Chương 12

Mỗi ngày cứ thế bình yên trôi qua cho đến khi một này, vấn đề rối rắm phát sinh làm chao đảo cuộc sống bình nhạc của Ưng Tôn Chi.

Tình hình Ưng thị chuyển biến phức tạp, không hiểu vì sao số liệu từ cục quản lý bị sai xót khá lớn, tổn hại khá nghiêm trọng đến công ty, chắc chắn có kẻ động tay. Mấy ngày nay Ưng Tôn Chi bận đến rối tinh rối mù, đi sớm về khuya, ngay cả bữa sáng cũng không muốn động, tối về thì lại vào thư phòng đến nửa đêm mới rời khỏi.

Nhìn đôi mắt đỏ âu vì phải nhìn máy tính của đối phương, nhịn không được xót xa, đôi mắt ấy ngày trước có bao nhiêu anh minh, lãnh bức bây giờ lại chỉ toàn mệt mỏi, u ám. Mặc Hy từ xa nhìn Ưng Tôn Chi thức khuya ngồi trong thư phòng, chỉ muốn đi đến bồi cùng chị ấy.

Nhưng lá gan của nàng lại quá nhỏ, không dám làm phiền người kia bận rộn, sợ lại bị mắng mà đau lòng, chỉ có thể lặng lẽ đứng sau cửa ngắm Ưng Tôn Chi.

Tâm trạng của của Ưng Tôn Chi đặc biệt không tốt, lạnh lùng lại càng thêm lạnh lùng làm mọi người trong công ty sợ hãi không thôi, xuất hiện ở đâu liền làm cho nơi đó giống biến nơi đó thành Bắc Cực, ngay cả thở cũng không dám, tuy lão bản của họ không phải thuộc kiểu người giận cá chém thớt nhưng tâm trạng kia của ngài làm nhân viên sợ không kém, một mực tránh xa cô.

Việc có kẻ trong công ty làm loạn sớm đã biết, đã điều người đi điều tra, dưới gia thế của Ưng gia sớm muộn cũng bắt được.

Mọi người trong Ưng thị đều thầm than kẻ kia đúng là ngu dốt, ngay cả trong Ưng thị cũng dám làm chuyện xấu, nhất định muốn khó sống, Ưng tập đoàn từ lâu có tiếng trong thành phố, dám động đến chính là đâm đầu vào đường chết, kẻ kia nhất định điên rồi, muốn tìm đến tử lộ đây mà.

Ưng Tôn Chi quả thật không vui, số liệu kia bị chỉnh sửa không phải là vấn đề lớn, vấn đề ở đây chính là có kẻ trong công ty dám động tay động chân, thật sự làm cô tức giận. Ưng thị đối với nhân viên chứ bao giờ bạc đãi, tuy có hơi khắc nghiệt nhưng phúc lợi rất tốt, hậu đãi cũng không tiếc, vậy mà vẫn có kẻ bên trong phản bội, nhất định là muốn khó sống, chuyện này đặc biệt nghiêm trọng tới chất lượng nhân sự của Ưng thị.

Những ngày này chính tay Ưng Tôn Chi đứng ra thu xếp đống bầy nhày này, tiện thể sắp xếp người điều tra, không những là tên không có mắt kia mà còn toàn thể nhân lực, kẻ nào có dấu hiệu xấu liền đuổi đi, thà gϊếŧ nhầm còn hơn bỏ sót chính là châm ngôn của nhiều đời Ưng gia.

Ưng gia luôn chú trọng lòng trung thành, nhiều đời như vậy để duy trì hưng thịnh, trưởng lão trước rất chú trọng việc chọn lựa nhân tài, có tài mà không có trung tuyệt nhiên vô dụng, dùng không được sẽ gϊếŧ, tuy mức độ có hơi đen tối nhưng vẫn được duy trì tới đời Ưng Tôn Khải - phụ thân của Ưng Tôn Chi. Trung nhân bên cạnh Ưng gia rất ít, nhưng đều chất lượng, có thể hủy hoại một đời để phục tùng, đổi lại chính là lợi ích cho thân nhân họ hay chính bản thân. Trên đời này không ai cho không điều gì, Ưng gia nắm rõ, chỉ cần ngươi hướng ta tận tụy ta không ngại bỏ tiền ra cho ngươi. Như một loại trao đổi.

