Chương 37: Hoàng lăng trong lời đồn
Ba ngày trôi qua nhanh chóng, khi tôi tỉnh lại thì đã ngồi trong xe ngựa, bên cạnh là Thượng Quan Tầm đáng ghét đang nhắm mắt dưỡng thần.
Tất cả mọi chuyện bắt đầu từ bữa tối lãng mạn dưới ánh nến hôm đó. Thì ra, lần đầu tiên hắn tìm tôi chính vì muốn thông báo với tôi rằng tôi phải đi cùng hắn tới Hoàng lăng. Chẳng hiểu sao, nghe hắn nói, tôi còn tưởng rằng phải cùng hắn đi xuống Hoàng tuyền. Hừm, tại sao tên đàn ông này ăn nói lại khó nghe đến thế chứ? Hỏi hắn nguyên nhân, duy nhất hai chữ: Thánh Chỉ!
Thực ra tôi chẳng thể đoán nổi tâm tư của hắn, nhớ trước kia có bài hát tên là “Tâm tư con gái, anh đừng đoán”, theo tình hình này mà nói, nên đổi thành tựa “Tâm tư đàn ông, bạn đừng đoán” mới hợp.
Tôi ngồi tựa vào thành xe, nhìn ngó xung quanh, rồi nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới, từ trái qua phải. Cả dọc đường đi, hắn chỉ quay đầu lại nhìn tôi duy nhất một lần bằng ánh mắt “cô bị bệnh à” sau đó lại nhắm mắt dưỡng thần.
Đột nhiên xe ngựa dừng lại, giọng nói của Đồng Võ cũng đồng thời vang lên bên ngoài xe: “Vương gia, đã tới nơi rồi!”
Thượng Quan Tầm từ từ mở mắt rồi đứng dậy bước xuống xe.
Tôi vội vã theo sau, đứng trên xe nhìn ra xa, đây rõ ràng mới ở lưng chừng núi. Tại sao lại nói là đã đến nơi?
“Vương gia, xin thứ cho thuộc hạ không thể tiếp tục bảo vệ người được nữa!” Câu nói này của Đồng Võ như thể sắp sửa liều mình ha ha sinh cứu chủ vậy.
Thượng Quan Tầm quay sang nhìn tôi, ra hiệu bảo tôi xuống xe. Người đàn ông này đúng là, nếu như đổi lại là Bạch Ánh Tuyết, nhất định hắn đã lại gần ga lăng đỡ xuống. Còn với tôi, hắn chỉ dùng ánh mắt ra hiệu, thực chẳng lịch sự, phong độ chút nào!
Tuy tức giận vô cùng, nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn làm theo. Ôm chiếc Thượng huyền nguyệt trong lòng, tôi khom người nhảy xuống dưới. Bởi vì Hoàng lăng trong lời đồn thổi cực kì đáng sợ, cho nên tôi kiên quyết đòi mang theo chiếc Thượng huyền nguyệt lên đường. Chí ít, với cây Thượng huyền nguyệt này tôi cũng có thêm chút dũng khí, gặp phải yêu ma quỷ quái, tôi sẽ dùng “ma âm” khiến chúng đinh tai nhức óc!
Thượng Quan Tầm nhìn tôi, nhướng cao đôi mày, như định nói gì rồi lại thôi, sau cùng mỉm cười, quay sang dặn dò Đồng Võ một số việc. Sau khi nhận lệnh, Đồng Võ hành lễ, rồi theo phu xe quay ngựa rời đi.
Thượng Quan Tầm chẳng để tâm đến tôi, cứ thế tiến lên phía trước, khiến tôi phải đuổi theo sau.
Không lâu sau, tôi nhận ra phía trước không còn đường để đi tiếp, trước mặt là vực sâu ngàn trượng. Phía bên kia vực có một đài quan sát, trên đó có hai thị vệ. Bọn họ vừa nhìn thấy chúng tôi liền thả cầu treo xuống. Bởi quá kinh ngạc nên tôi cứ há hốc miệng, ngô nga ngô nghê bước qua cầu, tiến vào lãnh địa của Hoàng lăng. Quay đầu lại nhìn vực thẳm không đáy, tôi mới nuốt nước miếng, hoảng sợ tột độ. May mà qua rồi, chị đây bị chứng sợ độ cao!
