Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lên Giường Rồi Mới Bắt Đầu Yêu?

Chương 3: Tính kế và Lo lắng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cô vừa rồi đi

Bạch Thiếu Khang đi xuống lầu ăn cơm, và đọc báo kinh tế nói về Tôn Thị. Anh nở nụ cười quái dị. Tôn Ngữ Lệ, em mãi mãi không thoát được tôi.

Anh gọi cho trợ lý và bảo trợ lý

Điều tra cho tôi về Tôn Thị, bằng mọi cách thu mua hai mươi phần trăm cổ phần cho tôi.

Dạ, thưa sếp.

Anh trợ lý nghĩ thầm, tên điên này định làm gì đây! Tôn Thị vững mạnh như vậy, muốn thu mua cổ phần dễ lắm. Tên khùng điên Thiếu Khang.

Anh trở lý rời khỏi phòng làm việc. Đến Hắc Bang hắn ra lệnh thuộc hạ điều tra Tôn Thị. Trợ lý nhấn mạnh, điều ra xem ai nắm giữ nhiều cổ phần Tôn Thị nhất.

*Chiều*

Bạch Thiếu Khang đến công ty, anh đang ngồi xử lý đóng văn kiện cần anh ký tên.

Cốc Cốc

Bạch Tổng, có Ngô Tiểu Thư của Ngô Thị đến ký hợp đồng.

Ừ *lạnh như tảng băng nam cực*

Em.... em vào nha* nói với giọng nũng nịu, lẳиɠ ɭơ*

Thấy Thiếu Khang không trả lời. Cô ta liền bước vào, em nảy giờ gọi anh mãi không thấy anh trả lời, em mạo muội bước vào luôn. Vừa nói cô ta vừa đâu hai ngón tay vào với nhau, tỏ ra vẻ đáng thương cần được bảo vệ.

Bạch Thiếu Khang không quan tâm, đôi mắt với hàng mi dài cứ nhìn chăm chú vào văn kiện cần ký tên.

Cô đến đây làm gì?

Em đến đây thăm anh mà* nói với giọng chảy nước*

Cô ta thấy Bạch Thiếu Khang không trả lời liền lại tiến lại sát người anh.

Cô ta cuối xuống hỏi anh đang làm gì thế? Vừa cuối, cô ta vừa kéo áo để lộ bộ ngực một trăm hai mươi centimét ra. Cô ta mặt dày cạ cạ vào vai anh.

Bạch Thiếu Khang điềm nhiên mở miệng nói

* Cút*

Sao anh giận dữ với người ta thế? em đến đây một phần để ký hợp đồng mà, phần còn lại để hỏi thăm anh thôi. Anh hung dữ với em quá đi. Cô ta vừa nói vừa động chạm vào người anh.



Bạch Thiếu Khang đẩy cô ta ra. Cô ta ngã lăn trên đất. Mặt dày ôm chân Bạch Thiếu Khang khóc thút thít. Em đến ký hợp đồng mà.

Không cần ký

*Cút*

Trợ lý của Bạch Thiếu Khanh rõ cửa, đi vào.

Nhìn thấy Ngô Tiểu Thư đang khóc thút thít thì lắng đầu * lại một con ả tính quyến rũ Bạch Thiếu Khang, cô không biết đây là tên máu lạnh, ghét người không chớp mắt, cô còn không biết anh ta ghét phụ nữ lại gần ngoài Tôn Ngữ Lệ à*

Bạch Thiếu Khang lạnh lùng nhìn trợ lý

Bảo vệ đâu, lôi Ngô Tiểu Thư ra ngoài

Sau khi lôi Ngô Tiểu Thư ra ngoài, Bạch Thiếu Khang lại ghế sofa ngồi. Anh trợ lý bắt đầu giải thích về nền kinh tế của Tôn Thị

Tôn Thị là một tập đoàn rất vẫn mạnh, đứng thứ hai thế giới chỉ sau Bạch Thị, đứng đầu là Tôn Ngữ Bình- cha của Tôn Ngữ Lệ. Tôn Ngữ Bình tuy đứng đầu tập đoàn nhưng cổ phần của ông lại thua Đẳng Hạ Yên 2%

Trợ lý nhìn Bạch Thiếu Khang không nói gì liền sợ

Trợ lý nghĩ thầm trọng bụng * mé, cái tên ác ma này* anh nghĩ điều tra Tôn Thị dễ như đi siêu thị à, ngon thì đi điều tra đi.

