Chương 42: Bữa tiệc toàn tôm
Khi quay về vương phủ, vừa gặp Thanh Thanh với Cẩm Tú tôi cảm thấy vui mừng khôn xiết. Cảm giác lâu ngày mới gặp lại người thân thiết đó thật sự không thể nào diễn tả được bằng lời.
Vừa ngồi xuống còn chưa kịp ấm chỗ, nước chưa kịp uống thì tôi đã bị ép thay y phục nhập cung diện thánh cùng với Tầm. Gặp Hoàng đế gia gia, ngài như thể người rảnh rỗi không có chuyện gì làm, kéo chúng tôi tâm sự chuyện gia đình. Thật là bội phục, người có thể ngồi lên chiếc ngai vàng kia quả nhiên không phải người tầm thường! Sau đó, ngài muốn nói chuyện riêng cùng Tầm, vậy là tôi bị đẩy ra ngoài, đành phải đi tìm Mai Phi nói chuyện một hồi.
Mới hơn một tháng không đến cung Tây Thừa, không ngờ lại xảy ra sự thay đổi đáng sợ, chẳng những không thấy các phi tần đến nói chuyện thỉnh an, mà ngay cả thái giám, cung nữ cũng giảm đi quá nửa. Thấy tình hình này, trong lòng tôi cũng ớn lạnh sợ hãi!
Trong điện trống trải, không một bóng người, đúng lúc đang hoang mang thì tôi gặp được Hỉ Nhi đi từ bên ngoài vào. Hỉ Nhi vừa gặp được tôi liền nấc nghẹn đầy uất ức.
“Có phải cô cô đã xảy ra chuyện gì không?” Tôi vội vã hỏi.
Hỉ Nhi gật đầu liên tục hồi đáp: “Dạ vâng!” Sau đó, cô bé đưa tôi vào tẩm thất của Mai Phi, lúc này người mình hạc xương mai, đang ngồi trước cửa sổ gấp hạc giấy.
“Cô cô?” Tôi nhẹ nhàng gọi một tiếng.
“Lạc Nhi, con đã quay về rồi sao? Đã gặp đại ca chưa?” Giọng nói của người sao lại xúc cảm đến vậy!
Tôi lắc đầu, đáp lại người., vẫn còn chưa kịp quay về Hạ phủ, phải nhập cung diện thánh trước, nói cho cùng thì Hoàng đế gia gia vẫn là lớn nhất mà.
“Nghe nói sức khỏe đại ca gần đây không tốt lắm.” Người nhỏ nhẹ lên tiếng.
Nhìn thấy hạc giấy được gấp, treo đầy căn phòng, tôi ngây lặng người đi, tại sao người lại phải gấp nhiều hạc giấy đến vậy? Xem tình hình này, hoàn toàn không giống như muốn tặng cho Hoàng đế, vậy rốt cuộc người bị sao chứ?
Tôi kể cho người nghe những chuyện thú vị xảy ra ở Hoàng lăng, cũng muốn nghe rốt cuộc người đã xảy ra chuyện gì, nhưng người vẫn luôn né tránh, cứ cặm cụi ngồi gấp hạc. Sau cùng, người đáp lại tôi bằng nụ cười dịu dàng, nói rằng đã mệt, muốn nghỉ ngơi, rồi bảo tôi ra về.
Ra khỏi cung Tây Thừa, tôi liền bảo Hỉ Nhi kể lại đầu đuôi mọi chuyện. Thì ra một, hai ngày sau khi chúng tôi đi, cung Tây Thừa liền xảy ra chuyện tư tình cùng đàn ông, tuy rằng không nắm được bằng chứng xác thực, nhưng lại khiến cho một số kẻ tiểu nhân đố kị bấy lâu có cơ hội ăn nói hàm hồ. Lại cộng thêm việc từ sau lễ tế Hoa thần, Hạ Tích Mai cả ngày đều ngồi trong phòng gấp hạc giấy, khiến cho Hoàng thượng vốn đã nghi ngờ, lại càng thêm giận dữ, dần dần không đến cung Tây Thừa nữa, cũng không hề triệu Hạ Tích Mai đến tẩm cung hầu hạ. Trăm nghe không bằng một thấy, thật sự là cạnh vua như cạnh hổ.
Điều vô lí hơn nữa chính là Liễu quý nhân xưa nay chưa từng được hầu hạ Hoàng thượng, một đêm trăng thanh gió mát bỗng cải trang thành tiểu thái giám, chạy đến ngự thư phòng hầu hạ, sau đó bị Hoàng thượng phát hiện, ngay tối hôm dó, đã lâm hạnh cô ta ngay tại ngự thư phòng. Sau đó, Hoàng thượng đêm nào cũng đến tẩm cung của cô ta, còn phong thành Liễu phi. Liễu phi ỷ thế được Hoàng thượng sủng ái, nhanh chóng hoành hành bá đạo đến cả cung Tây Thừa, đòi quá nửa cung nữ, thái giám ở đó, chắc hẳn vì muốn đuổi Hạ Tích Mai đi, một mình chiếm lĩnh cung Tây Thừa.
Giả thành thái giám? Chết ngất mất, đoán chắc cô ta cũng chỉ có thể giả thành thái giám đi mê hoặc Hoàng thượng, chứ chiêu giả thái giám đã được những nữ nhân trong hậu cung dùng quá nhiều rồi. Với tính cách dịu dàng, đoan trang như Hạ Tích Mai, liệu người có tư thông với người đàn ông khác không? Tôi đoán, cho dù có cho mượn gan hùm, người cũng chẳng dám làm ra những chuyện tày trời như vậy. Chuyện này mà cũng phải nghi ngờ sao, kẻ mù cũng biết rõ người đã bị kẻ khác ám hại.
Liễu quý nhân? Cụm từ nghe quen thuộc làm sao, tôi nhất định đã từng gặp người phụ nữ này rồi.
“Hỉ Nhi, tên thật của Liễu quý nhân có phải là Liễu Như Mi không?”
Hỉ Nhi gật đầu. Quả nhiên là người phụ nữ này! Vào buổi tối lễ tế Hoa thần, chẳng phải tôi đã được xem miễn phí bộ phim cấp ba sống động?
Tôi cười nhạt một tiếng rồi lại hỏi tiếp: “Hỉ Nhi, Hoàng thượng đã sủng ái Liễu quý nhân hơn một tháng rồi đúng không? Có phải đã có Long chủng rồi không?”
“Vương phi nương nương, tại sao người biết được? Hôm trước, thái y vừa chẩn đoán ra, Liễu phi đích thực đã có mang, thế nhưng lúc đó người đâu có ở kinh thành.”
Nhìn khuôn mặt kinh ngạc của Hỉ Nhi, tôi cười lạnh lùng lần nữa. Tôi đương nhiên là biết rồi, tôi còn biết Hoàng đế gia gia đang bị cắm chiếc sừng rất lớn trên đầu. Hạ Tích Mai đã theo ngài bao nhiêu năm nay, cũng mới có thai hai, ba lần, lại đều bị xảy mất, còn Hoàng đế gia gia đã lớn tuổi rồi, cũng chỉ có đúng ba người con trai đó mà thôi. Đến độ tuổi này rồi, vẫn có thể khiến cho phụ nữ có mang, là do Hoàng đế gia gia được thần tiên ban thuốc, hay là Liễu Như Mi có “thiên bẩm” chứ? Hừm, Hạ Tích Mai rốt cuộc muốn làm cái gì? Rốt cuộc bao nhiêu hạc giấy đó, người gấp cho ai?
Tôi đưa lời an ủi Hỉ Nhi, dặn dò cô bé phải chăm sóc Hạ Tích Mai tử tế, không để người làm chuyện gì dại dột. Còn một chuyện nữa chính là, có thể tránh Liễu Như Mi càng xa thì càng tốt, cho dù gặp mặt, tốt nhất nên tránh sang một bên, đừng rảnh rỗi đun thuốc an thai mang đến cho ả. Vào thời điểm nhạy cảm này, cần phải tính kế lâu dài cho chuyện này, tôi cũng không hi vọng đánh mất chỗ dựa vững chắc là Mai Phi.
