Lục Nguyên cảm thấy bất ngờ trước kỹ năng chiến đấu của người đàn ông trước mắt, thậm chí còn vượt xa sự tưởng tượng của anh ta.
Nhìn thấy Cố Ngôn không hề hấn gì cũng khiến anh ta nhận ra cô thực sự không sao cả.
Có điều, nghĩ đến việc Tɧẩʍ ɖυật thắt dây lưng trong nhà Cố Ngôn, Lục Nguyên vẫn cảm thấy bức bối, không thoải mái.
Tɧẩʍ ɖυật thấy anh ta vẫn giữ thái độ chiến đấu, càng lúc càng quyết liệt, liền không còn lịch sự nữa, xoay cổ, vận động cổ tay, đôi mắt thường ngày lười biếng bỗng trở nên lạnh lùng nghiêm túc.
Lục Nguyên lại gầm lên một tiếng lao tới, hai người lập tức đấm đá qua lại vài chiêu, nhất thời không phân thắng bại.
Tɧẩʍ ɖυật trông có vẻ lười biếng, như thể chỉ cần một cú đấm là có thể bị đánh bại, nhưng sức chiến đấu của anh lại vượt qua sự tưởng tượng của mọi người.
Lục Nguyên là người chuyên nghiệp, được đào tạo, lại còn là phó đội trưởng, kỹ năng chiến đấu đương nhiên không phải dạng vừa, nhưng khi Tɧẩʍ ɖυật chiến đấu với anh ta vẫn không hề thua kém, thậm chí còn có phần nhỉnh hơn.
Trước đó Cố Ngôn còn nghĩ, nếu cô không ngồi xe lăn thì chắc chắn sẽ dùng kỹ năng judo của mình để dạy anh một bài học, nhưng bây giờ...
Cô biết rõ trong lòng, mình chẳng phải là đối thủ của Tɧẩʍ ɖυật.
Sau hàng chục đòn, cả hai đều ít nhiều bị thương, xương gò má của Lục Nguyên bị bầm, Tɧẩʍ ɖυật cũng bị đánh vài quả vào khóe môi, bầm tím.
Cuối cùng, khi Lục Nguyên lại vung quyền tới, Tɧẩʍ ɖυật nhanh chóng kìm chế cánh tay anh ta, quay người làm một động tác quật ngã, nhưng Lục Nguyên lại lợi dụng cơ hội kéo tay anh xuống, Tɧẩʍ ɖυật lăn trên mặt đất trực tiếp đấm vào mặt anh ta.
Nhưng khi quyền cách mặt anh ta chỉ còn một centimet...
"Đủ rồi!"
Một giọng nữ lạnh lùng vang lên, nắm đấm của Tɧẩʍ ɖυật dừng lại.
Hai người đều thở hổn hển, mắt đỏ ngầu, nhìn nhau với ánh mắt lạnh lùng.
Một giây sa...
Tɧẩʍ ɖυật đột ngột đứng dậy, ánh sáng lạnh trong mắt dần tan biến, chỉ có đôi môi tím tái và lớp mồ hôi mỏng trên trán, cùng với mái tóc ướt sũng, tất cả đều cho thấy anh vừa trải qua một cuộc chiến đấu quyết liệt.
Lục Nguyên cũng từ từ đứng dậy, cả hai đều bị thương, nhưng khi nhìn vào mắt nhau, có vẻ như họ hiểu thêm điều gì đó khác biệt.
Không thể phủ nhận, đó là sự công nhận về khả năng của nhau.
Tɧẩʍ ɖυật từng bước lùi về phía sau, dựa vào cửa, hơi thở vẫn còn hỗn loạn, trên mặt không thể hiện cảm xúc gì.
Mà Cố Ngôn vẫn luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng với Tɧẩʍ ɖυật, bây giờ từ từ tiến lại gần bằng chiếc xe lăn, Tɧẩʍ ɖυật nhìn qua, thấy cô đưa cho mình vài tờ giấy ăn.
“Lau mồ hôi đi.” Cô nói.
Ánh mắt Tɧẩʍ ɖυật lóe lên sự ngạc nhiên, anh chậm rãi nhận lấy giấy ăn.
Sau đó, khuôn mặt vốn không biểu cảm, bây giờ khóe miệng nhẹ nhàng nở nụ cười, tạo nên một đường cong.
Cố Ngôn đưa giấy ăn cho Tɧẩʍ ɖυật trước, sau đó lại đưa cho Lục Nguyên:
“Phó đội trưởng Lục, xin lỗi đã làm phiền anh, tôi vừa tuyển một trợ lý mới, muốn thử xem khả năng của anh ta.”
“Cái gì?!”
Lục Nguyên nghe thấy vậy, nhất thời kinh ngạc.
Tɧẩʍ ɖυật đang lau mồ hôi cũng đột ngột ngẩng đầu, nhìn về phía Cố Ngôn.
Cô ấy, vừa nói gì?
Cô ấy… vừa tuyển một trợ lý?
Sau sự ngạc nhiên là sự khó chấp nhận, Lục Nguyên mở miệng: “Không, anh ta là một người đàn ông to lớn, còn cô bây giờ lại là một người có thể trạng bất tiện..”
“Chính vì thế, bây giờ tôi cần một người có thể trạng tốt để giúp tôi xử lý những việc nhỏ nhặt xung quanh và các tình huống khẩn cấp.”
Cố Ngôn cắt ngang lời anh ta, thẳng thắn nói.