Chương 2: Triền miên đến sáng (H+)

Bạch Thiếu Khang cứ đẩy cậu nhỏ ra vào ra vào, làm cho Tôn Ngữ Lệ rêи ɾỉ...

Ưʍ.... Ưʍ.. thoải mái quá đi...

Tiếng của Tôn Ngữ Lệ càng làm cho anh thêm sức thúc mạnh, cô đau đớn đến mức la lên...

Dừng.... dừng.... nhẹ nhẹ thôi....

Bạch Thiếu Khang không quan tâm đến lời van xin của cô mà cứ hoạt động cậu nhỏ không dừng. Anh không kiềm chế được mà bắn thẳng vào bên trong cô bé của cô. Cô la lên...

Đừng cho vào...

Sẽ có thai đó....

Tôi sẽ nuôi em và nó....

Anh mệt quá nằm rụt lên gò bông của cô, anh không ngừng mυ"ŧ nó. Sau khi lấy lại sức anh tiếp tục thúc cậu nhỏ vào sâu bên trong cô bé.

Tôn Ngữ Lệ lúc này đã không còn bị thuốc khống chế nữa. Lý trí của cô dần dần hồi phục. Cô nhìn người đàn ông trước mắt.

Xin anh đấy... Bạch Thiếu Khang tha cho em đi... Em mệt lắm....

Em cứ nằm yên, cứ để anh làm cho, sẽ không đau.

Đừng.... đừng.... Thiếu Khang...

ưʍ.... ưʍ...

Bạch Thiếu Khang không quan tâm cứ thúc. Em thả lỏng người để anh vào.... Cô đành ngậm ngùi thả lỏng cho anh vào...

Ưʍ... Ưʍ....

Ưʍ.... Ưʍ... Ưʍ....

Gọi tên anh, Ngữ Lệ...

Gọi tên anh..... đi....

Ưʍ... Ưʍ... Thiếu.... ưʍ... Khang...

Anh khi được tên từ miệng cô, anh thúc nhanh và mạnh vào sâu bên trong cô làm cô đau đớn ngất đi.

Bạch Thiếu Khang thấy cô đã ngất đi nhưng anh vẫn không có ý định buông tha cho cô bé của Tôn Ngữ Lệ. Anh vừa thúc nhè nhẹ vào bên trong cô, vừa hôn vừa bóp đôi gò bông mịn màng. Anh đẩy nhanh tốc độ thúc của mình, đâm sâu vào cho bắn tất cả tinh hoa vào bụng của cô.

Bạch Thiếu Khang cứ làm thế đến tận 3h sáng mới chịu dừng. Nhưng cậu nhỏ của anh vẫn không chịu rời khỏi nơi ấm ướt của Tôn Ngữ Lệ.



Anh nhìn cô gái anh yêu....

Em bây giờ sẽ không thoát khỏi tay tôi đâu.

Em sẽ trở thành vợ của tôi. Không bao giờ phản bội tôi.

Anh yêu em!

Bạch Thiếu Khang ôm Tôn Ngữ Lệ vào lòng, đắp chăn rồi đi ngủ. Anh ôm cô rất chặt. Giống như sợ cô gái này sẽ chạy mất. Sợ cô không còn là của anh.

Bạch Thiếu Khang và Tôn Ngữ Lệ ngủ đến tận 11h mới chịu thức dậy.

Tôn Ngữ Lệ lim dim mắt nhìn lên trần nhà thấy khung cảnh rất xa lạ. Bắt chợt mỡ mắt thật to quan sát xung quanh, thấy quần áo của mình tả tơi. Và còn thấy quần áo của đàn ông. Cô nghĩ có chuyện chẳng lành quay sang bên cạnh nhìn thấy Bạch Thiếu Khang đang ôm mình. Cô hốt hoảng la lên...

Á.............

Bạch Thiếu Khang nghe thấy liền thức dậy....

Anh nằm mà nói sáng sớm em la gì dữ dị.... không để anh ngủ.....

