Chương 14

Một thân váy bó sát đỏ rực, lộ ra khe ngực sâu thập phần chập chùn chật chội, thân thể hoa mĩ cong lượn theo từng đường nét lụa là, phô diễn tỉ mỉ đường cong mềm mại của nữ nhân như được chau chuốt bởi bàn tay của thượng đế, một chút cũng không có dư thừa, kiều mị như một yêu tinh.

Niêm Tư thong thả ngồi trên ghế tựa mềm, trên tay đong đưa ly rượu, ánh sáng lập lòe phản phất màu rượu ánh hổ phách, như một loại hào quang dính trên người, khuôn mặt so với thân thể nóng bỏng bất đồng, ngũ quan mang theo nét dịu dàng chấm phá, ánh mắt tĩnh lặng như nước hồ không chút gợn sóng, ôn nhu thành thục không chút nào hợp với loại hư hỏng địa điểm này.

Bên cạnh một mỹ nhân, ánh mắt mê mẩn nhìn Niêm Tư, như một con rắn chuông quấn quýt lấy nàng, phất phe cái đuôi cầu hoan, không ngừng đưa bàn tay chu du khắp thân thể Niêm Tư, ánh mắt cô ta mười phần ham muốn, đôi môi thì thầm những lời dụ hoặc bên tai Niêm Tư, nhưng nàng vẫn giữ một bộ dạng hờ hững không để tâm.

Tiếng nhạc xập xình đâm vào tai muốn nổ toạc màng nhĩ, nhưng những mĩ nữ, mĩ nam ở đây vẫn hăng say đung đưa thân thể theo tiếng nhạc, đem căng thẳng, khó chịu vứt đi sau ót mà hòa mình trong xúc cảm xa đọa. Họ lắc lư đưa đẩy, múa mây như chẳng còn ngày mai. Những thân thể kia vì cuồn nhiệt mà đυ.ng chạm, rồi thân mật, như một phương thức tìm kiếm bạn tình ở cái nơi xấu xí này.

Xa xa là những bóng người dính chặt lấy nhau, có thể là nhân tình hoặc có thể là những kẻ khát khao hoan dục mà tìm đến nhau, ở đây không có đạo lý, không có kiêng nể, chỉ cần muốn là có thể tìm được người lên giường, ở thời đại dư thừa vật chất khan hiếm tinh thần, đây cũng coi là một loại giải tỏa hữu hiệu. Còn có nhiều kẻ âm thầm đứng một mình, đưa ánh mắt vô định, có thể tìm kiếm người tình, có thể đang ngắm nhìn vũ công thoát ăn mặc thiếu vải đáng uốn éo thân thể trên cây cột cao ngất, điệu nhảy mười phần dung tục không một chút che giấu.

Niêm Tư đảo tầm mắt xung quanh nhìn thoáng hình ảnh xa đọa ở đây, chắc cũng quá quen nên cũng không mấy chướng mắt, buồn chán đem ly rượu đung đưa rồi nốc sạch, đắng rát truyền vào cổ họng rồi đi xuống dạ dày khiến thân thể Niêm Tư bất giác run nhẹ, nóng bức bắt đầu thấm vào cơ thể nàng, đầu vai dần dần nhiễm đỏ mang theo vô vàn dụ dỗ người kế bên.

Nữ nhân kia làm sao bỏ qua chuyển biến này, liền hôn nhẹ lên vai Niêm Tư, bàn tay linh hoạt vuốt ve cánh tay trắng nõn mềm, nhịn không được cắn nhẹ đầu vai làm Niêm Tư nhíu mày, nhưng vẫn tùy tiện để nàng ta trên người mình chiếm tiện nghi. Dù gì cũng đã lên giường vài lần, có xa lạ gì đâu.