Khi đi gần đến đài quan sát, nhìn rõ mặt của hai thị vệ đó, toàn thân tôi ớn lạnh, nổi đầy gai ốc, tóc gáy dựng đứng. Bởi trên trán hai người đều có thích chữ “Minh”[1], trông hết sức đáng sợ. Sau đó tôi mới biết đây chính là những “Minh sĩ” trong truyền thuyết.
[1] Chữ này mang nghĩa “nơi dành cho người chết ở”.
Hai Minh sĩ này không nói năng gì, thấy chúng tôi liền lập tức quỳ xuống hành lễ. Thượng Quan Tầm đưa tay ra hiệu cho họ đứng dậy. Chỉ trong nháy mắt họ đã quay về vị trí canh gác của mình. Chiếc cầu treo cũng nhanh chóng được cuốn lên. Kha ha tôi và Thượng Quan Tầm tiếp tục tiến lên phía trước, tôi mới nhận ra, con đường này uốn lượn theo sườn núi, tiến sâu xuống đáy vực thăm thẳm, chẳng khác nào tà môn!
Sau đó, cứ đi một đoạn đường, lại thấy một nhóm hai Minh sĩ quỳ xuống hành lễ trước chúng tôi. Mỗi lần thấy chữ “Minh” trên trán bọn họ, trái tim tôi lại không khỏi quặn thắt. Hình phạt này tàn bạo quá!
Điều khiến tôi cảm thấy an tâm đôi chút chính là hàng cây xanh mướt bên đường. Nhìn hàng cây cổ thụ này tôi lại cảm thấy tội nghiệp cho số cây xanh thấp bé được trồng hai bên đường quốc lộ ở thời hiện đại. Đám cây đó chỉ cần một trận cuồng phong là có thể bị cuốn bay xa rồi.
Trong lúc tôi đang miên man suy nghĩ, tiếng cười quyến rũ của Thượng Quan Tầm bất ngờ vang lên: “Thường thường, mọi người tới đây vừa thấy mấy Minh sĩ này là phát hoảng rồi, thế mà cô còn tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp cơ đấy!”
“Tuy gọi là Minh sĩ, nhưng họ vẫn sống sờ sờ cơ mà. Thực ra ta cũng cảm thấy hơi hoang mang, có điều cảnh vật nơi đây quá đẹp. Hầy, lâu lắm rồi ta không được ra ngoài dạo mát như thế này! Hơn nữa tội gì phải làm khổ bản thân chứ?” Tôi liền đáp.
“Mong rằng những ngày tháng sống ở đây, cô cũng sẽ luôn mỉm cười vui vẻ như lúc này!”
“Chỉ cần hòa mình cùng thiên nhiên hùng vĩ là ta có thể mỉm cười vui vẻ thôi.” Muốn tôi sống không vui vẻ, trừ phi đem hết xương cốt của tổ tiên mười tám đời nhà hắn bày ra trước mặt tôi. Tôi khẽ than dài, miệng lại lẩm bẩm: “Hầy, đúng là buồn chán, tuần trăng mật của người ta nếu không phải là bay đến đảo Chechu, Bali thì cũng là Phuket, tại sao tuần tẳng mật của mình lại diễn ra ở lăng mộ chứ? Bi thảm hết chỗ nói!”
“Tuần trăng mật là cái gì? Ba đảo cô vừa nói ở đâu? Sao ta chưa từng nghe nói bao giờ?”
Lẽ nào, người nào biết võ công, thính giác cũng thính hơn người thường? tôi nói nhỏ như vậy mà hắn cũng nghe được, Bộ dạng lúc này của Thượng Quan Tầm trông ngô nghê mà đáng yêu, chẳng khác nào một học sinh tiểu học say mê tìm kiếm, học hảo cái mới.
Tôi bật cười đáp lại: “Không có gì”, sau đó lại thét lớn: “Bổn cô nương hôm nay tâm trạng vui vẻ, không thu ngân lượng của ngài, sẽ thổi tặng ngài một khúc nhạc, ngài không cần phải lén lút tới Li Hiên của ta nghe trộm vào lúc canh ba nửa đêm nữa đâu. Mau chống mắt, dựng tai lên mà nghe! Cái này…cái kia…mau cầm giúp cho ta đi!”