Ở Ưng tập đoàn nhiều năm cũng chính là dùng loại phương thức này duy trì hoạt động, chỉ cần có kẻ bất trung, liền im lặng mất tích.

Việc kinh doanh của Ưng gia tộc được chia ra làm hai phần trọng yếu, một là bề sáng kinh doanh lành mạnh hợp pháp, bề tối là bất hợp pháp giao lưu, mua bán thông tin mật. Ưng Tôn Chi được trao cho quyền quản lý bề sáng ấy, còn đại huynh của cô là người còn lại. Lí do Ưng Tôn Khải lựa chọn Tôn Chi chính là cô chưa đủ tuyệt để điều hành phần tối kia, nơi mà dùng máu cùng tàn độc để duy trì thì Ưng Tôn Chi vẫn chưa đủ tàn nhẫn bằng đại huynh.

Phần còn lại, chính là cô chán ghét nơi kia.

Dù vậy Ưng Tôn Chi vẫn có thiên phú kinh doanh, làm chủ Ưng tập đoàn vẫn rất tốt, thành công khiến tập đoàn ngày càng lớn mạnh, thành ngọn núi lớn không thể suy chuyển được. Ưng Tôn Khải rất hài lòng đứa con gái này của mình giỏi giang, tuy khô khan nhưng vẫn ra sức yêu thương, không quên đem loại đen tối giáo dục lâu đời của gia tộc truyền lại cho cô.

Nhưng một điều mà Ưng Tôn Khải đúng chính là Ưng Tôn Chi không bao giờ đủ tuyệt.

Xoa thái dương nhức nhối, Ưng Tôn Chi nhìn thân thế kẻ gây ra chuyện này, bắt đầu khó khăn suy nghĩ. Hắn là quản lý, là một người có tài, dùng trong Ưng thị cũng đã tám năm, làm ra loại chuyện này chính là muốn chiếm dụng khoảng tiền của công ty, mà nguyên nhân cũng rất sâu xa. Hắn dùng tiền để cứu chữa mẫu thân mình, một lão bà gần chết vì ung thư.

Số tiền đó quả thật không quá lớn, nhưng vẫn gây náo động nội bộ Ưng thị, những kẻ như thế dám động tay chính là muốn chết, nhưng xét về tình nghĩa, một phần vẫn không thể trách hắn được.

Bần cùng sinh đạo tặc mà thôi.

Xét về quy tắc nhiều, hắn chính là cần phải hủy bỏ, vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này, nhưng Ưng Tôn Chi trong lòng vẫn thật sự do dự không nguôi. Cô không phải cha mình, cũng không thể giống nổi đại huynh của mình, biến thành một người mất đi lương tri vì lợi ích. Cha nói đúng, cả đời cô chẳng thể gϊếŧ nổi một con vật nói chi là mạng người.

Vấn đề này Ưng Tôn Chi càng nghĩ lại càng đau đầu, thật sự không biết phải làm sao, cô không thể gϊếŧ, cũng không thể để hắn như thế nhởn nhơ. Chắn chắn phụ thân đã sớm biết, mọi việc ở Ưng thị ông đều nắm rõ trong lòng bàn tay, tai mắt rất nhiều, ngay cả việc cô từng đưa Mặc Hy đến Ưng thì còn không qua nổi mắt ông nói chi sự tình rối rắm này.

Nếu không ra tay, người của phụ thân sẽ vào cuộc, thậm chí còn kinh khủng hơn, đơn giản, chuyện thương trường với ông không bao giờ xét đến tình nghĩa.

