Chương 2

Ngày hôm nay trời vô cùng đẹp, mây thoáng đãng nắng không quá gắt gao như mấy ngày khác. Ông trời hôm nay đối đãi tốt với chúng sinh lâu lâu nôn ra cơn gió cho đám người dưới đây bớt khổ vì ngày trước bị hành hạ bởi cái nóng. Thời tiết có bao nhiêu tốt đẹp, đáng lẽ lòng người phải như vậy đồng dạng tốt đẹp mới đúng...

Nhưng nó nò no.

Ngày hôm nay đối với Mặc Hy vô cùng tồi tệ!!

Vì sao?

Bởi vì Ưng Tôn Chi giận nàng rồi!

Mặc Hy ngồi ở ghế dài ở ban công, ôm gấu bông mập ú, buồn bã úp đầu vào cái bụng to chình ìn, ủy khuất chấm cái nước mắt. Vốn nàng là con người vô ưu vô lo, chả bận tâm gì thế gian, yêu đương thuận lợi, hi hi hả hả suốt ngày, hiếm khi thấy được Mặc Hy như vậy đây. Chỉ có khi Ưng Tôn Chi giận mới khiến "Mặc yêu đời" đây hết yêu đời.

Chuyện là sáng sớm, ăn sáng với Ưng Tôn Chi, ngồi đối diện Mặc Hy đã cảm giác được đối phương không vui đi, lãnh khốc tăng lên một điểm, biểu hiện chính là Tôn Chi không nhắc nàng ăn uống cẩn thận, trước đây lối sống của nàng vô cùng tùy tiện, ăn uống bừa bãi chả bữa nào ra hồn. Sau yêu đương cùng Ưng Tôn Chi bị cô uốn nắn đến khó thở. Mỗi buổi sáng đều nhắc nhở Mặc Hy ăn uống cẩn thận mới đi làm. Chỉ có khi nào có chuyện mới khiến cô không muốn nói. Tỉ như hôm nay.

Như thế đủ biết Tôn Ưng Chi giận cô rồi, hoặc do nàng trốn đi uống rượu, hoặc... đêm hôm qua say xỉn, để Ưng Tôn Ưng Chi tắm thơm tho xong bê lên giường ngủ, thế quái nào trời xui đất khiến lại ẹo lên người Tôn Chi mớ rượu xịn xò nàng nốc ở quán bar. Sau trận nôn đó Mặc Hy tỉnh ra bảy phần, nhìn đến khuôn mặt của người kia thì nhận được ánh mắt không thể "dịu dàng" hơn.

Người theo chủ nghĩa hoàn mỹ như Ưng Tôn Chi trong hoàn cảnh đó không đem nàng lột da là nhân từ lắm rồi, còn lần nữa đem nàng vào nhà tắm, đá đít nàng vào bồn nước. Đêm đó hai người ở trong nhà tắm đến cả tiếng, cư nhiên ngâm nước đến da tay nhăn nheo như lão già.

Trước khi đi làm Tôn Chi bồi thêm một câu.

"Còn đến nơi đó thì đừng về nhà nữa."

Âm thanh lạnh lẽo muốn cóng chết Mặc Hy rồi.

Mặc Hy chán nản nằm dài, đá con gấu bông kia qua một bên, lấy điện thoại gọi cho Niêm Tư tâm sự hội chị em. Phải nói Niêm Tư chính là bằng hữu bên nàng đã năm năm, thân thiết như chị em ruột, quen nhau chính xác ở quá bar đồng tính.

Năm đó, người như Niêm Tư lướt mắt đã khiến nàng vô cùng hài lòng. Nhã nhặn, lịch thiệp, nhấc tay nhấc chân vô cùng nhu thuận, cộng thêm nhan sắc khỏi chê vào đâu. Thế là cả hai liền kéo nhau lên giường làm vài hiệp cho nóng người.

Chỉ là hai con thụ làm ăn được gì nhau đây!?