Phớt lờ vẻ mặt không vui của Thượng Quan Tầm khi nghe tôi nói chuyện “lén lút tới Liên Hiên nghe trộm”, cũng chẳng cần biết hắn có cầm đàn cho tôi hay không, tôi cứ ấn chiếc Thượng huyền nguyệt vào tay hắn, sau đó rút chiếc sáo vẫn cắm ở bên lưng ra, thổi khúc nhạc “Cuồng mộng chốn rừng sâu”, tiếp đó say sưa thổi hết khúc này đến khúc khác. “Nha ha nữ” của Lâm Bảo Di, “Hoa đào nở xum xuê” của A Ngưu…
Nhìn thấy hắn vui vẻ, ánh mắt bừng sáng lên, trái tim tôi cũng cảm thấy hân hoan vô cùng. Vừa đi vừa thổi, thổi đến mức muốn hụt cả hơi, tôi mới dừng lại.
Sau đó Thượng Quan Tầm hỏi tôi khúc nhạc thổi vào đêm đó có tên là gì, tôi đáp, “Đêm hoa nở trăng tròn”. Hết thổi sáo, tôi lại cầm chiếc Thượng huyền nguyệt của mình lên, vừa hát vừa đàn. Rồi bất ngờ nhận thấy sau khi nghe được lời bài hát này, khuôn mặt hắn đỏ ửng lên.
Ha ha, thật không ngờ người đàn ông ngạo mạn, hung dữ, chẳng có chút ga lăng này lại có một nhược điểm nho nhỏ, đáng yêu mà mọi người không biết! Đó chính là không chịu được những câu nói tình cảm, khi nghe những câu nói thế này hắn sẽ xấu hổ, hơn nữa cứ xấu hổ là sẽ đỏ mặt. Ha ha… ha ha… Buồn cười chết mất!
Phát hiện ra điều này, tôi liền vừa đàn vừa hát bài “Phải sao đây” của S.H.E[1]
“Tại sao, vì sao
Anh lại mang hết cả không khí đi?
Khiến cho em, anh khiến cho em
Hơi thở gấp gáp, phải gọi “xe ngựa” tới trước mặt anh”
[1] S.H.E: là nhóm nhạc nữ nổi tiếng của Đài Loan. Tên nhóm được ghép từ các chữ cái đầu của ba thành viên Selina Ren, Hebe Tian, và Ella Chen.
Bởi vì hắn không hiểu được “xe cứu thương” là cái gì, cho nên để tránh bị hỏi nhiều lôi thôi phiền phức, tôi liền to gan đổi luôn cụm từ “xe cứu thương” thành “xe ngựa”.
“Đừng nhìn em, trước tiên xin đừng nhìn em
Mặt em đỏ đến mức sắp bại lộ mất rồi.
Không có gì, làm gì có gì chứ?
Em tuyệt đối không thừa nhận em yêu anh
Phải sao đây? Cảm giác vừa ngọt ngào lại vừa cay đắng
Lén yêu anh, vui vẻ mà cô đơn
Phải sao đây? Yêu anh mà không thể nói thành lời
Anh đáng ghét, không chịu đến giúp em
Tại sao anh lại như vậy? Nụ cười còn xán lạn hơn cả mặt trời
Thậm chí trông còn đẹp hơn em
Tuy em không thể chống được tình anh
Nhưng thời gian còn dài
Rồi một ngày sẽ đến lượt anh phải điên cuồng vì em
Tại làm sao, tại làm sao
Anh chẳng nói lí đã đùng đùng xuất hiện
Khiến cho em, anh khiến cho em
Đánh mất cả chút thẹn thùng sau cùng còn sót lại
Lại gần em, đừng lại gần em
Rốt cuộc nên đứng cách anh bao nhiêu thì tốt?