Bỉ Niên đem cà phê cho Ưng Tôn Chi, nhìn đôi mày nhíu chặt của lão bản, nhịn không được lo lắng. Cô như vậy lao tâm khổ tứ suốt mấy ngày qua, phận làm nhân viên quèn như Bỉ Niên cũng nhịn không được đau lòng.

"Cô nói xem, tôi nên xử lí thế nào đây?"

Ưng Tôn Chi thật sự lâm vào bế tắc, hỏi thử Bỉ Niên cầu mong có thể tìm được một đáp án khiến mình vừa lòng.

Đầu đuôi sự tình Bỉ Niên đã biết, làm việc cho Ưng thị lâu như vậy, Bỉ Niên cũng biết được mặt tối của tập đoàn này, cũng phần nào sợ sệt, nhưng cảm thấy mình cũng tận tụy lâu như vậy, không có chút gì muốn phản bội cũng không còn cảm thấy sợ, ngược lại còn hưởng thụ hậu đãi của Ưng thị, coi như một loại trao đổi công bằng mà thôi.

"Em cũng như Ưng tổng, quá khó để lựa chọn."

Ưng Tôn Chi thở dài, thật sự lâm vào nước đường cùng rồi, lăn lộn thương trường lâu như vậy, chưa có chuyện bào khiến cô khó khăn lựa chọn như vậy, một mạng người, còn là một mạng người tốt, một người hiếu thuận thật sự quá khó để xuống tay hủy bỏ. Nếu là ngày trước sẽ có phụ thân thay cô quyết định, âm thầm giải quyết nhưng hiện nay ông đi rồi, để lại cái quyền này cho Ưng Tôn Chi, giống như trao cho một con dao, mong cô thay ông gϊếŧ người.

Giờ phút này Ưng Tôn Chi thực cảm thấy chán ghét bản thân, chán ghét nghĩa vụ mà cô phải đảm nhiệm này, mỗi nước đi mỗi hành động của mình đều phải dùng lý, dùng phép tắc của gia tộc kia mà quyết định, thật sự quá áp lực.

Mím chặt môi suy nghĩ, Ưng Tôn Chi thừa nhân bản thân thật sự quá yếu kém, cô mong mình có thể như đại huynh mình, mang một cái đầu lạnh, một tim sắt thép, có thể không dùng đến tình nghĩa mà đối nhân xử thế, tàn độc cùng phi nhân tình. Thầm mong mình như tiểu muội là Ưng Bạch Uy, một đời vô ưu vô lo, không cần phải gánh vác nghĩa vụ thế này, thật sự quá mệt mỏi.

Cả một ngày hôm trái tim nặng trĩu, ngước nhìn bầu trời trong vắt, nhìn cánh chim tung bay giữa trời quan nắng ấm, thầm mong có thể như chúng tự do vươn đôi cánh của mình, không vướng bận nhân gian phiền nhiễu.

Tan tầm, Mặc Hy ngây ngốc ngồi ở ghế sô pha, hướng ánh mắt của mình ở cửa lớn, trong tay ôm ấp tiểu gấu bông của mình tặng cho Ưng Tôn Chi đã được giặt sạch sẽ thơm tho, một mực chờ đợi đối phương trở về nhà.

Cơm nước Mặc Hy đã nấu xong, vừa vặn thời gian tan tầm của Ưng Tôn Chi, đối phương thích dùng đồ ăn vừa nóng tới, không thích phải hâm đi hâm lại.

Thầm đếm thời gian trôi đi, nhìn chằm chằm cửa gỗ, không gian yên tĩnh chỉ còn nghe tiếng đồng hồ kêu lên, thậm chí nhịp tim cũng được sự tĩnh mịch này là cho vang vọng. Mặc Hy đều đã quen chờ đợi như thế này, ở bên Hứa Niêm Khâm cũng chỉ thẫn thờ bên của lớn chờ đợi tỷ tỷ, thói quen này hình thành từ khi nàng còn nhỏ, lớn lên cũng không mấy thay đổi, khác ở chỗ là đang chờ đợi một người trở về thôi.

