Một lần nữa anh lại tăng thêm lực, giống như muốn đâm xuyên qua cơ thể cô, làm cô chỉ có thể hùa theo động tác của anh, đôi chân nhỏ cũng gắt gao siết chặt giữ lấy thắt lưng anh, làm cho hai người liên tiếp chặt chẽ cùng một chỗ.
Sức lực của cô dần dần biến mất, cả người giống như lơ lửng giữa không trung, đành phải dùng sức kẹp chặt lấy anh, sợ rằng mình sẽ từ trong đám mây rơi xuống, cái gì cũng không tóm lấy được.
Nơi tư mật không ngừng tiết ra mật dịch, trơn mềm giống như nước, làm anh có thể thuận lợi đâm vào, giữa lý trí và tìиɧ ɖu͙©, tình yêu đem Mâu Khởi Huyên hướng về phía đỉnh cao, không ngừng thở gấp, cơ thể bắt đầu chủ động phối hợp động tác của anh.
Lận Viễn Thao hài lòng nhìn động tác của cô, càng mãnh liệt đâm vào nơi tư mật đầy nước của cô, ra ra vào vào, phía trên du͙© vọиɠ còn có những giọt nước trong suốt, còn có vết máu đẹp đẽ, đó là máu xử nữ của cô.
Cảm giác khô nóng trở lại trong cơ thể cô, tựa như một ngọn lửa, gần như muốn đốt cháy cô thành tro tàn, không còn sức lực phản kháng, du͙© vọиɠ trong cơ thể cô đong đưa, mội một lần đều khiến cô phát ra rêи ɾỉ xen lẫn kɧoáı ©ảʍ, Lận Viễn Thao nghe thấy như thế rất quyến rũ.
“A, a, em không được!” Đợt cao trào lần thứ hai kéo tới, khiến cô vì động tác của anh mà sắp ngất đi.
Mâu Khởi Huyên cầu xin, anh không hề thương tiếc, ngược lại còn khơi ra khát vọng tiềm tàng, càng thêm cuồng dã ở nôi tư mật của cô.
“Chậm, chậm một chút.” Từng trận kɧoáı ©ảʍ trên cơ thể cô, từng cơn kɧoáı ©ảʍ xuất hiện khiến cô không nói nên lời, tê dại, cuối cùng theo bản năng cô gắt gao ôm lấy anh, mặc cho từng cơn kɧoáı ©ảʍ quét sạch toàn thân.
Anh mạnh mẽ ma sát nơi mềm mại của cô, sảng khoái rút du͙© vọиɠ ra rồi lại đưa vào nơi tư mật, cuối cùng anh nhanh chóng bắt lấy eo cô, lấy tốc độ hung hãn va chạm vào nơi cuối cùng trong cơ thể cô.
Đột nhiên một trận co rút mãnh liệt đánh úp về phía anh, anh ôm chặt thân thể cô, vùi thật sâu vào trong cơ thể cô, phun ra đầy mật dịch.
Mâu Khởi Huyên không biết bây giờ là mấy giờ rồi, nhưng cô có thể chắc chắn là trời đã sáng, với lại Lận Viễn Thao cũng không ở bên cạnh, chắc là đi làm, cô chậm rãi cử động cơ thể mình, thì phát hiện ra hai chân lúc này rất đau đớn.
Chuyện tối qua giống như gió bão đánh úp vào trong đầu cô, cô thật sự đã trở thành phụ nữ của Lận Viễn Thao, nhưng đó là dưới tình huống anh không ý thức rõ ràng, khi anh tỉnh lại thì thấy cô, có phải rất ngạc nhiên hay không, có phải rất hối hận không?
Cô tóm chặt lấy cái chăn đang đắp, bởi vì đây là lần đầu phạm sai lầm, như vậy anh lại càng không đế ý đến cô chứ? Nhưng tối qua không phải cô chủ động, cô khổ sở khóc, từ hôm nay trở đi, cuộc sống của mình có khả năng sẽ càng khó chịu hơn.
Đột nhiên cửa phòng mở ra, Mâu Khởi Huyên cảnh giác nhìn về phía cửa, ngạc nhiên khi phát hiện ra đó là Lận Viễn Thao.
“Em tỉnh rồi?” Lận Viễn Thao phát hiện cô ngồi xuống, liền đi tới ngồi xuống bên giường, “Còn mệt không?”
Hai má Mâu Khởi Huyên ửng hồng, không biết nên trả lời như thế nào, thật sự là mệt muốn chết, nhưng nhìn thấy anh cảm giác càng kì lạ.
Buổi sáng lúc Lận Viễn Thao tỉnh lại, phát hiện cô vẫn bị mình ôm trong ngực, nói thật là anh có cảm giác rất thỏa mãn, cho dù tối hôm qua anh uống rất nhiều, nhưng vẫn nhớ rõ mình đã làm những gì, chính bản thân mình điên cuồng muốn cô, cái này có lẽ là do tác dụng của cồn, nhưng tình cảm của anh đã có phần rõ ràng.
Kiều Tiệp và Thịnh An nói rất đúng, người mình yêu là cô, cô không cần bất kì báo đáp nào của anh, nhưng anh lại nghĩ muốn ly hôn với cô.
Thậm chí còn không thương tiếc làm tổn thương cô, anh mới là người quá đáng.