Sau khi cùng Tầm quay về vương phủ, trời đã sâm sẩm tối. Tôi bất ngờ nhận được thiệp mời của Thượng Quan Khiêm, nói rằng ngày mai Khang Vương Phủ thiết tiệc, một vì muốn tẩy trần cho chúng tôi, hai là vì muốn bù lại bữa tiệc cưới mà chúng tôi đã bỏ lỡ. Theo tôi biết, một Thượng Quan Khiêm bề ngoài khiêm nhường, thân thiện, nội tâm lại kiêu ngạo vô song, chắc chắn không thích những việc thiết tiệc kiểu này, vậy nên khi nhận được thiệp mời tôi vô cùng ngạc nhiên.
Người ta thường nói, quý nhân lắm việc, không phải tôi kiêu ngạo, nhưng đúng là từ khi trở về chưa được nghỉ ngơi chút nào đã phải đi giao tế nhiều quá. Ngày mai tôi vẫn nên chuẩn bị một đại lễ mang sang mới được.
Trước mắt, không phải tôi háo sắc nhưng cũng phải đối mặt với vấn đề hiện thực. Hôm nay, Tầm sẽ ngủ ở Liên Hiên của tôi hay là bảo tôi sang lầu hai bé nhỏ bên Li Hiên của chàng? Trong lòng tôi cảm thấy kích động khá lâu, kết quả, tôi ngỗi trong Liên Hiên đợi đến tận canh ba giờ hợi vẫn không thấy bóng dáng của chàng đâu, càng không nghe thấy chàng sai người sang chuyển lời gì hết. Tôi tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa chàng là kẻ bạc lòng, đã “hưởng lợi” rồi bây giờ phủi mông bỏ chạy, tiếp đó liền tức tối trùm kín chăn đi ngủ.
Ngủ đến nửa đêm, tôi muốn đi vệ sinh, liền mơ mơ màng màng sờ soạng khắp nơi để ra ngoài, lúc này mới nhận ra trên giường có người. Tôi kinh ngạc đang định mở miệng thét lớn thì bị người ta bịt kín miệng… Là Tầm! Người đàn ông đáng ghét này, từ khi nào lại thích làm chuyện lén lút, vụиɠ ŧяộʍ kiểu này chứ? Thật đúng là khiến cho người ta giật mình khϊếp đảm! Trước tiên, tôi đánh cho chàng một trận, tiếp đó dưới uy lực ngút trời của tôi, chàng mới lên tiếng nói không muốn để cho người hầu nhìn thấy, cho nên đành nhẫn nhịn, tới tận canh ba nửa đêm mới chịu mò sang bên này. Hừm! Ở cùng phòng với tôi mất mặt vậy sao? Tôi tức đến thổ huyết mất thôi!
Vì đang giữa mùa hè, trời sáng nhanh nên người đàn ông đáng ghét kia dậy rất sớm để kịp vào buổi chiều sớm. Chàng ngồi bên giường một lúc, thì ra, mong chờ tôi mặc y phục, rửa ráy cho. Nhìn bộ dạng đàn ông độc đoán kia, đã đàn áp người ta đến mức đó, lại còn mong tôi làm nha đầu hầu hạ sao? Đừng có nằm mơ, cho nên, tôi sẽ tuân thủ đến cùng lời thề của bản thân - “Cả đời không hầu hạ đàn ông, không làm nô tì cho đàn ông.”
Tôi giả chết, nhắm mắt tiếp tục ngủ, cho dù mùa hè đã đến thì sao chứ, tôi vẫn có thể ngủ nướng như thường, huống hồ, Thượng Quan Khiêm mời đến dùng tiệc tối, tôi vẫn có thể ngủ đến tận giờ ngọ. Người đàn ông đáng ghét kia cuối cùng đành phải bỏ cuộc trước công lực ngủ vô địch của tôi, tự mình loay hoay một hồi, sau đó mỉm cười hôn trộm tôi một cái, rồi đi ra ngoài.
Thực ra tôi không quá đáng đến mức ngủ lâu đến vậy, nghe nói Hạ Trọng Đường bị ốm, cho nên hôm nay tôi định đến thăm ngài.
Tôi mặc y phục nữ nhi bình thường, cùng Thanh Thanh ngồi kiệu sang thăm Hạ Trọng Đường. Do ngoại hình Hạ Chi Lạc quá xuất chúng, cho nên, tôi đành phải dùng kiệu để che giấu thân phận.
Trận ốm lần này khiến cho Hạ Trọng Đường gầy hẳn đi, nhìn ngài mà tôi xót xa vô cùng! Tôi mải mê nói chuyện với ngài, ra sức kể những chuyện mà mình biết được, còn Hạ Trọng Đường chỉ im lặng nghe tôi nói.
“Lạc Nhi, khụ khụ, phụ thân đã từ quan rồi, Hoàng thượng cũng đã chuẩn tấu. Khụ khụ…” Bệnh tình của ngài từ lần trước vẫn chưa thuyên giảm, thậm chí còn nghiêm trọng hơn.
Chuyện ngài đã từ quan khiến tôi hết sức kinh ngạc, tuy rằng lần trước có nhắc chuyện này với ngài nhưng không ngờ, ngài lại quyết định nhanh như vậy, nói là làm.
“Lạc Nhi à, khụ khụ, phụ thân định rời khỏi kinh thành, khụ khụ…” Hạ Trọng Đường mới nói được nửa câu đã ho sặc sụa.
“Rời khỏi kinh thành? Vậy phụ thân định đi đâu?” Tôi vỗ nhẹ lưng ngài, đang ốm đau thế này mà ngài còn định đi đâu chứ?
“Khụ khụ, con đã trưởng thành rồi, sau này phụ thân cũng không thể chăm sóc cho con được nữa. Khụ khụ, còn cả tiểu cô cô của con nữa… Muội ấy… muội ấy hiện nay… hầy, tóm lại là con sau này phải suy nghĩ thận trọng rồi hãy làm. Khụ khụ…”
“Phụ thân, chuyện của con người không cần phải lo lắng, nhìn xem, bây giờ con sống rất ổn. Tiểu cô cô cũng rất ổn, vẫn xinh đẹp như trước kia, cao sang hơn người. Hôm qua con vừa nhập cung thăm người, phụ thân cứ an tâm, con không để cho cô cô làm chuyện dại dột đâu. Người định quay về cố hương sao? Đường đi xa xôi là thế, sức khỏe phụ thân hiện nay lại không tốt, trước tiên phải dưỡng bệnh xong rồi hãy tính sau. Những chuyện khác, người không cần phải lo lắng nữa. Người lại đây, nghỉ ngơi đi. Như vậy sẽ tốt cho sức khỏe của phụ thân hơn.”
Lần đầu tiên chăm sóc cho trưởng bối, coi người như bố tôi ở nhà, đỡ lên giường, đắp chiếc chăn mỏng lên, lặng lẽ ngồi lên, đợi khi ngài ngủ sâu giấc tôi mới rời đi. Trong vô thức, tôi đã chuyển tình cảm sâu đậm dành cho bố mẹ sang cho Hạ Trọng Đường, tuy rằng số lần gặp mặt không nhiều, tình cảm cũng không sâu đậm gì, nhưng dần dần, tất cả mọi thứ của Hạ Trọng Đường đều liên quan mật thiết đến tôi, nói cho cùng ở nơi đây, người thân nhất của tôi vẫn là ngài.
Lúc ra khỏi phòng, tôi nhìn thấy một thứ dặt trên bàn bên ngoài phòng, đột nhiên cảm thấy ớn lạnh cả người. Nếu như tôi nhìn không lầm thì cánh hạc giấy trên mặt bàn giống hệt như những con hạc giấy mà Hạ Tích Mai đã gấp. Không thể nào, làm sao có thể như vậy được chứ?
Đem theo biết bao tâm sự, hoài nghi, tôi rời khỏi Hạ phủ, quay về Thụy vương phủ, việc đầu tiên phải làm chính là quên mau những chuyện vừa xong.
Sau đó tôi vui vẻ đi chuẩn bị đại lễ mừng cho Thượng Quan Khiêm, đương nhiên phải dùng những con tôm được mang từ Hoàng lăng về. Dưới sự chỉ đạo của tôi, người có mệnh danh “sát thủ tôm càng”, những đầu bếp trong phủ đã chuẩn bị không ít món ăn, tất cả đều được làm từ tôm. Có thức ăn ngon, đương nhiên là phải thiết đãi người nhà rồi!