Ngủ cái đầu anh...

Anh... và em là sao

Sao em và anh lại nằm đây...

Tôn Ngữ Lệ lơm khơm ngồi dậy thấy Bạch Thiếu Khang hốt hoảng la lên....

Đau... Đau... sáng sớm em tính mưu sát anh phải không? Anh ấn cô nằm xuống. Anh đè lên người cô, vừa hôn vừa ngọ ngậy cậu nhỏ của mình* hôm qua, sau khi làm xong anh chả thèm đem cậu nhỏ mình ra cứ để lì bên trong cô bé ấm nóng của cô*

Anh kè sát vào tai cô thầm thì....

Em là người phụ nữ của anh. Vừa nói anh vừa thúc mạnh vào sâu bên trong cô....

Anh... Anh lấy nó ra mau... có tin tôi la lên không?

Em cứ la đi chẳng ai dám vào phòng này đâu. Đây là biệt phủ của gia đình anh với lại phòng này cách âm tốt lắm.

Anh... Anh... Xin anh lấy nó ra đi..... xin...

Anh nghe thế? rất vui. Liền thúc nhanh và mạnh vào bên trong hai, ba lần mới tha cho cô. Khi Bạch Thiếu Khanh làm cô dù cầu xin nhưng thấy rất hoang lạc mà không ngừng phát ra âm thanh....

Ưʍ... Ưʍ...



Ưʍ.... Ưʍ....

Bạch Thiếu Khanh vừa mới rút ra. Cô liền lao vào nhà tắm nhưng thân dưới của cô vô cùng đau nhứt, mới đặt chân xuống giường cô đã ngã xuống đất. Thấy cô ngã Bạch Thiếu Khang chạy lại ôm cô vào nhà tắm. Lúc đi cô không ngừng chửi mắng và đánh vào ngực anh.

Cô ngồi trong bồn tắm mặc cho anh tắm rửa cho mình. Tắm xong anh bước ra ngoài mặt quần áo cho mình. Sau đó anh gọi quản gia đem bộ đồ mới cho cô. Cô trong nhà tắm nhìn vào cơ thể chi chích dấu hôn của anh. Cô hối hận khi hôm qua đã uống ly rượu đó. Cô căm phẫn mà ngã xuống.

Bạch Thiếu Khang nghe thất tiếng động chạy vào thấy cô ngã thì bế ra.

Xin lỗi em.....

Anh mặt quần áo cho cô. Vừa mặt anh vừa nói.

Anh sẽ chịu trách nhiệm với em

Cô im lặng.

Không cần đâu.

Nghe thấy thế, anh liền đè cô ra...

Tôn Ngữ Lệ em làm vợ anh nhé. Anh rất yêu em.

Nhưng em không có yêu anh.

Không! Em rất yêu anh! Lúc nhỏ chỉ có em chơi với anh, lúc nào cũng ân cần hỏi han anh. Anh thấy em đang nói dối.

Không! em chỉ xem anh là anh trai. Anh trai, anh hiểu không?

Bạch Thiếu Khang tức giận, đè cô và hôn điên cuồng. Thấy cô không phản ứng, anh liền bỏ người cô ra.

Được, em không muốn làm vợ tôi. Không chịu thì ép buộc.

Tuy tập đoàn nhà em lớn mạnh nhưng sau tập đoàn nhà tôi. Tôi sẽ khiến công sức cuộc đời cha mẹ em tiêu tan.

Nghe đến đây cô bắt đầu lo sợ.

Tôn Ngữ Lệ rất yêu thương cha mẹ. Cha mẹ là tất cả của cô.

Anh... Anh... chuyện giữa tôi và anh không liên quan đến họ.

Ừ, tôi thích cho liên quan đấy.

Tôn Ngữ Lệ gắng gượng chạy ra khỏi biệt phủ của anh.

Anh nhìn theo bóng lưng của cô. Em không thoát khỏi tôi đâu.