Bây giờ anh mới phát hiện, vốn dĩ trong lòng mình đối với cô không phải chỉ có tình bạn mà còn có tình yêu, anh không biết là bắt đầu từ khi nào, dù sao anh bắt đầu ý thức được rằng mình yêu cô, ngay cả đến bọn Kiều Tiệp đã sớm nhận ra mà ngay cả Bạch Vi cũng cảm nhận được điều đó, nhưng anh lại tự lừa dối mình giả bộ không hiểu.
“Sao anh không đi làm?” Mâu Khởi Huyên hỏi, vừa kéo một chút chăn trên người.
Anh nhìn cô khó hiểu, anh không đi làm cũng sẽ không chết, hơn nữa cô không quên chứ, hôm nay là chủ nhật.
“Hôm nay là chủ nhật.”
Khuôn mặt Mâu Khởi Huyên đỏ lên, là cô quên mất.
Lận Viễn Thao phát hiện vệt nước mắt trên khuôn mặt cô, cô vừa mới khóc? Anh dùng ngón tay giúp cô lau nước mắt trên mặt, “Vì sao lại khóc một mình?”
“Không có việc gì.” Cô sẽ không nói cho anh biết, cô khổ sở vì sợ anh sẽ không để ý đến mình.
Mâu Khởi Huyên do dự một chút, mở miệng nói: “Anh có biết tối hôm qua là em không? Anh…” Hối hận sao?
“Đương nhiên là anh biết, buổi sáng… khi tỉnh dậy liền thấy được.” Ý cô là sao? Chẳng lẽ mình ở trên giường cùng với vợ cũng không được sao?
“Vậy anh có hối hận không?” Cuối cùng cô cũng hỏi.
“Tại sao anh phải hối hận?” Anh hỏi ngược lại, không phải là cô nghĩ rằng anh đã chạm đến cô, đã cảm thấy chính mình không còn cách nào để thay đổi tất cả, cũng không có khả năng ly hôn với cô, nhưng anh cũng không muốn nghĩ đến những chuyện này.
“Em không phải là người kia trong lòng anh mà!”
“Nhưng em là vợ của anh.” Anh không muốn giải thích căn bản là trong lòng mình không có người khác, chỉ lập lời nước đôi nói ra đáp án.
Lận Viễn Thao vẫn nhìn cô, cũng sắp nhìn cô thành một cái hố, Mâu Khởi Huyên không biết làm thế nào để đối mặt với anh, xoay người về phía đồng hồ báo thức ở đầu giường, đã hơn mười giờ, không ngờ cô lại ngủ đến bây giờ mới tỉnh, hôm nay cửa hàng bán hoa còn có rất nhiều việc phải làm.
Mâu Khởi Huyên thấy anh vẫn còn ngồi, có chút ngại ngùng nói: “Anh đi ra ngoài trước đi, em muốn thay quần áo để ra ngoài.”
Lận Viễn Thao vốn không có ý định giữ cô lại trên giường, nhưng thấy cô xoay người lộ ra lưng trần, anh lại cảm thấy khác thường, cho tới bây giờ anh cũng không biết, không ngờ Mâu Khởi Huyên có thể dễ dàng khơi dậy du͙© vọиɠ của anh như vậy.
“Em muốn đi đâu?” Giọng điệu Lận Viễn Thao không được thân thiện cho lắm, khó có được một chủ nhật, không ngờ cô lại muốn vứt bỏ một đêm cố gắng của chồng mình, một mình đi ra ngoài?
“Em muốn đi đến cửa hàng bán hoa, ngày mai là ngày Thất Tịch rồi, một mình Tiểu Lâm làm không hết việc.” Mâu Khởi Huyên là một người nhạy cảm, cô lập tức nhận ra Lận Viễn Thao khác hẳn, hôm nay anh làm sao vậy? Mọi ngày so với hôm nay không giống nhau.
Thì ra là đi đến cửa hàng bán hoa, Lận Viễn Thao còn tưởng hôm nay cô muốn hẹn hò với Liên Bang chứ, vừa nghĩ đến Liên Bang thì nhớ lại chuyện hôm qua anh nhìn thấy.
“Hôm qua em đi gặp Liên Bang hả?” Lận Viễn Thao dùng thân phận chồng để chất vấn cô.
Mâu Khởi Huyê sững sờ, làm sao anh biết được?
Thuận thế Lận Viễn Thao đem cô đè trên giường, hôm nay không nói rõ ràng, cô đừng mong sẽ rời khỏi cái giường này.
Mâu Khởi Huyên nhìn người đàn ông gần trong gang tấc này, “Anh…”
“Tại sao hai người gặp mặt?”
Mặc dù Lận Viễn Thao lấy lý do chất vấn, nhưng thực ra là anh muốn cô, mỗi một tấc da thịt của cô phơi bày ra bên ngoài đều quyến rũ anh, làm cho anh không có cách nào kiềm chế.
“Không có gì hết, anh đứng lên đi.” Tối hôm qua là anh không thực sự tỉnh táo, cô còn không có xấu hổ như vậy, nhưng mà bây giờ anh rất tỉnh táo đòi mạng, giữa ban ngày ban mặt, mặt của cô đã sớm đỏ lựng giống quả táo.
“Không cần, em không nói anh sẽ không cho em đứng lên.”
Mâu Khởi Huyên nhíu mày, bắt đầu từ khi nào thì Lận Viễn Thao chơi xấu mình vậy?
“Có phải bây giờ anh rất tức giận không?”
“Đương nhiên là tức giận, em không nhìn ra sao?” Anh nghĩ là cô nói đến chuyện Liên Bang.