Hai người đêm đó nằm trên giường, nhắm mắt hưng phấn, chờ đối phương đến ăn mình. Sau một hồi mở mắt ra nhìn thấy người kia đồng dạng dang tay dang chân biểu hiện rõ ràng:"hãy chiếm lấy ta đi" bên cạnh mình. Đến áo ngực với quần bé cũng nằm ở đầu giường, mị hoặc câu dẫn lẫn nhau.

Lúc đó Mặc Hy muốn đập đầu vào gối chết đi cho rồi. Thế quái nào người kia lại là thụ đây! Thế quái nào lại đem về một cái không biết nằm trên nữ nhân, uổng phí công sức nàng dụ dỗ, tốn thêm tiền thuê s*xtoy cùng khách sạn.

Đệt! Ngón tay còn dài hơn nàng cả khúc thụ là thế quái nào?!

Sau này Mặc Hy mới biết cô bạn mình chính là thụ truyền kiếp, thụ đến nổi còn thụ hơn, gồng lên như thế cũng chỉ để vớt vát tí hình tượng trước mắt công chúng.

Thế là đêm đó cả hai trong khách sạn mặc lại quần áo, mắt bắn tia lửa mà kéo qυầи ɭóŧ lên. Bỗng nhìn đến qυầи ɭóŧ của đối phương thế nào lại nổ ra một cuộc tranh luận ồn ào: qυầи ɭóŧ ren với qυầи ɭóŧ lọt khe cái nào quyến rũ hơn!

Phòng bên cạnh không biết thính lực có vấn đề gì, nghe thành bên này chơi "Sết àn Em" (S&M), lăn lộn đến gần sáng, làm hắn nhiệt tình thức để nghe náo nhiệt, còn vấn đề hắn làm gì khi đó, tạm thời không bàn tới.

Từ vấn đề "qυầи ɭóŧ ren và qυầи ɭóŧ lọt khe", cả hai nhanh chóng thành bằng hữu thân thiết, lâu lâu cả hai vẫn còn lôi đề tài này ra nói đến vui vẻ. Không ngờ từ sự việc hốt nhầm "công gồng" này, Mặc Hy ở đâu lại có được một cái bằng hữu chí cốt, cùng nàng vào sinh ra tử, tɧác ɭoạи ở các quán bar đồng tính.

Mặc Hy hào hứng đến hai mắt thành ngôi sao chói lòa. Ưng Tôn Chi giận thì nàng vẫn còn Tư Niêm "công gồng", lâu lắm lâu lơ chưa được cùng nhau đi shopping, uống trà sữa ngắm mấy chi gái xinh đẹp a~

Chỉ là vừa được bên kia bắt máy, ý vui vẻ kia trong đầu Mặc Hy liền theo câu nói ác liệt của đối phương mọc chân chạy mất.

"Cút! Đi theo Chi liệt âm của nhà ngươi đi!"

"!!!"

À đúng rồi, Tư Niêm đang giận nàng. Mà tính khí Niêm Tư khi giận xấu cự kì, một phát có thể vả vả chết người. Phải một tháng người kia mới nôn ra được cục nộ khí trong người mà hòa hoãn được đó.

Mặc Hy suy sụp trầm trọng, nước mắt thành tràng rơi xuống. Hôm nay sao có thể xui xẻo như vậy, người yêu giận đã thôi, đằng này bằng hữu duy nhất của nàng cùng thế. Hai người dắt nhau đi giận dỗi, còn đâu ai cùng nàng tâm sự giờ đây.

Sao có thể đối xử bất công với Mặc Hy đáng thương như vậy! Ông trời khốn kiếp!

Nếu thật lão thiên nhân thấy được bộ dạng như vậy của nữ nhân kia, cũng chỉ hô hố cười vào mặt nàng. Cho dừa. Chừa cái tật uống bậy nôn bậy của nhà ngươi.

.

.

.

"Cảm ơn Ưng tổng, hợp tác thuận lợi."