Đừng bảo tôi ki bo, không nể mặt chủ nhà mang những thức ăn này tới, cũng đừng nói yến tiệc ở Khang vương phủ chẳng có gì, phải biết rằng những con tôm bé nhỏ này là thứ độc nhất vô nhị ở Hoàng triều Kim Bích này, ngàn vàng khó đổi được. Người xưa có câu, một người vui không bằng người người vui. Có người hôm qua đã không vui vẻ vì tôi chuẩn bị bữa tiệc toàn tôm cho Thượng Quan Khiêm.
Tầm không cùng tôi đến mà đã sang Khang vương phủ từ trước đó.
Nhìn thấy Thượng Quan Khiêm vẫn anh tuấn, hào sảng, phong lưu khoáng đạt, ngọc thụ lâm phong, nụ cười như hoa đào nở đón xuân, hai mắt tôi cũng sáng bừng lên.
Tôi nhìn sang mĩ nhân ngồi cạnh bên anh ta, hả, lúc này Bạch Ánh Đồng đã không còn vẻ nhợt nhạt đáng sợ như mấy hôm trước, mà ăn mặc sang trọng, gương mặt xinh đẹp, có điều vẫn cứ lạnh lùng băng giá. Tôi lại nhìn xuống ngực của cô ta, đi đến tận chân trời góc bể cũng phải tóm được tôi, gϊếŧ chết tôi, ha ha, lúc này chẳng phải tôi đang ở trước mặt cô ta hay sao?
Tôi cười thầm rồi lớn tiếng nói với Thượng Quan Khiêm: “Tề ca, chúc mừng, chúc mừng! Chúc huynh cùng nhị tẩu: Trên trời nguyện hóa chim liền cánh, đưới đất được làm cây liền cành. Cầm chặt tay người, cùng nhau đầu bạc. Bách niên hảo hợp, vĩnh kết đồng tâm, sớm sinh quý tử…”
“Được rồi, được rồi, ta đã biết được tâm ý của muội rồi, chỉ còn chờ mỗi muội thôi đấy!” Thượng Quan Khiêm biết tôi ăn nói vạn năng vô địch, nhanh chóng cắt ngang lời chúc của tôi.
Tôi đưa tay sờ mũi, mỉm cười hớn hở bước vào bên trong.
Nhìn thấy Thượng Quan Doãn và Bạch Ánh Tuyết, tôi chẳng hề bất ngờ, những bữa tiệc kiểu này nếu như hai người họ không xuất hiện, tôi mới cảm thấy kì lạ. Người đàn ông nhìn tôi bằng ánh mắt không mấy tốt đẹp, giống như đang chờ đợi tôi gây ra chuyện mất mặt, người phụ nữ thì lại nhìn người đàn ông nào đó bằng ánh mắt như bị dính keo vậy. Hai người này giống hệt như hôm lễ tế Hoa thần, chẳng thay đổi gì mấy.
Không biết có phải do nước trà ở Khang vương phủ quá thơm, quá ngon hay không mà người đàn ông đáng ghét kia chỉ biết thưởng trà, phớt lờ hoàn toàn sức nóng rực truyền đến từ phía đối diện.
Hả? Người đàn ông mắt một mí vẫn luôn nhìn tôi nháy măt kia chẳng phải là tên quỷ vui vẻ sao? Hắn cũng có mặt ở đây hả? Không phải hắn đã được phái đến làm quan tri phủ tại một huyện nào đó rồi sao? Kể từ sau lễ tế Hoa thần, lâu rồi không gặp được người đàn ông đáng yêu này.
Nhìn một lượt, tôi còn có thể thấy Ngự sử đại nhân Lí Thành An và Công Bộ thượng thư[1] Mã Đức Lí. Trước đó, khi biết được tên thật của Công Bộ thượng thư, tôi cảm thấy buồn cười vô cùng, không ngờ lại có thể gặp được con người thật của Mã Đức Lí tại đây. Hai người này cũng không phải nhân vật đơn giản trong triều, có sức ảnh hưởng không nhỏ.
[1] Bộ Công: Là cơ quan coi việc xây dựng thành hào, cầu cống đường xá, việc thổ mộc, thợ thuyền, tu sửa xây dựng, thi hành lệnh cấm về núi rừng, vườn tược và sông ngòi. Vị quan đứng đầu Bộ Công là Công Bộ thượng thư (hay Thượng thư Bộ Công)
Khi nhìn về phía Đơn Bất Quần, tôi lặng người đi một hồi lâu, tại sao Thượng Quan Khiêm lại mời tên này tới đây? Nhìn thấy bộ dạng nham hiểm của hắn, cùng đôi mắt đầy mưu toan kia, tôi lại tự nhắc nhở bản thân, mọi chuyện vẫn chưa thể kết thúc được.
Hầy, cách sắp xếp chỗ ngồi này quá đỗi đặc biệt, không biết là do chủ nhà tận tâm xếp đặt, hay do bọn họ tự ngồi vào mà tạo thành.
Tôi mỉm cười rồi ngồi xuống bên người đàn ông đáng ghét. Hả? Có vật gì đó đang cản đường? Quay đầu nhìn, người đàn ông đáng ghét kia cuối cùng đã không uống trà nữa, ngước đầu lên lườm tôi, ánh mắt khinh khỉnh đó như đang nói với tôi rằng… Nàng đang giẫm lên chân ta. Tôi thản nhiên nhún vai, đáp lại chàng bằng ánh mắt đượm tình… Rõ ràng là chân của chàng quá dài, đã ngăn cản đường đi của ta!
“Thụy Vương gia và Thụy Vương phi đúng là tình cảm sâu đậm!” Câu nói của Mã Đức Lí bề ngoài là khen, nhưng thực ra là đang giễu, ở trong hoàng thành này, có ai mà không biết chuyện giữa tôi với Tầm. Chỉ cần tôi và Tầm cùng xuất hiện ở nơi nào là sẽ thu hút sự chú ý của mọi người. Hầy, chúng tôi có cần thiết phải nổi tiếng đến độ ấy không?
“Mã đại nhân cười chê rồi!” Trước lời giễu cợt của Mã Đức Lí, Tầm nở nụ cười vô cùng hạnh phúc đáp lại. Tôi nghi ngờ hôm nay chàng đã dán một tấm da người bên ngoài để dịch dung.
Lời nói của chàng vừa dứt, tôi bất giác thấy đôi mắt của người phụ nữ si tình nào đó khẽ cụp xuống. Đã nhìn chằm chằm người ta lâu thế thì cũng nên thay đổi biểu cảm một chút, lẽ nào không sợ nhìn về một hướng lâu quá sẽ bị trúng gió sao?
Thượng Quan Khiêm dường như nhận ra trận đại chiến bằng ánh mắt của chúng tôi, liền mỉm cười nói với tôi: “Tam đệ muội, nghe nói hôm nay muội chuẩn bị một phần đại lễ cho ta, còn đích thân dùng xe ngựa đưa sang đây, nói rằng phải mở ra trước bữa ăn, ta thật sự hiếu kì với đại lễ này của muội đấy!”
Tôi mỉm cười, lập tức quay đầu lại, tay trái đưa lên ra hiệu Thanh Thanh dâng lễ. Không lâu sau, mấy a hoàn mĩ nữ của tôi đã bê đại lễ của tôi vào, khăn đậy trên thức ăn vừa được bỏ ra, hương thơm ngào ngạt cả gian phòng, tất cả mọi người đều đồng thanh nói: “Thơm quá!”
Tôi hớn hở lên tiếng: “Món thứ nhất, tôm thủy tinh. Món thứ hai, tôm ẩn phù dung. Món thứ ba, tôm xào cải trắng. Món thứ tư, tôm chua cay cuộn trứng. Món thứ năm, tôm cuộn chuối. Món thứ sáu, tôm cuộn tròn. Món thứ bảy, tôm trộn quả bạch hương. Món thứ tám, tôm băm thịt rán. Món thứ chín, tôm băm thịt hầm. Món sau cùng, tôm thập tam hương.”
Khi tôi đọc hết tên các món ăn, tất cả những người có mặt ở đây đều ngây lặng người đi, mắt tròn mắt dẹt nhìn phần đại lễ của tôi - bữa tiệc toàn tôm. Tuy rằng chỉ có mười món, không thể giống được như bữa tiệc toàn tôm thực thụ, nhưng vừa hay có thể chúc cho cuộc hôn nhân của Thượng Quan Khiêm thập toàn thập mĩ.
“Đây là thứ gì, có thể ăn được không? Ta chưa từng nghe thấy bao giờ.”
Mã Đức Lí, ông không nói chuyện, không ai cười ông ít nói đâu.
“Tôm, bữa tiệc toàn tôm?”