Chết rồi, em đến chết mất thôi
Cả thân người sắp không còn thuộc về em nữa
Phải sao đây? Cảm giác vừa ngọt ngào lại vừa cay đắng
Lén yêu anh, vui vẻ mà cô đơn
Phải sao đây? Yêu anh mà không thể nói thành lời
Anh đáng ghét, không chịu đến giúp em
Tại sao anh lại như vậy? Nụ cười còn xán lạn hơn cả mặt trời
Thậm chí trông còn đẹp hơn em
Tuy em biết không thể chống được tình anh
Nhưng thời gian còn dài
Rồi một ngày sẽ đến lượt anh phải điên cuồng vì em.”
Ngoài việc bài hát này rất phù hợp với đàn ghi-ta thì tôi còn dụng ý khác. Trước tiên, vì bài này biểu đạt khá sát tâm trạng của tôi hiện nay, hơn nữa, tôi cũng thật sự hi vọng đến một ngày, có thể “khiến hắn điên cuồng” vì tôi một lần như lời bài hát.
Tôi nhìn về phí Thượng Quan Tầm, lúc này hai má hắn càng lúc càng ửng đỏ, đôi mày dù đang cau lại trông vẫn rất đẹp, hắn thật khiến tôi say đắm. Tôi hiểu rõ một điều, ngay từ đầu, tôi đã chịu ảnh hưởng từ khoảng kí ức của Hạ Chi Lạc, nên luôn thấy cực kì tò mò về người đàn ông này. Hoặc nói theo cách khác, tình yêu cuồng dại của Hạ Chi Lạc đã dần dần xâm nhập vào cơ thể tôi, khiến tôi không chỉ bị thu hút bởi ngoại hình xuất sắc của hắn mà còn bởi cái miệng độc địa đáng ghét kia nữa. Đương nhiên, điều quan trọng nhất chính là vào lúc bệnh tim tôi tái phát, trong khoảnh khắc đau đớn, khổ sở, không có bố mẹ bên cạnh, là hắn đã cứu mạng tôi. Tuy rằng không thể coi đây là màn anh hùng cứu mĩ nhân, nhưng tôi vẫn chẳng thể nào kháng cự lại sự cảm mến chí mạng đó. Yêu một người, đôi khi chẳng cần phải có quá nhiều lí do.
Đàn rồi, hát rồi, những gì cần biểu đạt, tôi cũng đã biểu đạt cả, theo lẽ thường, tôi sẽ nhận được phản ứng của hắn ngay tức khắc. Thế nhưng, thực tế ngược lại với mong ước của con người, chính vào lúc quan trọng đó, tôi bất cẩn ngã ngửa ra phía sau…Ây da! Sau này, nếu như còn vừa đàn vừa hát, tôi tuyệt đối không bao giờ đi giật lùi thế này. Hoặc giả, nếu như có lần sau, tôi sẽ học theo con heo, nằm rạp xuống đất rồi lăn nhanh ba vòng. Giờ tôi chẳng những phá hỏng hoàn toàn không khí tình cảm, lãng mạn, mà còn ngã xuống đất trong bộ dạng tứ chi chổng lên trời. Xấu không thể tả được!
Trong khi tên khốn đáng chết Thượng Quan Tầm, không biết đường đỡ tôi đứng dậy, chỉ biết đỡ lấy cây Thượng huyền nguyệt, rồi đứng đó bật cười như điên dại. Nếu có ngày hắn biết thương hoa tiếc ngọc thì có lẽ heo nái cũng biết leo cây! Hừm! Không những biết leo cây mà còn có khi con heo nái đó còn bay được cả trên trời ấy chứ! Hầy, vừa rồi tôi hát hai bài tình ca đúng là tốn công vô ích, lãng phí thời gian, lại còn lãng phí sinh mệnh và tình cảm nữa. Tôi lúc này chỉ còn biết im lặng cảm thán cùng trời cao…
“Mạt tướng Tiêu Thanh Viễn, tham kiến Vương gia!”
“Minh sĩ Trần Dũng, tham kiến Vương gia!”
“Minh sĩ Tưởng Tiến, tham kiến Vương gia!”
