồi anh rất tức giận sao? Mâu Khởi Huyên lập tức ngồi ở trước bàn trang điểm.

Chuyện đêm nay rõ ràng là do Lận Viễn Thao gây ra, chỉ cần anh nói, có thể cô sẽ khéo léo từ chối Liên Bang, nhưng anh càng nói càng quá đáng, hại cô và Liên Bang xấu hổ, chẳng lẽ anh nói chuyện không dùng đầu óc sao?

Lận Viễn Thao cảm thấy buồn cười, người phụ nữ này cáu gắt với anh sao?

“Huyên Huyên, anh không biết em còn có thể cáu gắt với anh?” Anh đứng phía sau cô, đặc biệt không vui nói.

“Ai biểu hôm nay anh không lễ phép, đó là bạn em.” Mâu Khởi Huyên vỗ vỗ khuôn mặt mình, đứng lên đối diện với anh.

“Nhưng là do anh ta muốn có em, muốn theo đuổi em, em là người đã có chồng.” Không ngờ cô còn nói đúng hợp tình hợp lí, rõ ràng cô không nên đồng ý, anh lại nói rõ thân phận của cô.

Giọng điệu của Lận Viễn Thao khiến cho Mâu Khởi Huyên rất tức giận, nói cho cùng là giống như cô nɠɵạı ŧìиɧ, nhưng cô chưa từng làm như vậy.

Bây giờ anh mới khẩn trương, vậy anh có nghĩ đến cô không? Khi mình biết anh yêu Bạch Vi, lúc cùng Bạch Vi ở cùng một chỗ, cô càng đau lòng khổ sở, nhưng căn bản là anh không có chú ý đến, “Anh ấy chưa bao giờ mở miệng nói muốn theo đuổi em, em biết em đã kết hôn, nhưng mà anh khẩn trương cái gì? Không phải anh nóng lòng muốn ly hôn với em sao, đã có người theo đuổi em, anh còn quản em nhiều như vậy làm cái gì?”

Bây giờ là lúc bọn họ thảo luận chuyện ly hôn sao? Hiện tại anh nói rất đúng, cô không nên tùy tiện đồng ý lời mời của đàn ông, ngược lại thành anh là người có lỗi.

“Chúng ta nói đến chuyện này sao? Anh không muốn cho người khác cơ hội.”

“Anh yên tâm, em sẽ không làm như vậy, em không giống anh, muốn ở cùng một chỗ với ai cũng được.” Mâu Khởi Huyên tức giận nói. Anh nắm lấy cánh tay cô, “Em...”

Cô nghĩ rằng là anh muốn ngụy biện, nhưng rõ ràng lúc đó anh thừa nhận, “Chẳng lẽ không đúng sao? Chuyện anh yêu Bạch Vi.” Lận Viễn Thao ngây ngẩn cả người, thì ra cô còn nhớ.

“Anh tưởng rằng em không suy nghĩ gì sao? Em nghĩ tối nay anh sẽ đi với Bạch Vi, nên mới đồng ý với anh ấy, bây giờ anh tức giận với em thì có ích gì? Tại sao anh không nói cho em biết, anh muốn ăn cơm cùng với em?” Cô khó chịu nói, vì sao cô phải nói chuyện này với anh?

Bởi vì cô cho rằng mình sẽ không mời cô đi, cho nên cô mới đồng ý, thì ra không phải cô thật tâm đồng ý Liên Bang...

Mâu Khởi Huyên cúi đầu chỉnh sửa lại tâm tình của mình, “Nghỉ ngơi đi.”

Lận Viễn Thao giữ chặt cô, đem cô ôm vào trong lòng, “Chuyện đêm nay coi như kết thúc, chúng ta không cãi nhau nữa, được không?”