Thông minh, không ngờ lại có thể nói được cụm danh từ mới “bữa tiệc toàn tôm” này, là ai đã nói vậy? Thì ra chính là Đơn Bất Quần im lặng từ nãy đến giờ.
“Ây da, thật không ngờ Thụy Vương phi đích thân chuẩn bị đồ ăn, khiến người người khác phải mở rộng tầm nhìn rồi!”
Lí Thành An mở miệng nói, cứ như sợ người khác cướp mất lời, lát nữa, sẽ cho ông biết tay!
“Mỗi lần Thụy Vương phi dâng lễ là lại khiến người ta phải mở rộng tầm mắt.” Thượng Quan Doãn mỉm cười lạnh lùng.
“Nhị ca, do thời gian quá gấp gáp, không biết phải chuẩn bị lễ gì. Nếu như huynh không chê bai, có thể nếm thử mấy món ở quê muội.”
Tất cả mọi người ngồi quanh bàn ăn, ngoại trừ tôi với Tầm, cũng chỉ có mỗi Hoa Quỷ vui vẻ nhìn tôi mỉm cười thân thiện, còn lại đa phần lạnh lùng đưa lời chế giễu, sắc mặt của Thượng Quan khiêm cũng không tốt cho mấy. Đợi chút nữa không cho các người một bài học thì xem ra không được, hổ không ra oai lại tưởng ta là mèo hen chắc?
“Tam đệ muội khách khí quá, đây là lần đầu tiên ta nhận được một món đại lễ thế này, dâng món lên!” Sắc mặt ủ dột của Thượng Quan Khiêm cuối cùng đã tan mất, thay vào đó là nụ cười như làn gió xuân ấm áp. Anh ta nhìn kĩ từng món một, đến món tôm thập tam hương sau cùng mới nhướn cao mày hỏi: “Tất cả những món này đều là những món ăn ở quê muội sao? Hạ đại nhân không phải quê ở Chi Châu ư? Hình như cũng chưa nghe nói ở Chi Châu có những món ăn này, thậm chí ta cũng chưa nhìn thấy các món ăn này ở những nơi khác.”
Tầm cũng nhướn cao mày quay sang nhìn tôi, đôi môi mỏng dễ thương chu lên, dùng ánh mắt hỏi tôi: “Quê của nàng từ khi nào chuyển từ Chi Châu sang Hoàng lăng vậy?” Những người còn lại đều nhìn tôi bằng ánh mắt mong chờ.
“Khụ khụ.” Bây giờ chuyện nói dối với tôi đã vô cùng đơn giản, cho dù mở mắt, nhắm mắt hay mở một mắt, nhắm một mắt, tôi cũng có thể nói một cách thuần thục: “Quê mà muội nói chính là quê của mẫu thân.”
“À, thì ra là như vậy.” Mọi người đều bừng tỉnh.
Thân thế của mẫu thân Hạ Chi Lạc xưa nay vẫn là một câu đố. Theo kí ức của Hạ Chi Lạc, dường như mọi người đều không biết gì về chuyện của mẫu thân cô ấy. Mọi người chỉ biết thời trai trẻ, Hạ Trọng Đường không biết cưới đâu được một tân nương như hoa như ngọc, tuy nhiên lại hồng nhan bạc phận, Hạ Chi Lạc còn chưa được tám tuổi, mẫu thân đã chết một cách vô duyên vô cớ. Gọi là vô duyên vô cớ chính vì giống hệt như nương tử của Hoàng Lão Tà vậy, ngủ một giấc rồi chẳng bao giờ tỉnh dậy nữa, sau đó thi thể trong một đêm không cánh mà bay mất. Đương nhiên những chuyện này cũng chỉ có người trong phủ Hạ mới biết được.
Cuối cùng bữa tiệc cũng bắt đầu, ngoại trừ mười món tôm của tôi, đương nhiên vẫn còn những món ăn ngon khác do Khang vương phủ chuẩn bị nữa. Sau khi Mã Đức Lí ăn món tôm băm thịt rán, luôn miệng khen ngon. Còn Lí Thành An ngoài mấy câu “tươi, tươi, tươi” ra chẳng nói thêm được lời nào. Nhìn bộ dạng ăn uống của bọn họ mà xem, thật nực cười!
Mĩ nhân dịu dàng, khi dùng bữa cũng đoan trang hơn người thường, nhưng ánh mắt vẫn không ngừng liếc về phía chúng tôi, đôi mắt kia thật động hồn, xinh đẹp biết bao! Nhưng mĩ nhân cứ nhìn chằm chằm vào người đàn ông của tôi như vậy khiến tôi bực hết chỗ nói. Đương nhiên, tôi không còn tránh như tránh tà giống như bữa tiệc tối tại lễ Hoa thần lần trước nữa. Tôi nhướng cao đôi mày, hất nhẹ cằm rồi nói: “Thái tử phi có phải thích ăn món đặt trước mặt ta không? Nhìn ngắm lâu như vậy, chắc vì muốn ăn mà ngại không dám nói chăng? Thanh Thanh, mau đổi lại vị trí đĩa thức ăn cho thái tử phi tiện dùng!”
Thanh Thanh lập tức làm theo lời tôi, thế nhưng món ăn mà tôi nói không phải là món tôm trộn bạch quả hương.
Sau khi nghe thấy lời tôi nói, sắc mặt Bạch Ánh Tuyết ửng hồng lên, tôi còn tưởng rằng sắc mặt của nàng ta sẽ trắng nhợt ra cơ.
“Tam đệ muội, tại sao tay phải của muội lại bị thương vậy? Lẽ nào bất cẩn để chó cắn trong lúc trọc ghẹo nó sao?”
Thượng Quan Doãn, hắn đúng là thương xót vợ mình. Ta thật sự thích điểm này ở hắn.
“Ha ha, để cho thái tử điện hạ cười chê rồi. Đây không phải do chó cắn mà khoảng thời gian trước ở Hoàng lăng, vô tình làm hái hoa đại đạo một lần, bất cẩn bị “hoa” cắn thôi.” Nói xong câu này, tôi nhoẻn miệng mỉm cười, đưa mắt nhìn về phía Bạch Ánh Đồng.
Quả nhiên, sắc mặt của Bạch Ánh Đồng thay đổi nhanh chóng, cô ta nắm chặt đôi đũa trong tay trái đến mức nổi cả gân xanh, nhìn tôi đầy căm hận. Đoán chắc nếu như không có mọi người ở đây, cô ta nhất định sẽ nhảy ra trước mặt thét lớn “phải gϊếŧ chết ngươi!”
Những người khác đều ngạc nhiên, còn Tầm thì mỉm cười đầy thích thú.
“Thụy Vương phi bị hoa cắn sao? Cái này phải gọi là hoa cũng đố kị với nhan sắc của người rồi. Ha ha… ha ha…” Mã Đức Lí bật cười ha ha, như thể được nghe một chuyện cực kì nực cười.
“Tam đệ muội tuy rằng bị hoa cắn ở tay, nhưng vẫn hết lòng hết sức chúc mừng cho nhị đệ, thật đúng là có lòng lắm!” Thượng Quan Doãn lại nói.
“Thái tử điện hạ, ngài lúc nào cũng thích nói đùa.” Tôi đưa tay che miệng cười đầy thẹn thùng.
“Tại sao lại xưng hô lạ thế? Gọi ta một tiếng đại ca cũng không có gì là quá cả.” Thượng Quan Doãn tuy rằng đang nói chuyện với tôi, nhưng lại liếc về phía Tầm.
Tôi cũng quay sang nhìn Tầm, chàng khẽ nhướn mày, mím chặt môi, nhìn Thượng Quan Doãn trân trân, quả là “huynh đệ tình thâm”, khiến tôi kinh hãi đến nổi cả da gà!
Tất cả mọi người đều ngừng cười nói, chờ xem kịch hay giữa Tầm với Thượng Quan Doãn. Bữa tiệc hôm nay, cho dù tôi có tặng đại lễ hay không thì dường như cũng chẳng thể ngon miệng nổi. Nếu như mọi người đã thích xem kịch hay, vậy thì tôi sẽ đạo diễn một màn giúp họ.
