Chương 7

Ngoài cửa sổ tuyết rơi tán loạn, lạnh lẽo ghê người, nhưng máy sưởi trong phòng đã chỉnh đến nhiệt độ vừa phải, dù không mặc quần áo cũng cảm thấy vô cùng ấm áp.

Trên chiếc giường to rộng mềm mại, hai người đàn ông trần trụi dựa sát vào nhau như trong phim.

Thân dưới của bọn họ đắp một tấm chăn mỏng, thân trên trần như nhộng nhìn thấu tất cả. Chàng trai trẻ chiều ý tựa đầu lên vai người đàn ông lớn tuổi, tay nhỏ thật không ngoan, thỉnh thoảng lại trêu đùa ti bố.

Bụng Lý Minh Khắc đã chín tháng. Mấy ngày nay anh được tϊиɧ ɖϊ©h͙ đàn ông và một lượng lớn estrogen* trong cơ thể dưỡng cho làn da trắng ra không ít, ngũ quan vốn nghiêm khắc cương nghị cũng trở nên mềm mại.

*Mandy : Estrogen hoặc estrogen là nội tiết tố tìиɧ ɖu͙© nữ và chịu trách nhiệm phát triển và các quy định của hệ thống sinh sản nữ và đặc điểm giới tính thứ cấp.

Cái bụng tròn trịa phồng lên bóng loáng lại co giãn, trông giống một ngọn núi nho nhỏ. Hai bé thỏ trắng phía trên đầy đặn nhiều nước, điểm thêm hai đoá anh đào đã hoàn toàn trưởng thành, thường xuyên bị tay nhỏ của Lý Tân Vũ bóp xịt ra sữa.

“Hì hì”

Lý Tân Vũ ngu ngơ cười khúc khích, chỉ cảm thấy chơi vυ" bố rất vui, nắm trọn lấy đôi thịt mềm mại trong tay, khi thì nắn bóp ra hình dạng này nọ, lúc thì tâng như đang tâng bóng, sữa trắng bị xịt văng tứ tung.

Cuối thai kỳ vốn dễ buồn ngủ, Lý Minh Khắc nhìn nhìn một hồi thì thϊếp đi, bỗng nhiên bị động tác quái dị trên vυ" đánh thức.

Mở mắt ra thấy đứa con trai hư hỏng lại coi ngực mình là đồ chơi, hắn có cảm giác ngứa tay. Đã lâu không tét mông nó, không bằng làm liền cho nóng.

“Cha mày, này thì quậy.”

Lý Minh Khắc xốc chăn lên, lật cái mông mềm của đứa ranh con còn đang đùa nghịch kia qua, bàn tay to quất lên bôm bốp, phát ra từng tiếng vang dội.

“Oa a a, con sai rồi ba.”

Lý Tân Vũ đau đớn kêu gào, cẳng chân thon dài trắng nõn không ngừng đạp loạn, mông tròn chốc lát đã bị bố đánh cho ửng hồng.

Lý Minh Khắc xoa nhẹ mông vểnh của con trai một hồi lâu, vừa non vừa mềm vừa co giãn, sờ vào sẽ nghiện. Anh lại ôm thằng bé khóc thút thít đỏ con mắt trong lòng, nâng bầu ngực căng sữa tới bên miệng con trai, dịu dàng dỗ:

“Bé con ngoan đừng khóc, ba ba cho con bú sữa.”

“Ưm ưm”

Lý Tân Vũ dẩu môi sụt sịt cái mũi, cực kỳ đáng thương mà ngậm lấy đầṳ ѵú hồng hào, bú dòng sữa thơm ngọt, trong miệng còn không ngừng phát ra tiếng chùn chụt như trẻ sơ sinh.

Vυ" ba càng lúc càng to, sữa cũng càng ngày càng nhiều. Lúc bắt đầu chảy sữa còn cần côn ŧᏂịŧ to bự đâm mạnh vào huyệt da^ʍ, bầu vυ" mới tiết thêm nhiều một chút, bây giờ chỉ cần thò tay bóp cái đã phụt ra không ít rồi. Thế mà lợi cho Lý Tân Vũ, được ăn uống thoả thuê.