Hứa Niên Khâm ngày trước từng nói với Niêm Tư rằng, nhìn khuôn mặt ngẩn ngơ này của Mặc Hy làm cô thật sự thương tâm, giống như nhìn một đứa trẻ bị bỏ rơi, đôi mắt chất chứa một nỗi ưu thương không thể thấu hiểu nổi, loại ánh mắt đó là Hứa Niêm Khâm cả đời không thể nguôi ngoai, khắc sâu trong lòng làm người ta nhớ lại là bắt đầu đau lòng.

Hứa Niên Khâm ra sức yêu thương muội muội mình chính là không muốn ánh mắt đó xuất hiện trên đôi mắt xinh đẹp của nàng nữa, nhưng nhiều năm yêu thương của cô cũng không bằng một giây Ưng Tôn Chi ở bên cạnh Mặc Hy.

Cửa đột nhiên mở, không cần nghĩ nhiều, Mặc Hy lập tức chạy ra, đến dép trong nhà cũng không cần mang, hớt ha hớt hả.

Trở về nhà mang theo muôn vàng phiền muộn, mở cửa ra liền thấy khuôn mặt tươi cười của Mặc Hy trước mặt, Ưng Tôn Chi cảm giác chùng xuống, như chai nước lắng sạch rong rêu bụi bẩn.

"Chị về rồi à, mau rửa tay đi, cơm em vừa nấu đó. Hay làm muốn đi tắm, em chuẩn bị nước cho chị nha."

Mặc Hy như mọi khi cướp lấy tập tài liệu của Ưng Tôn Chi, oanh oanh yến yến bên tai cô mấy câu hỏi quan tâm.

Không trả lời, Ưng Tôn Chi cứ thế nhìn chằm chằm, ánh mắt có chút rời rạc mệt mỏi, Mặc Hy nhìn thấy thật sự đau lòng, đưa tay xoa gò má, vì mấy ngày nay bận rộn mà không còn mềm mại như trước.

"Tôn Chi mệt sao? Đi tắm nha, em chuẩn bị nước tắm cho chị."

Cảm nhận ám áp từ bàn tay nhỏ truyền đến, Ưng Tôn Chi rũ mi, nhìn đến đôi mắt tràn nhập lo lắng cùng thâm tình, trong lòng bỗng chốc nhẹ nhàng hơn rất nhiều, tâm hồn giống như có tơ lụa quấn lấy, mềm mại, khoan khoái. Không biết vì sao Ưng Tôn Chi cảm giác rất muốn ôm lấy thân mình người trước mặt, muốn vùi mình vào hõm cổ kia cảm nhận hương khí mềm thơm.

Nghĩ liền làm, Ưng Tôn Chi kéo Mặc Hy vào trong lòng mình, vòng tay ôm trọn thân thể mảnh mai, đôi môi không biết có cố ý hay không chạm lên vầng trán trơn nhẵn, mũi cũng vùi vào làn tóc nâu bồng bềnh hít lấy hương thơm nhạt nhòa.

Ưng Tôn Chi bây giờ yếu đuối không ngờ, nhân sinh trải qua lâu như vậy cô chưa từng cảm thấy bản thân mình yếu nhược như thế, ngay cả lần đầu tiên bị phụ thân đánh, bị bắt quỳ nhiều tiếng đồng hồ trước đại môn cũng không có than thở hay bất kì sự sợ hãi, nhưng khi đồng ý gϊếŧ chết một mạng người, Ưng Tôn Chi chính là bản thân thật sự sợ, cô sợ phải đối mặt với thực tế rằng nơi mình sẽ dùng cả đời sau này để phục tùng chính là một nơi có bấy nhiêu tàn bạo, ngôi nhà mà cô được lớn lên, được giáo dục, được trao cho một cơ hội thành người, chính là có những con người sẵn sàng gϊếŧ chết người khác vì lợi ích, dùng thủ đoạn bi khϊếp nhất để tồn tại.