“Anh hơi quá đáng!” Cô dụi đầu vào trong ngực anh, chẳng lẽ anh vẫn không rõ lòng mình sao? Vì sao lại muốn trách mắng cô? Nếu như thật sự cô có thể quên anh là chuyện tốt, nhưng chính mình một chút cũng không chịu thua, dù thế nào cũng không thể quên, chỉ muốn ở cùng một chỗ với anh.

Anh biết, nhưng cũng bởi vì anh khẩn trương, lo lắng cô sẽ cùng người khác một chỗ, không phải anh không thừa nhận, bởi vì anh ghen nên mới có phản ứng như vậy.

“Chỉ vì em yêu anh, muốn ở bên cạnh anh mà thôi, em xin anh đừng dùng lời nói tổn thương em, đối với chuyện bên ngoài của anh em cũng không quản lý không hỏi, em chỉ hi vọng anh có thể đối xử tốt với em một chút, đừng xem em như người xa lạ.” Mâu Khởi Huyên khẩn cầu anh, bây giờ điều cô muốn vô cùng đơn giản.

Lận Viễn Thao ôm cô càng chặt hơn, anh sẽ không làm tổn thương cô.

“Em không được nói như vậy, em đã vào cửa Lận gia, chính là con dâu Lận gia, anh có thể hứa sẽ không ly hôn với em.” Anh nói ra lời hứa hẹn của mình, anh sẽ chứng minh cho cô thấy, mình đã yêu cô.

Nhưng mà lời nói của anh Mâu Khởi Huyên nghe thấy lại không phải chuyện như vậy, cô nghĩ là anh đang thỏa hiệp, cho cô một vị trí mà thôi, nhưng như vậy cũng đủ rồi, có thể trong ngày lễ Tình nhân, có thể xem cô là vợ, như vậy là đủ rồi.

Lận Viễn Thao thoáng buông cô ra, nhìn anh mắt của cô như đại dương.

“Được rồi, sau này không được khóc nữa, trước khi kết hôn chưa bao giờ anh thấy em khóc.” Cô bây giờ hoàn toàn khác.

Mâu Khởi Huyên nhéo hông anh một cái, “Vốn là em không thích khóc, là anh làm cho em khóc.”

Lận Viễn Thao cũng không cảm thấy đau, không nhịn được nở nụ cười, “Nói như vậy anh giống như Đại Ma Vương, làm em khóc, em yên tâm, sau này sẽ không như vậy.”

Anh cúi đầu phủ lên môi cô, mυ"ŧ lấy vẻ đẹp của cô, Mâu Khởi Huyên có chút ngây ngốc để mặc cho anh hôn, nhưng hô hấp cũng trở nên dồn dập.

Lận Viễn Thao nếm vẻ đẹp của cô, đem cô dè vào vách tường, lưỡi dài lại thăm dò vào trong miệng Mâu Khởi Huyên, hấp thu ngọt ngào của cô.

Tất cả của cô đều khiến anh yêu thích không muốn buông tay cũng không thể lướt qua, anh nghĩ muốn đem tất cả của cô chiếm lấy thành của mình, trên người cô anh luôn đạt được thỏa mãn lớn nhất.

“Thao, anh còn chưa có tắm...” âm thanh của Mâu Khởi Huyên rất yếu ớt, cầu xin anh đừng làm như vậy nhưng như vậy còn khiến cô rơi vào tay giặc.

Anh khẽ cắn cánh môi của cô, “Đợi cùng nhau tắm.”

“Đừng...” Mâu Khởi Huyên cảm giác hai má nóng lên, người đàn ông này nói như vậy thật khiến người ta mặt đỏ tim đập.

Lận Viễn Thao nheo mắt lại, l*иg ngực đè ép bộ ngực của cô, cảm nhận được cơ thể nhỏ bé mềm mại của cô, hôn cô, đồng thời bàn tay to bắt đầu di động trên người cô, sương mù che phủ hai mắt cô, rất nhanh cũng chìm đắm vào nụ hôn nồng cháy này.

Thêm Bình Luận