Tôi bật cười kì quái trước mặt mọi người, đặt đũa xuống rồi lên tiếng nói: “Đại ca, sao lời của huynh nghe chua xót thế, bữa ăn hôm nay hình như chẳng cho tí dấm nào, hay là đại ca đang thầm trách muội đây? Ồ, khoảng thời gian trước, cũng chính là trước khi đi Hoàng lăng, nếu như muội nhớ không lầm thì đại ca vừa nạp thêm một tiểu thϊếp, dường như còn rất sủng ái nữa, có ý muốn sắc phong thành trắc phi đúng không?”
Oa, sắc mặt của ai đó bắt đầu trắng bệch ra. Tôi chắng cần biết tiểu thϊếp của hắn thân phận thế nào, có thể được phong phi hay không, hiện nay chỉ cần có thể dùng làm chiêu công kích là ổn rồi.
“Đại ca, nếu như có thể đợi đến ngày huynh lập trắc phi, nhớ thông báo trước cho muội một tiếng, muội nhất định sẽ chuẩn bị một bàn tiệc toàn cá độc nhất vô nhị trong thiên hạ, chắc chắn còn phong phú hơn hôm nay nhiều, cũng đảm bảo sau khi huynh ăn xong, lúc động phòng hoa chúc sẽ như cá gặp nước vậy!”
“Choang!” Người nào đó bất cẩn đánh rơi chiếc bát trong tay. Sắc mặt của người đó càng lúc càng khó coi, có người lại cười nhạo, có người thì thầm to nhỏ.
Á! Chân tôi bị ai đó nhéo mạnh. Thượng Quan Tầm, đúng là đồ đầu heo đáng ghét, không nhìn thấy tôi đang trút giận giùm chàng hay sao? Không ngờ lại dám ngược đãi tôi! Hu hu, đau quá! Tôi tức giận lườm Tầm, dùng ánh mắt gϊếŧ người nhìn chàng đầy khinh khi… “Chẳng phải là đả kích đến người thương của chàng sao?” Đồ chết tiệt, không ngờ dám phớt lờ tôi, không nhìn tôi, giả vờ ngốc nghếch với tôi! Tôi cũng đáp lại chàng một cái véo thật mạnh, đầu heo đáng ghét!
Đột nhiên, Thượng Quan Doãn bật cười sảng khoái, mãi lâu sau vẫn chưa ngừng lại Đừng nói là hắn bị câu nói của tôi đả kích đến mức não trúng gió rồi chứ?
Một lúc sau, cuối cùng hắn đã ngưng “trúng gió”, quay sang nói với tôi: “Tam đệ muôi, đúng là càng lúc càng thú vị!”
Trận khẩu chiến thứ hai cuối cùng đã kết thúc, mọi người lại cầm đũa lên, tiếp tục ăn tôm, cũng bắt đầu nói những chủ đề khác.
Hai chị em nhà họ Bạch chậm rãi dùng từng miếng một, với cách ăn uống hào sảng, thoải mái của tôi thì tôi đã thua xa bọn họ về mặt khí chất. Thế nhưng bắt tôi phải ăn uống giống hai người đó, chắc là tôi sẽ bị chứng chán ăn mất thôi. Có điều, tôi cũng không thể quá mức không câu nệ tiểu tiết, nói cho cùng bây giờ tôi cũng là Hạ Chi Lac, tôi không thể hủy hoại hoàn toàn danh tiếng của Hạ Chi Lạc được. Thế là tôi liền ngồi thẳng người, cũng bắt đầu ăn uống diềm đạm hơn trước. Tầm ngồi bên, cảm nhận được sự thay đổi của tôi, bất giác liếc mắt khinh bỉ. Ngất mất thôi! Có ai nhìn vợ mình như thế này không chứ?
“Thụy Vương phi, con tôm này trông giống như hình dáng của tôm thập tam hương sao?” Cuối cùng đã có người quan tâm đến hình dáng của con tôm này rồi.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn về đĩa tôm thập tam hương, vẫn còn nhớ lúc mới đặt trên bàn, ngoại trừ tôi và Tầm, Thượng Quan Khiêm và Bạch Ánh Đồng ra, tất cả những người khác đều ngây lặng người đi, vậy mà bây giờ đã ăn hết quá nửa.
Quỷ vui vẻ, cảm ơn anh, nếu như anh không đặt câu hỏi, tôi cũng không biết phải tìm cơ hội nào để báo thù ba tên đáng ghét kia.
“Đúng thế, đúng thế!” Tiếp tục hỏi, tếp tục hỏi đi.
“Như vậy sao? Đúng là trông quá đặc biệt!” Người không biết không có tội.
“Cũng bình thường thôi. Ở quê của mẫu thân ta, có một truyền thuyết như thế này…” Tôi cố ý thu hút sự chú ý.
“Truyền thuyết gì thế?” Tất cả mọi người đồng loạt đưa mắt nhìn về phía tôi.
Sau đây, thời gian thuyết trình của tôi xin được bắt đầu: “Ở thời thượng cổ, cách đây rất lâu, có một cổ quốc văn minh, rộng lớn có tên là Trung Quốc, đất đai mênh mông, đặc sản từng vùng phong phú. Còn có một tiểu quốc vô cùng ác độc tên là tiểu Nhật Bản, đất đai cằn cỗi, tài nguyên nghèo nàn. Tiểu Nhật Bản kia bản tính tham lam, vì muốn độc chiếm biên cương rộng lớn, màu mỡ của Trung Quốc, bọn chúng đã gϊếŧ người phóng hỏa, cướp bóc hϊếp da^ʍ ở rất nhiều thành trì. Thế nhưng, bách tính Trung Quốc kiên cường bất khuất, thề chết bảo vệ quốc gia, sau tám năm kháng chiến, cuối cùng đã đánh đuổi được bọn quỷ Nhật Bản ra khỏi biên cương. Tám năm, một trận chiến kéo dài tám năm, có thể nói bọn quỷ Nhật Bản đã sử dụng vô số những biện pháp ác độc, đê tiện để đối phó với Trung Quốc, trong đó bao gồm cả loài tôm mà mọi người đang ăn hiện nay. Lúc đó, Tiểu Nhật Bản đã dưỡng được một loại vi khuẩn dị hình có tên là tôm, sau đó dùng thứ vi khuẩn này làm vũ khí, thả xuống tất cả các con sông nam bắc của Trung Quốc. Sau đó, hàng vạn hồng quân Trung Quốc vĩ đại đã không tiếc máu xương để đánh đuổi quân thù, xây dựng quê hương giàu đẹp mà còn dùng bộ óc thông minh tuyệt đỉnh của mình, biến thứ vi khuẩn dị hình kia trở thành món ăn trên bàn tiệc của mình.” Kể xong chuyện, tôi tự vỗ tay cổ vũ cho bản thân.
“Con tôm bé nhỏ này mà cũng có thể đánh trận sao?” Mã Đức Lí gắp một con tôm nhỏ bé lên rồi hỏi.
Tôi biết ngay là bọn họ không tin mà, nhưng tôi còn dùng nó để đánh thắng Tinh Túc lão quái cơ. Mọi người tiếp tục hỏi, tiếp tục hỏi đi!
“Đây chẳng qua chỉ là một truyền thuyết mà thôi.”
Lí Thành An, một lúc nữa, tôi tin chắc ông không thể nào bình thản như không thế này được đâu.
“Vi khuẩn là thứ sinh vật gì? Vi khuẩn dị hình lại là thứ gì?”
Cảm tạ ơn trên, Đơn Bất Quần, tôi chỉ đợi câu hỏi này của hắn nữa mà thôi.
“À, Đơn đại nhân, ngài không nhắc thì ta cũng quên khuấy mất, trí nhớ của ta dạo này tệ quá! Tôm là một thứ vi khuẩn bệnh độc, còn về từ bệnh độc thì qua mặt chữ ta cũng có thể biết rõ rồi, nghĩa là vừa có bệnh lại vừa có độc. Về loài vi khuẩn, để ta nghĩ xem nào… Vi khuẩn dị hình chính là loài vật giống như bọ cạp, rắn rết, côn trùng độc hiện nay, có điều, hình như còn độc hơn chúng gấp trăm ngàn lần.” Tôi ngừng lại đôi lát, nhìn sắc mặt càng ngày càng khó coi của mọi người, nhanh chóng nói tiếp: “Mẫu thân của ta nói, vi khuẩn là loại còn ghê gớm hơn bọn kia nhiều, chính vào lúc bọn chúng chưa trưởng thành, còn rất nhỏ thôi, mắt thường không thể nhìn thấy, nhưng giả dụ bất cẩn chạm vào nó là sẽ gặp vận xui xẻo. Bởi vì chúng có thể truyền đi nhanh trong huyết dịch, thậm chí còn ăn hết cả bộ não của con người… Này, mấy vị đại nhân, các vị làm sao thế? Ta vẫn còn chưa nói hết mà…”
Nhìn những đôi nam nữ lũ lượt chạy ra ngoài, tôi ôm bụng cười ngặt nghẽo, cười ra cả nước mắt, nằm bò cả ra mặt bàn. Tầm vừa tức giận vừa buồn cười cốc lên đầu tôi một cái, sau đó cùng Thượng Quan Khiêm đuổi theo mọi người ra bên ngoài. Tôi lau mấy giọt nước mắt trên mặt, ngước lên nhìn, đối diện vẫn còn một người đang ngồi tĩnh lặng trước mặt mình - là Thượng Quan Doãn.