Tôi còn đang ngồi bệt trên đất thì nghe thấy ba giọng nói lạ lẫn vang lên. Lúc quay đầu nhìn lại, tôi vô cùng hoảng sợ. Đập vào mắt tôi là khuôn mặt trông còn khủng khϊếp hơn mấy Minh sĩ khi nãy rất nhiều. Ngoại trù chữ “Minh” thích trên trán, người này còn lãnh thêm một vết sẹo to kéo từ đuôi mắt trái tới tận cằm. Cả người tôi tức thì ớn lạnh, tôi quá sợ hãi, dùng hai tay vỗ nhẹ lên l*иg ngực.
Người đàn ông trung niên tự xưng là Tiêu Thanh Viễn nhìn thấy biểu cảm và hành động của tôi không hề cảm thấy đau buồn, có lẽ vì đã quá quen thuộc với biểu cảm sợ hãi của mọi người rồi cũng nên.
Thượng Quan Tầm thu lại nụ cười trước đó, lập tức nghiêm mặt, tiến lại đỡ Tiêu Thanh Viễn đang quỳ dậy. “Tiêu thúc, không phải hành đại lễ như vậy, mau đứng dậy đi! Hai vị Minh sĩ cũng vậy, miễn lễ.”
“Đa tạ Vương gia!” Ba người đồng thanh đáp.
Tiêu Thanh Viễn liếc về phía tôi với ánh mắt thăm dò kì quái. Lúc nãy ông ta chỉ hành lễ trước Thượng Quan Tầm, chứ hoàn toàn không hành lễ với tôi. Tôi đoán, có lẽ vì hình tượng đĩnh đạc của Lục Tiểu Phụng mà ông ta không biết thân phận tôi thế nào?
Thượng Quan Tầm nhìn tôi bằng ánh mắt có chút giễu cợt, cũng chẳng đưa lời giới thiệu. Tên đàn ông này…thật quá nhẫn tâm! Tôi hít sâu một hơi, rồi lồm cồm bò dậy.
Cuối cùng, tôi đã biết nguyên nhân vì sao mình lại bị ngã. Lúc này tôi đang đứng trước một cái cửa đá đen to, nơi tôi vừa ngã có một bậc thang, may mà ngã sang bên chứ ngã thẳng theo hướng bậc thanh thì lưng tôi đã gãy làm đôi rồi.
Bên trong cánh cửa này là một hố đen thăm thẳm như không có điểm cuối. Đây chính là Hoàng lăng trong truyền thuyết sao? Quả nhiên có phong cách của phái Cổ Mộ[1]!
[1] Phái Cổ Mộ của Tiểu Long Nữ trong truyện “Thần điêu đại hiệp” của tác giả Kim Dung.
Tôi đi theo bọn họ tiến vào bên trong, bỗng nghe “sầm” một tiếng, cánh cửa đá đen xì đột ngột đóng lại. Cả không gian là một màn tối đen như mực.
“Á…a…a…” Tôi thét lên chẳng khác nào con heo bị chọc tiết, trong không gian tăm tối thế này tôi như một người mù. Đáng sợ làm sao! Bóng tối luôn là thứ vũ khí đáng sợ khiến con người ta trở nên hoang mang, hơn nữa tiếng thét của tôi cứ thế vang vọng lại mãi không ngừng.
“Cuối cùng cũng biết thế nào là sợ rồi ư? Trước đó không phải rất vui vẻ sao?” giọng nói gian tà của Thượng Quan Tầm vang lên bên tai tôi.
Chắc hắn không có ý định biến tôi thành món bánh bao nhân thịt người đấy chứ? Bắt tôi cùng đi đến Hoàng lăng làm gì? Đây rõ ràng là đường đi tới Hoàng tuyền mà. Hu hu…Xin đừng, tôi mới còn trẻ lại chưa được bao lâu. Qủa thực không nên dễ dàng phải lòng các mĩ nam mà.
“Thượng Quan Tầm, ta biết ngài hận ta thấu xương, nhưng muốn dồn ta vào chỗ chết, cũng không cần phải dùng thủ đoạn hiểm độc thế này đâu? Một đao gϊếŧ chết ta đi không phải sẽ nhanh chóng, gọn gàng hơn sao? Lẽ nào ngài thích cách thức giày vò tàn nhẫn, biếи ŧɦái này?” Tôi run rẩy đưa lời oán thán.