Không thấy đối phương phản kháng, nữ nhân càng được nước lần tới, hai tay kéo một đường từ cánh tay Niêm Tư xuống chiếc eo mảnh mai, khẽ kéo lên, ở đây nằm trong góc khuất của quá bar, tránh được tầm nhìn tò mò của bên ngoài, vì thế nữ nhân kia càng thêm dễ dàng động tay, đem chiếc váy của Niêm Tư nhúc nhích, liền lộ ra đùi trắng nõn cũng thần bí địa phương ẩn ẩn trong váy, chỉ cần một cái động nhẹ cũng đủ phơi bày ra ngoài.

Lông mày liễu khẽ nhíu lại, nhưng vẫn không chút mảy may hành động, Niêm Tư vẫn ánh mắt hững hờ, mặc cho người kia trên người mình làm loạn.

Bàn tay kia như một con rắn nước đói chết, bắt đầu di chuyển lên đùi của Niêm Tư, khẩn trương muốn đi vào mật địa mà đã có chút run rẩy, Niêm Tư nhận ra sự khẩn trương đó trong lòng thầm cười khinh bỉ, ngửa đầu, ánh mắt mê mang nhìn ánh đèn chói mắt, dần dần đôi mắt khép lại, muốn có thể yên tĩnh đi vào giấc ngủ. Mặc kệ bên tai là hỗn tạp âm thanh, mặc kệ bên cạnh có kẻ nuôi khát vọng muốn xâm chiếm thân thể mình, hết thảy Niêm Tư đều mặc kệ, chỉ mong có thể nhắm mắt đi vào giấc ngủ.

Có lẽ tác dụng của cồn đã khiến nàng thành ra như thế này đi.

Đã quen với bộ dạng này của Niêm Tư, nữ nhân vẫn không mấy để ý, tiếp tục muốn mò mẫm, từ khi Niêm Tư xuất hiện, bộ dạng mị hoặc hảo mĩ, làm nàng ta một thân đều nóng rực, chỉ muốn đè xuống nữ nhân này, đem một thân áo kia xé nát, la liếʍ từng tấc da thịt mềm mại kia, thật may Niêm Tư hôm nay dễ tính, thậm chí không để ý đến địa điểm, làm ả đặc biệt cao hứng, thầm nghĩ hôm nay hớ được mẻ cá to.

Nhưng thật tiếc cho cho nữ nhân kia, chưa kịp đưa lưỡi liếʍ được miếng vảy trên con cá lại bị người khác đem dao chặt bà nó cái lưỡi, mà người dám vung dao thì còn ai nữa đây.

Bỗng trong bar một giây liền im bặt, ánh đèn chói mắt lập tức bị thay thế bởi ánh sáng trắng chói mắt. Bầy người trong như kẻ nghiện bị tước đi tấu thuốc phiện, lập tức nổi điên, lớn tiếng chửi rủa, khuôn mặt đa số người ở đây đều là bất mãn, hận không thể đem kẻ phá hỏng cuộc vui của mình băm thành trăm mảnh.

Không khí nhao nhao hỗn loạn, cũng không đả động, Niêm Tư vẫn như cũ nhắm mắt dưỡng thần không biết là đang ngủ hay là thức. Nữ nhân bên cạnh một phen kinh động liền dừng tiến vào nhưng bàn tay vẫn ở trên đùi Niêm Tư tham luyến chưa muốn nhả ra tiểu thịt tươi thơm ngon này.

Từ đâu ở cửa lớn tám vị đại hán bước vào bao thành vòng tròn bảo hộ cho một đại nhân vật bên trong , bước chân đồng đều tiến vào, không kiêng nể dùng cánh tay to như gấu đẩy những người dám cản đường, khách quan đang sinh khí bị thô bạo đẩy như thế lại càng căm tức, quay lại định hống kẻ mù kìa, nhưng liền thấy đại hán cao lớn như núi, vạm vỡ ngực như muốn xé toạc áo sơ mi trên người, khuôn mặt lại như muốn đòi mạng kia một lời cũng không dám hé ra, an phận nhường đường.