Lúc nãy vẫn còn bao nhiêu người, vậy mà bây giờ chỉ còn lại có mỗi hai chúng tôi. Thấy hắn mặt không đổi sắc, lòng không hoang mang ngồi vững chãi trước mặt mình, tôi bắt đầu cảm thấy khâm phục hắn. Mỉm cười lắc đầu vài cái, gắp một con tôm cuộn, đưa lên miệng thưởng thức, tôi nhìn người đàn ông trước mặt mình.
“Thật không ngờ mới có nửa năm mà muội lại thay đổi nhiều như vậy.” Thượng Quan Doãn nhấp một ngụm rượu, chậm rãi nói.
Nghe khẩu khí của hắn thì dường như tôi với hắn là những người bạn lâu năm không gặp. Đại ca, đừng làm như tôi với huynh thân nhau thế!
“Đại ca, huynh đang khen ngợi hay đang cười nhạo muội đây? Hơn ba năm rưỡi nay, người thay đổi nhiều nhất chính là huynh, chứ không phải ta.” Tôi lại ăn thêm một con tôm nữa.
“Thật sao? Có lễ do hoàn cảnh ép con người mà thôi.” Hắn nhìn tôi, cũng gắp một con tôm, nho nhã dùng ngón tay thon dài của mình bóc vỏ, rồi ăn ngon lành.
Lẽ nào tôi bị trúng ta rồi sao? Ngờ nghệch ngồi đây nhìn một người đàn ông ăn tôm, lại còn là một tên đàn ông khiến người ta căm ghét. Nhưng lúc này hắn lại vô cùng nho nhã, phong độ ngời ngời.
“Bây giờ muội đã biết cách chọc ghẹo người khác, ăn nói cũng sắc sảo, lợi hại hơn xưa, tính cách cũng cởi mở, vui vẻ, không còn âm trầm như trước kia nữa. Chuyện thành thân đối với muội đích thực là chuyện tốt lành.” Hắn nhìn tôi mỉm cười dịu dàng.
Tôi đưa tay chống trán, che đi đôi mắt. Chết rồi! Lẽ nào hôm nay tôi phạm vào mệnh đào hoa, tại sao lại thấy người đàn ông này đẹp trai hơn mọi khi nhiều thế? Nhà Thượng Quan chết tiệt này, sao lại sinh ra toàn mĩ nam chứ?
“Thái tử điện hạ, huynh không cảm thấy nên ra ngoài chăm sóc cho thái tử phi sao?” Tôi nhìn hắn bằng ánh mắt chán nản. Gã đàn ông si tình, mau ra ngoài tìm vợ của mình đi, rảnh rang ngồi đây nói chuyện lăng nhăng với vợ của người ta làm gì chứ, đặc biệt còn là vợ của huynh đệ ruột thịt.
“Còn muội thì sao? Tại sao lại chẳng thấy lo lắng gì cả?” Hắn hỏi vặn tôi một cách khó hiểu.
“Lo lắng cái gì? Lo lắng thì có ích lợi gì chứ? Hà tất phải tự mình tìm buồn khổ? Ăn no rảnh rỗi tự tìm chuyện phiền phức sao?” Tôi lên giọng hỏi lại hắn. Thực ra thì tôi cũng đã nhịn khá lâu rồi, nếu như không phải sợ bị hắn coi thường, tôi đã xông ra ngoài từ lâu rồi. Thượng Quan Doãn, tên đàn ông chết tiệt, toàn thích chọc vào nỗi đau của người ta!
Hắn liếc mắt nhìn tôi, nhoẻn miệng cười nhạt, lau sạch bàn tay, từ từ đứng dậy bước ra ngoài.
Thượng Quan Doãn đi rồi, tôi cũng vội vã đứng dậy đi ra ngoài. Hả, người đâu, tất cả đều chạy đi đâu cả rồi? Bên ngoài không còn một ai.
Phía sau thân cây trước mặt hình như có hai người đang nói chuyện, một giọng nói nghe rất giống Tầm, giọng nói của nữ nhân còn lại, không cần nói nhiều, khẳng định đó là Bạch Ánh Tuyết. Thượng Quan Tầm, tên đàn ông đáng chém ngàn đao, vừa mới rời khỏi tôi, cuối cùng đã tìm ra thời cơ để gặp mặt người tình cũ.
Tôi đang định xông lại bắt gian tình, ai ngờ vừa chạy được vài bước, cổ đã bị thứ gì đó ghì chặt vào, tiếp đó, tôi bị người ta kéo cổ đi vào một bụi cây gần đó.
Tôi sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy, liến thoắng lên tiếng: “Xin… xin hỏi là vị… vị huynh đài nào? Tiểu nữ tử… đã mạo phạm… mạo phạm gì đến người?”
“Hừm, sợ rồi sao?”
Giọng nói vang lên từ phía sau lưng khiến tôi thở phào nhẹ nhõm, là Bạch Ánh Đồng.
Tôi từ từ quay người lại, cố gắng nhìn rõ cô ta, nhưng nhận ra ánh trăng không sáng cho lắm. “À, là nhị tẩu sao? Tẩu muốn ta bình giá cây trâm này thì cũng không cần thiết phải đặt sát đến vậy đâu?” Hung khí chắc là một chiếc trâm cài, hình như lần trước cô ta cũng dùng chiếc trâm này để uy hϊếp tôi. Bình tĩnh nào, cô ta tuyệt đối không dám hạ thủ tôi ngay trong một ngày đặc biệt thế này đâu.
“Đừng có xưng hô thân thiết như vậy, ta không nhận nổi câu gọi “nhị tẩu” của ngươi đâu!” Giọng nói của Bạch Ánh Đồng tuy rằng rất nhỏ, nhưng nộ khí đùng đùng. “Hạ Chi Lạc, có lẽ ta nên gọi ngươi một câu là “Lục Tiểu Phụng” mới đúng. Nhờ phúc của ngươi mà cuối cùng ta không chết nổi. Tin chắc rằng ngươi vẫn chưa quên mất những lời ta nói vào ngày hôm đó nhỉ?”
Tôi vừa định dùng tay đẩy chiếc trâm đó đi, cô ta liền ấn mạnh hơn chút, đồng thời tay trái cũng tóm lấy vai tôi rồi đánh tiếng dọa dẫm: “Đừng động đậy linh tinh, thứ này không có mắt đâu!”
“Mĩ nữ, ta gọi một câu mĩ nữ chắc là được đúng không? Lần trước ở trong sơn động, dù thế nào đi nữa, tính mệnh này của ngươi cũng là do ta cứu. Tuy rằng lúc đó, ta cũng làm nhiều chuyện không đúng, nhưng người sai trước vẫn là ngươi, phải không? Không những đánh ta lại còn cắn ta, người chịu hại là ta đấy. Còn nữa, ngươi cho rằng đêm nay thích hợp để ngươi báo thù sao? Gϊếŧ chết ta, ngươi đã từng nghĩ tới Khang Vương phủ sẽ thế nào không? Đại mĩ nữ Kháng Túc!” Hừm, đám người kia chết đi đằng nào rồi, ra ngoài nôn một hồi thì cũng không cần phải biến mất tăm mất tích như vậy chứ!
“Lục Tiểu Phụng, ngươi đừng có xảo biện, người cứu ta là Thất Túc, có liên quan gì đến ngươi? Mối thù ngươi sỉ nhục ta, ta nhất định phải báo, cho dù đêm nay không gϊếŧ chết được ngươi, sớm muộn cũng có ngày ta sẽ gϊếŧ chết ngươi! Huống hồ ngươi còn biết bao nhiêu bí mật của ta, ta không thể buông tha cho ngươi được!” Cô ta thì thầm bên tai tôi.