Âu Liên đứng khỏi ghế, mỉm cười thân thiện với Ưng Tôn Chi, bàn tay đưa ra muốn bắt với cô. Hợp đồng cả hai dây dưa gần 2 tháng cuối cùng cũng đạt được thỏa thuận mà tiến đến hợp tác. Ưng gia là tập đoàn lớn, Âu tổng thành công thỏa hiệp thành công liền vô cùng vui mừng, năm nay ăn tết no đủ rồi.

"Không có gì."

Ưng Tôn Chi bắt tay hời hợt, quay người rời đi. Bình thường ai cũng biết tính cách cô không thích nhiều lời, lãnh đạm cùng trầm lặng, khí chất như thế cũng ngời ngợi trong xương cốt khiến người âm thầm kính nể. Nữ nhân xinh đẹp trên đời rất nhiều nhưng vừa xinh đẹp lại giỏi giang thì khó tìm. Nữ nhân không dựa hơi nam nhân, bước lên bằng đôi chân chính mình như Ưng Tôn Chi liền khiến người khác nể phục.

"Ưng tổng này, Mặc Hy ở chỗ cô đúng không?"

Đứng trước cửa lớn, nghe được Âu Liên nhắc đến người kia, thân thể cô trong phút chốc dừng lại, đình chỉ động tác mở cửa, quay đầu nhìn Âu Liên

"Đúng, có chuyện gì sao?""

Trên trán Âu Liên chảy xuống một giọt mồ hôi. Nữ nhân này thật quá bức người, ánh mắt không hiểu sao phóng tới băng lãnh với cô. Nếu không phải có chuyện quan trọng, Âu Liên muốn bỏ về cho rồi, đối mặt với Ưng Tôn Chi thật mau khiến cô tăng huyết áp quá.

"À à, Mặc Hy với tôi từng có qua lại, hiện giờ tôi tìm không thấy cách liên lạc với em ấy. Biết được em ấy cùng cô chơi đùa nên...."

Nói chính ra cô cùng Mặc Hy có từng lên giường với nhau đó.

Chữ "chơi đùa" vô tai khiến mày liễu tinh xảo nhíu nhẹ trong giây phút rồi biến mất, Ưng Tôn Chi khoanh tay hờ hững nhìn Âu Liên.

"Thì sao?"

"Tôi chỉ muốn xin số điện thoại của Mặc Hy thôi."

Có lẽ Âu Liên lầm tưởng Mặc Hy chính là đang cùng Ưng Tôn Chi đơn giản cũng chỉ là quan hệ giường chiếu, nói cũng phải, Mặc Hy năm đó lối sống phóng túng tùy tiện, chơi đùa không biết bao nhiêu nữ nhân. Mà nữ nhân dâʍ đãиɠ kia cũng rất biết lựa người mà "chơi", nhan sắc thôi không đủ, phải tài giỏi anh tuấn mới đủ tiêu chuẩn của Mặc Hy, thế mới đủ cùng nàng lăn lộn trên giường.

"À."

Ưng Tôn Chi lơ đãng đáp, lướt nhìn biểu tình vô hại của Âu Liên, cô bước đến hộc tủ của mình lấy ra một tờ note, lấy từ túi áo cây bút máy tinh xảo họa tiết, hạ xuống vài đường vài nét thanh mảnh mực đen rồi đóng bút rời đi. Không kịp cho đối phương một chút phản ứng.

"Cảm ơ..."

*Rầm*

Tiếng đóng cửa vang dội làm huyết áp Âu Liên theo đó nhảy theo.

"Ai ui, cái nữ nhân gì mà khó ở thế không biết, khẩu vị Tiểu Mặc lần này khó nuốt chết đi được."

Âu Liên khinh bỉ bỉu môi, nhìn đến tờ note trên bàn, tâm trạng lại được khôi phục hào hứng. Lần này vừa vặn thành công kí hợp đồng cùng Ưng gia còn có thêm số điện thoại của Mặc Hy, khó chịu trong lòng với Ưng Tôn Chi liền biến mất. Âu Liên hưng phấn cầm tờ note xem xem, phải thú thật nữ nhân khó ở kia đa tài thật, chữ viết không tầm thường chút nào, thanh đạm uốn lượn như rồng bay phượng múa, đẹp mắt vô cùng. Bỏ đi thái độ cao ngạo kia thì mọi thứ đều hoàn hảo. Hèn chi Mặc Hy dây dưa cùng cô ta lâu đến như vậy.