Từ khe hở của bọn hắn, một thân ảnh trắng thuần âu phục sạch sẽ, mái tóc lã lướt màu cà phê đậm trong không khí để lại hương thơm thoang thoảng làm đám người kia như ngửi được giải dược, rời khỏi cơn mê rượu mà đưa mắt nhìn theo, rất tiếc mấy đại hán chiều cao quá tốt, sạch sẽ ngăn chặn ánh nhìn tò mò của bọn họ.

Dừng lại ở bàn của Niêm Tư, cuối cùng đại hán cũng chịu lui ra, chừa chỗ cho đại nhân vật phía trong xuất đầu lộ diện. Vừa thấy được khuôn mặt kia, phần lớn người ở đại sảnh đều mở to mắt kinh ngạc, ai lại không biết Hứa Niên Khâm chứ.

Hứa Niêm Khâm tiếu ý chưa bao giờ tuyên giảm, bước chân đến gần vị trí của Niêm Tư, ánh mắt đặt trên bàn tay của nữ nhân kia trên người ai đó, trong mắt một thoáng giận hờn.

"Thật ngại quá, đây là người của ta, phiền ngươi rút tay a."

Giọng nói Hứa Niên Khâm tinh nghịch, đôi môi không chút nào suy chuyển nụ cười nhưng đáy mắt chính là một cỗ chán ghét khó thấy được.

Nữ nhân một phút liền ngơ ngác, ả ta tưởng rằng Niêm Tư là xinh đẹp nhất nhưng không ngờ lại có một nữ nhân còn đẹp hơn nữa, ánh mắt sắc bén như một con hồ ly, mị hoặc xương cốt bao bọc thân thể một chút không giống như người tầm thường.

Hứa Niên Khâm nhếch mép khinh thường, nhưng dung nhan có sức hấp dẫn quá lớn liền biến thành một loại khiêu gợi động tác, làm cho ả nữ nhân kia liền mê hoặc.

"Nếu ngươi không buông nàng...ta liền hủy tay ngươi."

Lập tức vị đại hán đưa tới cho Hứa Niêm Khâm một cái gậy bóng chày bằng sắt, Hứa Niêm Khâm tiếp nhận, cố ý đập đấu gậy xuống đất, tiếng kêu chói tai thu hút không ít ánh mắt.

Lần này vị nữ nhân mới chịu tỉnh ngộ, hoảng hốt thu hồi móng heo của mình, nhìn Hứa Niên Khâm bộ dạng mỉm cười nguy hiểm, mồ hôi bắt đầu chảy dài, lập tức ba chân bốn cẳng chạy trối chết.

Hứa Niêm Khâm khanh khách cười như một tiểu ly mê người, ném lại cái gậy cho vị đại hán, bước đến chỗ Niêm Tư, ngồi xuống bên cạnh nàng, chống tay ngắm nhìn sườn mặt tinh tế, nhịn không được cưng chiều, đưa tay vuốt mái tóc người kia, chốc chốc chạm nhẹ lên vành tai non mềm.

Những đại hán thấy vậy lập tức nháy máy nhau, hiểu ý liền tản ra, bắt đầu công cuộc giải tán đám đông, đám người ngoài kia nhất định là không đành lòng, nhưng thấy đại hán cao to với nụ cười có thể so với hoa hậu thân thiện, còn trên tay cái gậy sắt hơi bị nặng, nên thôi bọn họ coi như hôm xui, dắt tay nhau đi về.

"Cô đến làm gì?"

Một lúc sau, trong sảnh không còn một bóng người nào nữa, Niêm Tư mới chịu mở miệng, dù môi động đậy, nhưng đôi mắt Niêm Tư vẫn lười biếng không chịu mở ra.