“Mĩ nữ, phiền ngươi dùng đầu suy nghĩ đi, nghĩ xem người ngươi hành thích là ai? Ngươi cho rằng trong tình hình đó, ngươi vẫn có thể chạy thoát được sao? Nếu như không phải là ta, ngươi cho rằng Thất Túc sẽ vô duyên vô cớ chạy ra cứu ngươi sao? Ngươi nghĩ những người trong Tinh Túc Môn các ngươi tình sâu nghĩa nặng vậy ư? Ta cũng không hề có ý muốn hạ thấp thất Túc.” Tôi sợ hãi vô cùng, tại sao vẫn chưa có ai xuất hiện, cổ tôi mỏi chết mất.
Bàn tay của cô ta khẽ buông lỏng ra, cây trâm cũng không còn kề sát như trước nữa.
“Này, ta không thể hiểu nổi ngươi, thân phận cao quý như vậy, tại sao lại chạy đi bán mạng cho Tinh Túc lão quái chứ?” Tôi nhiều chuyện hỏi Bạch Ánh Đồng điều tôi tò mò bấy lâu nay.
“Ta làm gì thì liên quan gì đến ngươi? Lục Tểu Phụng, ta biết ngươi có tài ăn nói, đừng cho rằng dựa vào mấy câu nói đó có thể khiến ta động lòng, hôm nay dù thế nào đi nữa ta cũng phải cho ngươi một bài học thích đáng!”
Thôi chết rồi, người phụ nữ này đột nhiên dùng tay trái kéo y phục của tôi xuống, tay phải cầm chiếc trâm đưa về phía trước ngực tôi. Trời ơi, lần trước tôi vô lễ với cô ta, hôm nay đổi lại cô ta vô lễ với tôi, hỏi có còn thiên lí nữa không?
“Tiểu Phụng, hai người đang làm cái gì thế?”
Tề ca à Tề ca, giọng nói của huynh đúng là mang lại vô vàn hạnh phúc cho ta đấy!
Nghe thấy giọng nói của Thượng Quan Khiêm, Bạch Ánh Đồng lập tức thu tay lại, cuối cùng tôi đã có thể hít thở một cách bình thường.
Sau khi chỉnh đốn lại y phục, tôi liền khoác vai Bạch Ánh Đồng, nói chuyện cùng với một bóng người ở phía trước mặt: “Tề ca, ta với nhị tẩu đang nói về chuyện bộ y phục này của ta được đặt may ở đâu?” Cảm nhận rõ cả người Bạch Ánh Đồng cứng sựng lại, tôi vỗ nhẹ vào vai cô ta vài cái, ra hiệu hãy thả lỏng. Hạ Chi Lạc có chiều cao tầm khoảng một mét sáu tám, còn Bạch Ánh Đồng chỉ độ tầm một mét sáu, đưa tay khoác vai cũng rất thuận tay.
“Muốn nói chuyện may y phục thì cũng nên tìm nơi sáng sủa một chút, mau vào phòng đi, không thì thức ăn nguội hết mất!” Tề ca dịu dàng lên tiếng rồi quay người bước vào phòng.
“Mau bỏ bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra, đừng có tưởng ngươi giúp ta lần nữa ta sẽ cảm kích đấy!” Bạch Ánh Đồng đẩy tay tôi ra, đi thẳng vào phòng mà không thèm quay đầu lại.
Tôi khinh bỉ nhìn cô ta, có bản lĩnh thì đừng có vào phòng nữa!
Tôi cũng chu miệng đi theo vào trong. Vừa vào bên trong, mọi người đều đã quay lại đầy đủ. Chắc là nôn rất sảng khoái! Tôi cũng học theo nụ cười nham hiểm của Đơn Bất Quần, liếc mắt nhìn hết thảy mọi người. Tầm lúc này mặt mày bình thản ngồi về chỗ cũ, tôi nghiến răng, lườm ngọt một cái, tối nay quay về sẽ tính sổ cùng chàng!
Không lâu sau, mấy người bọn họ đều biết vừa nãy tôi chỉ chọc ghẹo họ thôi, liền cố ý hùa vào bắt tôi uống rượu phạt. Có lẽ bắt tôi uống rượu thẳng thừng thì không hay lắm, mọi người liền quay đầu giáo về phía Tầm, Thượng Quan Khiêm cũng nhảy vào cổ vũ, bảo người khác rót ba chén rượu, đặt trước mặt Tầm.
Đôi tai Tầm bỗng dưng đỏ lựng lên, chàng nhìn mấy li rượu trước mặt, không nói uống cũng chẳng nói không.
“Huynh ấy không biết uống rượu.”
Giọng nói này khiến cho tất cả mọi người im bặt đi, mười mấy cặp mắt đều nhìn về phía Bạch Ánh Tuyết, không khí trở nên vô cùng quái dị. Dường như nàng ta cũng ý thức được mình đã thất lễ, bàn tay run run mượn li rượu của Thượng Quan Doãn ngẩng đầu cạn sạch.
Tôi đưa mắt nhìn Bạch Ánh Tuyết, lại quay sang nhìn Tầm, dôi tai chàng đỏ bừng hơn trước. Tôi đã hiểu rồi, thì ra Tầm không biết uống rượu.
“À, đúng rồi, thái tử phi không nhắc thì ta quên khuấy mất. Mã đại nhân, nếu như mọi người cố chấp muốn phạt rượu, đợi chốc nữa bị người ta đánh, Thụy Vương phủ chúng ta không đền tiền đâu đấy!” Tôi mỉm cười đẩy mấy li rượu đến trước mặt Mã Đức Lí.
Ai ngờ ba lão lưu manh này không chịu buông tha, nói hôm nay cho dù bị đánh thì cũng không bỏ qua dễ dàng cho Thụy Vương phủ. Nếu như tôi bằng lòng uống thay, bọn họ sẽ vô cùng nể phục.
Ba con hồ li già, rõ ràng biết Tầm không biết uống rượu, muốn ép tôi uống rượu thì cứ nói thẳng ra, còn bày trò!
Thượng Quan Khiêm cùng Quỷ vui vẻ cũng hùa vào, không khí nhanh chóng trở nên sôi nổi, xem ra hôm nay không uống rượu thì không xong.
Ba lão lưu manh, lúc nãy không khiến các ông nôn mửa đến chết, bây giờ lại tự vác xác đến nộp mạng. Được, hôm nay bà cố đây sẽ cho các ông uống đến chết, nếu không hai chữ “Lạc Bảo” này sẽ viết ngược lại.
“Đợi đã, trước khi uống rượu, ta có một yêu cầu. Hôm nay nhân vật chính là Thụy Vương gia và Thụy Vương phi, phải không nào? Hai chúng ta đã bỏ lỡ đại hôn của hai người, cho nên không muốn bỏ lỡ cơ hội thấy hai người họ uống rượu hợp cẩn.” Tôi lập tức đưa hai li rượu đến trước mặt Thượng Quan Khiêm và Bạch Ánh Đồng rồi nói: “Nhị ca, tin chắc là huynh có thể đáp ứng mong muốn của hai phu thê nhà muội.”
Thượng Quan Khiêm nhìn hai li rượu trong tay tôi, lại nhoẻn miệng mỉm cười tươi rói rồi nói: “Biết ngay là muội nhiều trò mà!”
Anh ta nhận lấy li rượu, tôi liền đưa li còn lại vào tay Bạch Ánh Đồng, cô ta nghiến răng nghiến lợi, cầm lấy li rượu mà chẳng mấy tình nguyện, cũng không quên trợn trừng mắt lườm tôi.
Hai người mặt đối mặt, chạm li vào nhau, vừa định uống liền bị tôi cắt ngang: “Đợi một chút, cảnh uống rượu hợp cẩn mà muội muốn nhìn không phải thế này. Ở quê của mẫu thân muội có bốn cách uống rượu hợp cẩn, hai kiểu đơn giản, hai kiểu phức tạp, hơn nữa, còn phải làm từng kiểu một. Thanh Thanh!”
Tôi ra hiệu cho Thanh Thanh lại gần, sau đó đưa tay lấy một tờ giấy ở trong người cô bé ra. Trên đó có vẽ bốn kiểu uống rượu hợp cẩn mà tôi nói trước đó, lại còn viết mấy chữ “bốn thức uống rượu hợp cẩn”. Thức thứ nhất, tiểu dao bôi, thức thứ hai, đại giao bôi, thức thứ ba, giao bôi theo điệu waltz, thức thứ tư, giao bôi theo kiểu thiên ngoại phi tiên.