“Cốc” một tiếng, trán tôi bị ai đó gõ mạnh. Kì lạ, tại sao hắn vẫn có thể động thủ ở nơi âm u tăm tối thế này, lại nhắm gõ vào trán tôi rất chuẩn.
“Hạ Chi Lạc, nếu muốn nằm mơ thì đêm nay còn dài lắm.” Vì quá tối, nên tôi hoàn toàn không nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt hắn, nhưng tôi vẫn cảm nhận rõ ý mỉa mai, chế nhạo trong giọng nói của hắn.
“Á…a…a…a…” Tôi thét toáng lên lần nữa, lần này là vì cả người tôi bỗng nhiên nhẹ bẫng.
Sau khi bình tĩnh lại, tôi mới biết là do Thượng Quan Tầm đã bế xốc tôi lên, sau đó nhảy vào trong một nơi nào đó, dựa trên cảm giác không trọng lượng và tiếng gió lướt qua tai, tôi đoán mình đang nhảy xuống một nơi rất sâu. Không bao lâu, hắn lại nhảy vào một cái hố sâu khác, cứ như vậy, nhảy tổng cộng đến bốn lần. Sau cảm giác sợ hãi ban đầu, giờ được nằm trong vòng tay vững chắc của Thượng Quan Tầm, tôi cảm thấy vô cùng ngọt ngào, thậm chí có thể nghe nhịp tim trầm ổn của hắn. Nhịp đập đó khiến tôi như thấy mình đang nghe một giai điệu tuyệt vời.
Mộng đẹp còn chưa hưởng được bao lâu đã phải thức dậy, sau khi dừng lại, hắn bế tôi đi đến một cánh cửa khác, khi cánh cửa mở ra, ánh nắng mặt trời rực rỡ chiếu thẳng vào, chói đến đau cả mắt, tôi nghĩ đây chắc là đáy cốc rồi.
Thượng Quan Tầm thô lỗ bỏ tôi xuống, may còn chút nương tình nên hắn chưa vứt thẳng tôi xuống dưới đất. Tôi hiếu kì và kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mặt. Khi tâm trạng dần bình ổn, tôi mới cất tiếng hỏi: “Ngài bị bệnh sao? Rõ ràng có thể mở một con đường đi thẳng từ trên xuống, tại sao cứ phải đi trong bóng tối rồi nhảy lên nhảy xuống hết lần này đến lần khác chứ? Đáng sợ, chết mất.
“Cô đã bao giờ thấy Hoàng gia xây lăng mộ mà để cửa lăng ở nơi dễ tìm, ngay bên đường chưa? Đồ ngốc!” Dứt lời hắn lại cốc mạnh lên đầu tôi một cái.
Tôi tức giận hất bàn tay đáng ghét của hắn ra. Nếu vậy cứ nói thẳng ra là để đề phòng đạo tặc đào mộ, cần gì phải động chân động tay với tôi chứ? Đáng ghét, nhưng tại sao cứ hơi một tí là hắn lại cốc lên trán tôi thế này chứ? Cứ tiếp tục cốc theo kiểu này, có ngày hắn biến tôi thành kẻ ngốc mất!
Hai Minh sĩ đứng cạnh thấy vậy lén lút bật cười, duy chỉ có Tiêu Thanh Viễn vẫn giữ nguyên bộ mặt nghiêm nghị như lúc đến. Tôi liếc về phía Tiêu Thanh Viễn, thấy ông ta đang cầm cây Thượng huyền nguyệt. Tôi có chút áy náy khi để người khác cầm hộ đồ như vậy.
“Đa tạ Tiêu tướng quân!” Tôi vội đưa tay đỡ lấy cây Thượng huyền nguyệt, kết quả không lấy được, thậm chí chỉ có thể giương mắt nhìn ông ta giao cây đàn cho Thượng Quan Tầm. Hừm! Nó là đồ của tôi mà!
Thượng Quan Tầm nhận lấy cây Thượng huyền nguyệt rồi nhếch miệng nở nụ cười gian tà, sau đó cầm đàn đi mất. Tôi ở phía sau gọi theo nhưng hắn làm như không nghe thấy. Rốt cuộc tôi vẫn phải lẽo đẽo bám sát theo hắn.