"Đến đón em về chứ sao, tiểu gia hỏa nhà em ăn no chạy đi chơi, khiến tôi tìm thật mệt mỏi nha~"

Hứa Niên Khâm thở dài than thở, bộ dạng bày ra như lão mẹ lo lắng con mình hư hỏng mà đau lòng gần chết.

"Không đến lượt cô quan tâm, đang vui vẻ thì lại cô phá hoại, đúng là kì đà cản mũi."

Niêm Tư hừ lạnh, né tránh cái đυ.ng chạm của Hứa Niên Khâm.

"Ơ, em muốn vui vẻ thì có tôi ở đây, sao lại phải cất công tìm đây. Tôi thấy nữ nhân hồi nãy chả ra gì, cái tay hư hỏng không chịu được, nhìn đã thấy không hài lòng. Bất quá con giun kia nhát chết bị dọa một chút liền cong đít chạy, thật nhàm chán a"

Nhớ đến bộ dạng ôm giày chạy của nữ nhân kia Hứa Niên Khâm mắc cười chịu không được. Sao khẩu vị Niêm Tư lần này tệ đến như vậy, chơi ai không chơi lại đi chơi đùa một con giun đất nhát chết.

Niêm Tư thật sự cạn lời, cũng lười cùng đối phương đối chấp. Lần nào đi chơi đều bị nữ nhân vô lại này cản trở, trước mặt người ta cầm hàng nóng thì hỏi ai dám hó hé đây, nhớ có lần cô ta còn cầm cả cưa máy đến đòi người, làm tửu quán nhà người ta một phen rối loạn.

Vậy nên chả có quán bar nào dám chứa chấp Niêm Tư nữa, hôm nay nàng cậy thân tín mà chui vào đây chơi, ai ngờ vẫn không qua nổi thiên lý nhãn của nữ nhân vô lại kia, rốt cuộc cũng bị kéo về.

Vành tai của Niêm Tư thật sự rất mềm, càng rờ lại càng nghiện, Hứa Niêm Khâm dùng ngón tay nhu niết, lại nhịn không được muốn liếʍ liếʍ nơi mê người này. Hứa Niêm Khâm nhìn sắc mặt người kia một cái, vẫn còn đang giả ngủ, tốt.

Bên tai chợt truyền đến cảm giác ẩm ướt, khó chịu, Niêm Tư lập tức mở mắt ra liền thấy ai kia đang ra sức lùi đầu vào, còn vô lại mυ"ŧ liếʍ tai mình. Trên đầu Niêm Tư liền nổi gân xanh, không kiên nể dùng bóp đánh vào cái đầu vô lại kia.

"Cút, ai cho ngươi liếʍ tai ta. Cái đồ khốn kiếp!"

Phải nói cái bóp kia chất lượng thật tốt, nhất định là da cá xấu, còn đính chi tiết vụn vặt xinh xinh xinh đập vào đâu Hứa Niêm Khâm liền nổi lên mấy cục u lớn, Hứa Niêm Khâm chịu không nổi nữa liền ôm đầu tránh xa, ủy khuất nhìn Niêm Tư hung hãn, nước mắt bắt đầu lấm chấm.

"Tiểu gia hỏa, em xấu xa quá, đầu đều bị em đánh cho sưng rồi."

"Im mồm, tai tôi không phải cái núʍ ѵú, kiếm cái khác mà mυ"ŧ đi."

Niêm Tư rờ rờ vành tai, đều dính nước miếng của ai kia, tức giận đánh thêm một cái.

Nhìn bộ dạng tức tối kia Hứa Niêm Khâm liền cười lớn, kéo Niêm Tư vào trong lòng mình, bắt đầu hôn loạn lên má nàng, vô lại nói.

"Ngoan ngoan, chỗ nào trên người em tôi lại chả mυ"ŧ qua rồi, em đúng là quỷ ích kỷ nha."