Sau khi nhìn thấy bức họa này của tôi, hai người quay sang nhìn nhau lặng người đi.
Thượng Quan Khiêm mỉm cười khổ sở nói: “Thật không ngờ muội đã chuẩn bị trước khi tới đây!”
“Ha ha, đâu có, đâu có!”
Mọi người đều quay sang nhìn, sau khi nhìn thấy bức họa cũng ngây lặng người đi. Sau một hồi tận tình giải thích, mọi người đều vỗ tay nhiệt liệt, rộn ràng hơn cả lúc ép Tầm phải uống rượu.
Dưới sự thúc ép của mọi người, cuối cùng Thượng Quan Khiêm với Bạch Ánh Đồng nhanh chóng hoàn thành tiểu giao bôi và đại giao bôi. Sau khi miễn cưỡng biểu diễn xong thức thứ ba, giao bôi theo điệu waltz, khi nhìn li rượu thứ tư từ tay tôi, Bạch Ánh Đồng liền thì thầm nói: “Lục Tiểu Phụng, ngươi hãy đợi đấy!”
Được thôi, được thôi, ai bảo lúc nãy ngươi làm ta thất kinh khϊếp đảm.
Thức thứ tư thật sự khó làm, Bạch Ánh Đồng đứng trên ghế, một chân ngả người ra phía sau, tay phải giang ra, miệng ngậm đáy li rượu, phải đổ hết rượu vào miệng của Thượng Quan Khiêm. Người phụ nữ này không hổ danh là người luyện võ, tìm vị trí rất chuẩn xác, đổ rượu không xót một giọt vào miệng Thượng Quan Khiêm dưới sự hoan hô nhiệt liệt của mọi người. Nếu đổi lại là tôi biểu diễn, đoán chắc mặt Tầm lúc này thấm đẫm đầy rượu.
Sau màn uống rượu hợp cẩn của Khang Vương phủ, đến lượt Thụy Vương phủ lên trận, tôi ngăn lại tất cả rượu kính, chuẩn bị đối phó mọi người. Tầm đột nhiên thì thầm, chỉ mình tôi nghe được: “Cứ để ta uống cho, ta có thể dùng nội lực để ép rượu ra ngoài.”
Tôi nhìn chàng chớp chớp mắt: “Yên tâm đi, biệt danh của ta là “ngàn li không say”, đánh khắp thiên hạ không tìm được địch thủ. Hôm nay ta sẽ cho chàng biết được sự lợi hại của thần rượu như ta, ta sẽ khiến bọn họ đi thẳng vào mà nằm chổng kềnh ra ngoài.”
Nếu như để cho người ta nhìn thấy chàng dùng nội lực ép rượu ra ngoài, thì chẳng phải thanh danh cả đời sẽ bị hủy mất sao? Nhìn thấy chàng vẫn lo lắng, tôi liền vỗ nhẹ lên bàn tay chàng, ra hiệu tôi không sao cả.
Bắt đầu đấu rượu, người đầu tiên tôi chọn chính là Lí Thành An, người này mồm miệng rất độc địa, còn khoa trương hơn cả tôi, thật sự chẳng thể nào nhẫn nhịn được nữa, nếu như hôm nay không “giải quyết” ông ta trước thì đúng là quả có lỗi với bản thân. Kết quả, ông này đích thực chỉ là một con hổ giấy, vừa mới uống được hai li ngất ngây, mê mẩn rồi.
Đơn Bất Quần với Mã Đức Lí cùng nhau xông trận. Li rượu nhỏ được thay bằng bát lớn. Định coi tôi là Võ Tòng đánh hổ chắc, uống bắt để mà chết à?
Thượng Quan Doãn và Thượng Quan Khiêm không tham dự, chỉ đứng một bên chờ đón kịch hay. Thượng Quan Khiêm cũng khéo léo sai người hầu đổi bát lớn thành li rượu nhỏ như trước.
Lúc Đơn Bất Quần ngã xuống, quỷ vui vẻ lại bị đẩy vào trận, thì ra cậu ta làm trợ thủ dưới trướng của Đơn Bất Quần, bây giờ đã trở thành Thị lang rồi. Cậu ta ngại ngùng không dám đấu cùng tôi, đành thẹn thùng kính tôi một li.
Mã Đức Lí là người kiên cường đến cùng, vừa nhìn dáng vẻ của hắn đã biết đây là kẻ nát rượu. Uống một hồi lâu, chẳng còn để tâm đến thân phận nữa, không ngờ hắn còn kéo tôi chơi trò oẳn tù tì. Tên lưu manh già này, định coi tôi là gái làng chơi chắc? Bộ dạng hắn rõ ràng là khách thường xuyên của Hiệt Hương Các. Được thôi, chị đây sẽ giúp hắn toại nguyện, nói không chừng khả năng chiến thắng của tôi càng cao hơn.
“Nhất điểm thông à nhị huynh đệ, tam tinh chiếu à tứ hỉ tài à. Ngũ khôi thủ, lục lục thuận, thất cá xảo à bát thất mã, cửu liên hoàn, tất cả đều tề tựu.”
“Nhất chi mai à, yến song phi, tam kiếm khách à tứ… tứ… tứ…”
“Người thua rồi! Uống, uống, uống!”
Cách chơi dung tục kiểu này chẳng vui chút nào, tôi thua rồi, bị phạt uống ba li. Không được, cứ tiếp tục thế này, người ngã xuống trước chắc chắn là tôi.
Tầm lại lo lắng cầm li rượu trong tay tôi, tôi đoạt về, đưa ngón tay trỏ đặt lên môi xùy một tiếng, ra hiệu chàng đừng lo lắng, tiếp sau đây tôi sẽ cho lão lưu manh này cùng bạn cùng bè với hai tên trước đó.
“Mã đại nhân, cách chơi này tục quá, chúng ta đổi sang kiểu khác đi. Ở quê mẫu thân ta có một cách chơi đếm ếch, khẩu quyết là: Một con ếch bốn cái chân, hai con mắt, một chiếc miệng, bụp một tiếng nhảy xuống nước. Hai con ếch tám cái chân, bốn con mắt hai chiếc miệng, bụp, bụp nhảy xuống nước… Cứ như vậy mà đếm tiếp, thế nào đây? Mọi người đều có thể làm chứng.” Tên ngốc, tôi không tin ông có thể đếm giỏi hơn tôi.
“Được, được, được, kiểu chơi này rất thú vị, chúng ta chơi cái này, ai trước đây?” Mã Đức Lí nhìn vào mặt tôi, càng lúc càng tỏ ra háo sắc. Tôi nhổ vào! Đàn ông kể nào cũng vậy, uống vài ngụm rượu là chẳng khác gì loài cầm thú.
“Mã đại nhân, ngài làm trước đi.” Một con ếch dễ đếm, tôi không tin ông có thể đếm được quá năm con.
Đúng như những gì tôi đoán, Mã Đức Lí đếm đến con thứ năm liền đọc sai, bị phạt ba li. Sau đó, tôi đếm trước, đến lượt ông ta, ông ta đếm đến con thứ tư lại sai, lại uống thêm ba li nữa. Cứ như vậy đếm liên hoàn, ông ta không ngừng bị phạt rượu, còn tôi không phải uống một giọt nào. Không lâu sau, tên lưu manh già này cuối cùng cũng ngã xuống, miệng vẫn không ngừng đếm: “Một con ếch có mấy đường lông mày? Hai đường lông mày… Hai con ếch có mấy đường lông mày? Hai đường lông mày… Ba con ếch có mấy đường lông mày? Hai đường lông mày…”
Sau mấy hồi uống rượu, cả ba lão lưu manh kia cuối cùng đều bị đánh bại bởi thần rượu là tôi, đúng như những lời tôi nói trước đó, đi thẳng vào mà nằm chổng kềnh ra ngoài. Tối nay phải cho bọn chúng biết rõ một điều, nếu một người phụ nữ dám uống rượu cùng đàn ông vậy thì người đàn ông đó chết chắc!
Cuộc đấu rượu của tôi hôm nay cũng giúp cho Hoàng triều Kim Bích xác lập địa vị trạng nguyên uống rượu mới.
Thực ra, tôi cũng đã uống khá nhiều, có lẽ không lâu nữa tôi sẽ bắt đầu hát vang.