Ra ngoài đi.

Trợ lý vui mừng nghe thấy câu " ra ngoài đi"

Trợ lý chửi * Bạch Thiếu Khang, anh là tên ác ma làm tôi đứng tim*

Bạch Thiếu Khang đứng dậy đến bên của cửa mặt không biến sắc, suy nghĩ về Tôn Ngữ Lệ. Anh sẽ khiến em tự nguyện về bên anh.

* Phía Tôn Ngữ Lệ*

Sau khi từ biệt phủ của Bạch Thiếu Khang về. Cô vào nhà thấy cha mẹ đang tưới hoa. Cô bắt chợt lo sợ, sợ cha mẹ bị tổn thưởng, sợ bản thân đã làm ra những chuyện mất mặt thế này mà còn luyên lụy gia đình. Cô đứng ngay ra đó một lát. Ông bà Tôn thấy cô về liền vui mừng gọi.

Con... Con về rồi à. Mẹ nhớ con quá. Dạo này học hành có vui không. Đi học cái là quên luôn cha mẹ, không thèm về thăm luôn. Mẹ coi vừa nói vừa rưng rưng nước mặt.

Dạ, hôm nay con không học nên về thăm ba mẹ ạ * cô cố tỏ ra vẻ bình thường để không bị phát hiện chuyện xấu hổ hôm qua cô vừa làm*

Mẹ cô, kéo cô lại ghế ngồi.

Dạo này bận lắm hả, nhìn con gầy đi quá đi. Tội con gái tôi quá đi. Mẹ cô vừa nói vừa vuốt ve máy tóc cô.



Cô thấy mẹ yêu thương cô rất nhiều. Cô liền sợ hãi, cô quen Bạch Thiếu Khang từ nhỏ nên cô rất hiểu tính cách của anh. Anh nói được thì sẽ làm được.

Ngữ Lệ.... Ngữ Lệ... con suy nghĩ gì thế? Dạ, không có gì đâu ạ. Tại dạo này bài nhiều nên con hơi mệt thôi ạ.

Ừm. Thế con lên lầu nghĩ ngơi đi, nào cơm chuẩn bị xong. Mẹ bảo người làm lên kêu con dạy.

Dạ, thưa ba mẹ con lên lầu ạ

Cô bước từng bước nặng trĩu lên lầu. Vừa đi cô vừa suy nghĩ có nên đồng ý với Bạch Thiếu Khang không.

Cô lên phòng liền nằm ịch lên giường hướng mắt lên trần nhà. Con có lỗi với ba mẹ. Con đã làm mất hết mặt mũi Tôn Gia, phụ sự kỳ vọng của cha mẹ.

Chìm trong dòng suy nghĩ thì cô ngủ thϊếp đi lúc nào không hay.

Đến 5h chiều

Tiểu Thư.... Tiểu Thư... Phu nhân kêu cô dậy ăn cơm.

Tôn Ngữ Lệ chợt tỉnh dậy

Ừm... Cô xuống trước đi... Tôi xuống liền

Cô ngồi dậy vào nhà vệ sinh rửa mặt. Bất chợt cô nhìn thấy dấu hôn của Bạch Thiếu Khang trên cổ, cô hoảng hốt lấy kem che nó đi.

Tôi.... tôi không bao giờ đồng ý ở bên anh đâu Bạch Thiếu Khang.

Cô nhè nhẹ bước xuống lầu. Gần tới phòng ăn cô lấy hơi nhẹ và nó nụ cười thật tươi.

Mẹ.. Mẹ yêu.... Cha... cha yêu con gái bảo bối của hai người xuống rồi đây.

Xuống thì vào bàn ăn đi con.

Cô nhìn cha mẹ ăn cơm vui vẻ, cô càng lo lắng.

Bỗng cô hỏi:

Dạo này công ty ổn không ba?

Ba cô đang vui vẻ thì nét mặt tối xằm lại, thở dài.....

Haizzz.... sáng giờ nghe trợ lý nói, có người đang thu mua cổ phần của mấy cổ đông khác. Phải hôm nay con không về là ba phải đến công ty xem như thế nào.

Tôn Ngữ Bình vừa nói vừa thở dài càng làm cho Tôn Ngữ Lệ bồn chồn lo lắng trong lòng.
« Chương TrướcChương Tiếp »