Niêm Tư giận đến đỏ mặt, không dùng đến bóp mắc tiền mà trực tiếp dùng tay, đánh lên người cái tên vô lại kia, không quên giãy giụa khỏi tay sói.

Hứa Niêm Khâm có một cái bệnh, chính là bất luận Niêm Tư có đánh cô đau đến thế nào đều mở miệng cười khanh khách, giống như càng đánh thì càng thích, Niêm Tư cũng vì cái bệnh biếи ŧɦái này của Hứa Niêm Khâm làm cho tức chết, chỉ muốn cắn nát cái miệng nham nhở cười kia.

"Bỏ ra, ngươi bỏ ra. Đừng rờ nữa!"

Càng đánh chỉ càng thấy đau tay, mà người kia vẫn như vậy ăn đậu hũ trên người mình, còn có thể cong môi cười. Niêm Tư cảm thấy bất lực thật sự, cuối cùng chỉ có thể cắn môi đẩy Hứa Niêm Khâm ra, dùng sức dãy khỏi.

"Hắc hắc, tiểu gia hỏa nhà em thật mềm, thật thơm. Hôm nay chúng ta lăn giường nhé?"

"Không! Cút! Ta với ngươi không chút quan hệ, mau bỏ ta ra!"

Rõ ràng nữ nhân vô lại này gầy đến như vậy, lấy đâu ra sức lực lớn thật, đem mình ôm đến động không nổi.

"Sao lại không có quan hệ, chính ngón tay này phá thân em, chúng ta chính là người yêu quan hệ nha~"

Vô lại nói, Hứa Niêm Khâm còn không quên phụ họa bằng hai ngón tay ngoắc ngoắc trước mặt Niêm Tư.

Niêm Tư căm phẫn đến xì khói đầu, nhe răng cắn xuống tay Hứa Niêm Khâm, răng nanh sắc nhọn ghim qua da thịt, liền nếm được vị mằn mặn, dù vậy Niêm Tư vẫn không chịu nhả ra, cố chấp ngoạm lấy miếng thịt người.

Ăn đau chắc chắn khó chịu nổi, Hứa Niêm Khâm gò má đã chạy xuống mồ hôi lạnh, thầm nghĩ tiểu gia hỏa này thật độc ác, cắn như vật rồi vẫn không chịu nhả ra, thật là.

Nhưng Hứa Niêm Khâm vẫn để im cho Niêm Tư, còn cưng chiều vuốt trán, đôi môi vẫn giữ nguyên nụ cười không đứng đắn, giống như nếu Niêm Tư có vác dao đòi chém, cô vẫn có thế nhe răng mà cười được.

Dây dưa mãi vẫn không thấy người kia dừng lại cười, Niêm Tư chán nản thở dài, nhả tay của Hứa Niêm Khâm ra, như một quả bóng xì hơi nằm trong ngực đối phương.

Tay bị cắn đau đến mất tri giác, nhìn lổ thủng trên tay mình đang không ngừng chảy máu, Hứa Niêm Khâm liền kêu đại hán đứng ở phía xa xa kia đến, không lắm lời đưa cánh tay ra trước mặt hắn. Hình như cũng quen với loại sự tình này, đại hán rất nhanh từ trong người lấy ra vài chai thuốc cầm máu cùng bông băng, bắt đầu băng bó cho Hứa Niêm Khâm, rất nhanh liền xong xuôi.

Trong suốt quá tình Niêm Tư an phận nằm trong ngực Hứa Niêm Khâm, ánh mắt hững hờ, nhưng lại nhịn không được khẽ liếc qua cánh tay đang được bọc lại.

Hứa Niêm Khâm tất nhiên biết Niêm Tư lén nhìn mình, khẽ cười thành tiếng.

Đại hán vừa lui liền đẩy Niêm Tư ra ghế, cưỡng đoạt cánh môi đỏ, trên môi vẫn còn dính lại tư vị máu tươi của mình cùng hương rượu nhè nhẹ, Hứa Niên Khâm càng hôn càng say mê, đem lưỡi đẩy vào, nhanh chóng công thành chiếm đất.