.

Từ dưới nhìn lên tòa nhà cao ngất kia, Mặc Hy xoa xoa cái cổ bị đau vì ngước quá cao, nhưng tự hào trong lòng liền ngập tràn. Sảng khoái chống nạnh cười toe toét, cười đến người đi đường bên dưới nhìn thấy nàng vậy liền sợ hãi tránh ra một điểm.

Đây là tập đoàn của Ưng Tôn Chi - người yêu nàng. Cơ ngơi nhà vợ to lớn như vậy sao không thể không tự hào đây, phải nói Tôn Chi nhà nàng thật hoàn hảo nha, ngoài vụ giường chiếu hơi...ừm, thì mọi thứ đều không chê đi đâu được. Mặc Hy ngậm được Ưng Tôn Chi trong miệng liền chả muốn nhả ra, chỉ muốn nuốt trong luôn bụng cho rồi.

Trên tay chính là bữa trưa Mặc Hy nhọc lòng chuẩn bị cho vợ đáng kính của nàng, một hộp đầy đủ từ món khai vị đến món tráng miệng đích thân Mặc Hy "dam dang" hạ phàm xuống bếp nấu nướng. Kẻ từng có một cuộc sống tùy tiện như nàng nấu ăn được chính là một kì tích, tất cả nhờ sự nghiêm khắc của Ưng Tôn Chi.

Ngày đó Ưng Tôn Chi quăng cho nàng một cuốn sách nấu ăn, tàn nhẫn trong lời nói không che giấu.

"Nếu muốn ở được trong nhà này ít nhất cũng phải biết nấu ăn, không thì cút đi."

Thế là vỏn vẹn một tháng, với sự giúp đỡ tận tình của Niêm Tư bị nàng khóc lóc kéo chân cầu xin đến mất hình tượng. Đống công thức kia thành công được Mặc Hy nhồi nhét sạch sẽ trong đầu không sót một món. Ngày đó Mặc Hy ngủ thôi cũng ôm chặt cuốn sách nấu ăn, lẩm bẩm công thức muối với chả bột ngọt. Trứng chiên cũng học nấu đến kĩ lưỡng, không chút sai biệt. Tất cả cũng vì sợ hãi Ưng Tôn Chi quăng va li đuổi nàng đi, nói chung Mặc Hy không ngại ra đường ở, thiếu gì kẻ muốn đón nàng về chỉ ngại không được nhìn thấy khuôn mặt than xinh đẹp của Ưng Tôn Chi thôi.

Sau khi nấu ăn được, hành trình ăn bám dưới chân Ưng tổng của nàng vô cùng thuận lợi, hàng ngày chỉ cần nấu cơm sáng cùng chiều, trưa thì Ưng Tôn Chi ăn ở công ti, quét dọn cũng có người đến làm. Đi làm thì Ưng Tôn Chi cũng không ép buộc nàng đi, với đồng lương ít ỏi kia thì mua được gì đây cho căn hộ cao cấp kia, chả đủ để trả tiền nước.

Với có lần Ưng tổng đích thân dẫn nàng đến công ti làm thư kí cho cô, không biết Mặc Hy mắt nhắm mắt mở thế nào đi kí lộn bản thu chi, xém nữa công ti mất toi mấy ngàn đô. Tuyệt đối Ưng Tôn chi không cho nàng đi làm. Tuyệt đối không! Còn lạnh lùng quăng cho Mặc Hy một câu.

"Vô dụng như cô lo ở nhà nấu cơm đi!"

Nói chung cuộc sống hiện giờ của Mặc Hy ổn định, ấm no, không lo bị đá đít, đêm đêm còn ôm Ưng Tôn Chi thơm thơm mềm mềm vào mộng, quá đủ hạnh phúc rồi.