Ba mươi năm qua thật sự đủ dài để Ưng Tôn Chi chấp nhận được gia tộc của mình chính là loại gia tộc có bao nhiêu khinh khủng, nhưng Ưng Tôn Chi vẫn không thể nhìn thẳng vào sự thật đó được, cô không dám phải thú nhận, mình có bao nhiêu chán ghét gia đình, có bao nhiêu sợ hãi thân nhân đã nuôi lớn mình bấy lâu nay.

Trái tim bắt đầu không có quy luật mà đập loạn lên, quanh quẩn đầu mũi Mặc Hy chính là hương thơm cùng ấm áp nhiệt độ bao bọc, Mặc Hy chính xác là kinh ngạc, một lời cũng không dám nói ra, lần này Ưng Tôn Chi chủ động làm nàng thật sự bất ngờ.

Hương khí của Ưng Tôn Chi chính là loại hỗn hợp hoàn hảo giữa mùi của sách mới và hương hoa nhài tinh tế, Mặc Hy càng ngửi càng mê luyến, muốn hơn nữa, bất giác đôi tay cứng ngắn sớm giờ chuyển qua ôm chặt lấy đối phương, vùi trong cơ thể của Ưng Tôn Chi, tham lam hít mùi hương kia, đồng thời cảm nhận ấm áp, lắng tai nghe từng nhịp tim nhịp nhàng.

Ưng Tôn Chi ôm chặt Mặc Hy, hôn nhẹ lên trán của nàng, thân thể bỗng chốc thả lỏng, càng hôn lại càng cảm thấy nhẹ nhõm, như một loại giải tỏa căng thẳng, cứ như thế Ưng Tôn Chi tiếp tục hôn xuống, không chỉ trán mà còn là chân mày, mi mắt, thái dương rồi sóng mũi cao cao ngạo kiều,... giống như chỉ có hôn người này mới có thể khiến cô cảm thấy tốt hơn một chút.

Nơi nào bị đôi môi chạm đến, như có dòng điện chạy qua chạy qua, tê dại khó nhịn, Mặc Hy ngơ ngác ở trong lòng Ưng Tôn Chi, nắm chặt chiếc áo suit của cô, một chút động đậy cũng không dám vì sợ người kia dừng lại động tác hôn mình.

Hơi thở ngày càng rối loạn, Mặc Hy càng ngày càng bị nụ hôn kia chuốc say, ngay cả đôi chân cũng run lên muốn ngã, phải ra sức bám víu sợ rằng sẽ té mất, dù nụ hôn của Ưng Tôn Chi không mang một chút gì của du͙© vọиɠ, chỉ như chuồn chuồn chạm nước, khe khẽ đυ.ng trên da thịt, nhưng nhiêu đó cũng đủ khiến Mặc Hy một thân đều rạo rực.

Con người ai cũng có khao khát được yêu thương, được yếu đuối như Ưng Tôn Chi giây phút này, cô không còn một chút gì cường đại, không chút gì cao cao tại thượng, chỉ là một nữ nhân bị áp bức cuộc sống làm cho mệt mỏi, là cho suy sụp muốn thu mình trong một góc để hồi phục hồi bản thân, liếʍ láp tổn thương.

Ưng Tôn Chi phải thú nhận bản thân cô không có bao nhiêu cường hãn như phụ thân nói, cô chỉ mà một nữ nhân, một kẻ yếu ớt, bao nhiêu trọng trách kia thật sự quá lớn, việc phải chấp nhận loại ra tay hủy hoại một người thật sự quá sức với Ưng Tôn Chi, rồi sau này, còn có bao nhiều kẻ mà cô phải ra tay hủy vì lợi ích gia tộc này, Ưng Tôn Chi không biết, cũng không dám biết.