Bị cường bạo cưỡng hôn, Niêm Tư còn chưa kịp phản ứng đã bị lưỡi tham lam đẩy trong miệng, thân thể không biết vì sao mà bắt đầu mềm nhũn như bùn nhão. Nàng chính là ghét nhất bản thân mình như vầy, lúc nào cũng dễ dàng yếu thế trước cám dỗ của Hứa Niên Khâm, chỉ cần con người khốn kiếp kia hướng nàng hôn hít, sờ sờ một tí đã nhịn không được, thật sự rất đáng hận.

Nụ hôn có xu hướng kéo dài quá mức, Niêm Tư bấu víu thân áo, dãy dụa muốn thoát khỏi, mà Hứa Niên Khâm lại càng ép buộc, đè chặt thân thể Niêm Tư dưới thân mình, đầu ý cố ý ở giữa hai chân người kia mà chà sát.

Niêm Tư trợn mắt, nắm tay đập trên vai con người vô lại trên thân mình, mà khí lực vì bị Hứa Niên Khâm cướp đoạt mà yếu ớt như hài tử, đánh chả thấm thía được gì, hết cách, Niêm Tư đành dùng sức cắn xuống cái lưỡi ngọ nguậy bên trong miệng mình.

Hứa Niêm Khâm bật dậy, ôm miệng bị ăn đau, tuy Niêm Tư cắn còn để lại chút nương cũng chảy ít máu, men theo khéo môi hỗn độn thở mà chảy ra.

Niêm Tư hai mắt đẫm nước, gò má đỏ ửng, váy phía trên thì bị kéo xuống lộ ngực lớn trắng mập muốn thoát khỏi miếng lót ngực, phía dưới lại bị kéo lên cao lộ tiểu qυầи ɭóŧ màu trắng ươn ướt, bộ dạng bây giờ chật vật giống như bị cưỡиɠ ɠiαи.

Cật lực nhịn xuống nước mắt, Niêm Tư che đi khuôn mặt của mình, né tránh ánh nhìn nóng rực, Niêm Tư chán ghét mình như vậy yếu đuối, chán ghét Hứa Niên Khâm.

Trái tim Hứa Niên Khâm nhói một cái, chán nản leo xuống thân thể Niêm Tư, ngồi qua một bên, lấy trong túi áo một gói thuốc lá, bắt đầu châm lửa hút, phả ra một hơi khói, yên lặng nhìn Niêm Tư run run bả vai. Hương khó lập lờ mờ ảo che đi một phần ánh mắt của Hứa Niên Khâm dành cho Niêm Tư, nhưng vẫn không thể giấu nổi yêu thương của cô dành cho nàng.

Cả hai như thế yên tĩnh, Niêm Tư một bên che giấu khuôn mặt của mình, Hứa Niên Khâm bên kia nhã khói thuốc, nhìn chằm chằm Niêm Tư.

Cuối cùng Hứa Niên Khâm là người mở miệng, phá đi bức tường yên tĩnh giữa cả hai.

"Em nháo đủ chưa?"

Nghe được câu nói này, Niêm Tư chính là trong lòng phát hỏa, ngồi dậy nhìn Hứa Niêm Khâm, đôi mắt tơ máu dày đặc không che giấu phẫn nộ.

"Chị nói tôi nháo, chị nghĩ mình là cái gì mà nói tôi như thế. Ừ tôi vậy đấy, thì sao? Chị có quyền gì mà lên tiếng, chị nói đi?"

Hứa Niêm Khâm im lặng nhìn Niêm Tư bộc nộ hỏa khí, nghe cái nói cuối của nàng liền nhíu mày, ngón tay siết lấy điếu thuốc.

"Em không thấy em quá đáng với tôi sao?"