Mặc Hy ngước đầu nhìn Ưng Tôn Chi, nhìn rõ mê loạn khổ sở, trong mắt, phút giây đó trái tim nàng thật sự phanh thành nhiều mảnh, nhìn người mình yêu thương trước kia có bao nhiêu cao ngạo, lãnh bức bây giờ lại toàn khó chịu, ưu buồn, Mặc Hy chính là lần đầu nhìn thấy. Một bộ mặt mà Mặc Hy chưa từng nhìn thấy ở Ưng Tôn Chi.

Không biết từ đâu ra dũng khí, Mặc Hy đưa hai tay lên chạm lên, bao trọn gò má một phần cứng nhắc kia, trong thâm tâm đau lòng không ngớt, giọng nói chính là dỗ dành.

"Sẽ ổn thôi Tôn Chi, chị còn có em mà."

Vì câu nói kia mà đôi mắt Ưng Tôn Chi mở to, kinh ngạc nhìn Mặc Hy.

Một phút như thế liền dịu lại, vùi đầu trong hõm vai của nữ nhân mà mình cho là vô dụng này.

Cổ bị hơi thở nóng bức của người kia làm cho tê rần, Mặc Hy khẽ run run, hai tai dần dần biến thành màu đỏ, giọng nói không chút khí lực.

"Chi~ đi ăn thôi, đồ ăn sẽ nguội..."

Ưng Tôn Chi lần đầu tiên biết được ôm một người có cảm giác tốt như vậy, từ nhỏ mẫu thân không có hay ôm ấp mình, phương pháp dạy dỗ của Ưng gia thật sự rất nghiêm, từ nhỏ Ưng Tôn Chi đã bị ép phải trưởng thành. Giờ phút này Ưng Tôn Chi bỗng dưng biến thành một đứa trẻ bốc đồng, một mực ôm chầm Mặc Hy không muốn buông ra.

Bị ôm như thế Mặc Hy cũng chịu không nổi, cả cơ thể đều nóng lên, giọng nói Mặc Hy có chút cầu khẩn, sợ tiếp tục như thế sợ đêm nay lại phải ngâm mình trong nhà tắm mất.

"Tôn Chi, ăn cơm thôi, lát rồi ôm tiếp nha."

Chậm rãi ngóc đầu ra, Ưng Tôn Chi ánh mắt có hơi rã rời nhưng chút ít khôi phục lãnh đạm, Mặc Hy thầm đoán cô cũng đã ổn hơn rồi, khóe môi kéo lên một nụ cười trấn an, nhón chân hôn lên chóp mũi cao cao kia.

"Tôn Chi làm việc vất vả rồi, mau ăn cơm thôi, em đói quá à."

Ưng Tôn Chi nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười kia, im lặng, chỉ như thế nhìn đối phương không biết đang nghĩ cái gì. Mặc Hy bị nhìn có chút nóng mặt nhưng vẫn giữ nụ cười trên môi, hai người như thế nhìn, hít thở cả hai hòa lẫn quanh quẩn chóp mũi nhau.

Cuối cùng người buông ra chính là Ưng Tôn Chi, cô xoay người, không nói một lời bước đi, sẵn tiện nhặt lên cặp tài liệu bị Mặc Hy đánh rớt.

Ngơ ngác nhìn theo bước chân của Ưng Tôn Chi, đến khi biến mất hẳn nàng liền ngồi thụp xuống, ôm lấy khuôn mặt nóng hổi của mình.

Tôn Chi chủ động hôn mình, chủ động ôm mình, còn nhìn mình! Oa oa~

Mặc Hy kích động tâm tình, một mặt đều đỏ, đến tai cũng bị màu đỏ dính lên, chủ thiếu cái đuôi vẩy vẩy không ngừng, nhớ đến ánh mắt kia của Ưng Tôn Chi, trái tim như sô cô la mà tan chảy, ngọt ngào lấp đầy.

Tâm tình Mặc Hy tràn ngập ngọt ngào, trên môi bắt đầu có một nụ cười ngơ ngẩn.