Người xưa nói ấm no sẽ nghĩ chuyện dâʍ ɖu͙©. Lý Tân Vũ uống sữa, đầu lưỡi liếʍ láp núʍ ѵú trơn mềm, dươиɠ ѵậŧ phía dưới cũng nhịn không được đột ngột cứng rắn, cây gậy to chống thẳng trên đùi ba ba, qυყ đầυ không ngừng cọ xát cơ bắp rắn rỏi, còn rỉ ra nước da^ʍ.

Lý Minh Khắc sao mà không cảm nhận thấy dươиɠ ѵậŧ lớn của con trai, chỉ là bụng hắn không biết lúc nào sẽ sinh, không thể để côn ŧᏂịŧ cᏂị©Ꮒ vào được, tránh ảnh hưởng chính bản thân và em bé.

Mà Lý Tân Vũ đã lâu chưa cắm tiểu da^ʍ, mọi lần đều là để Lý Minh Khắc dùng tay hoặc dùng miệng giúp cậu, cậu bé trẻ trung sinh lực dồi dào này phỏng chừng cũng nghẹn chết.

Đừng nói tới con trai, chính Lý Minh Khắc cũng đang trong độ tuổi với nhu cầu cao, l*и da^ʍ đã lâu chưa được côn ŧᏂịŧ to dài của con trai yêu thương, giờ phút này ngứa chịu không nổi.

Có khó khăn sẽ luôn có cách giải quyết, Lý Minh Khắc nắm lấy côn ŧᏂịŧ khổng lồ cực nóng của con trai. Vừa vặn con trai cũng uống no sữa, dính một giọt trắng ngà trên bờ môi căng mọng, cậu hài lòng ợ một cái.

“ Bé kê kê của bé con cứng quá, có muốn làm không?”

Lý Minh Khắc cố ý dùng đầu ngón tay cọ xát lỗ tiểu của Lý Tân Vũ, trêu chọc khiến cậu run run, hận không thể ngay lập tức xỏ xuyên huyệt nứиɠ của ba một cách thô bạo.

Nhưng Lý Tân Vũ vẫn đoan chính lắc đầu:

“Không cần, sẽ khiến ba ba và em bé bị thương mất.”

“Không sao, bé cưng đừng chơi huyệt ba, ȶᏂασ vυ" ba ba có được không?”

Lý Minh Khắc vừa nói vừa nâng hai cái vυ" mình lên, cúi xuống áp vào ©ôи ŧɧịt̠ bự. Nhìn cái thứ đang chống thẳng lên trời ấy, Lý Minh Khắc cảm thấy bướm da^ʍ lênh láng, trong lòng cũng ngứa ngáy theo, dùng hai con thỏ trắng múp khóa côn ŧᏂịŧ lớn của con trai lại.

“ Ưm! Ti ba mềm quá.”

Lý Tân Vũ chỉ cảm thấy côn ŧᏂịŧ đi tới một nơi mềm mại ấm áp, vυ" ba ba vừa tròn vừa vểnh, vừa mịn vừa non, dươиɠ ѵậŧ bị kẹp sướиɠ không chịu được.

Ngực Lý Minh Khắc bọc lấy dươиɠ ѵậŧ của con trai, hai tay đỡ bầu sữa nặng trĩu không ngừng kéo lên kéo xuống như động tác ȶᏂασ bướm.

Lý Tân Vũ thoải mái liền cảm thấy ba cắm rút chậm rãi như vậy không thể giải quyết hết du͙© vọиɠ của côn ŧᏂịŧ, nhẹ nhàng đẩy ngã ba lên giường, nắm quyền chủ động.

Để không đυ.ng trúng bụng ba, cậu mở cặp chân dài quỳ ở trên giường, côn ŧᏂịŧ to lớn hông ngừng thọc trong đôi vυ" bự.

“Ha a, bé cưng tuyệt quá, đυ. cái vυ" to của ba ba nhanh lên, ư ưm a.”

Lý Minh Khắc chỉ cảm thấy ngực anh bị cᏂị©Ꮒ đến lắc điên cuồng, đầṳ ѵú căng mọng càng ngày càng đầy ụ, sữa không ngừng vẩy ra khiến cho không khí khắp nơi trở nên ngào ngạt.

“Ha a! CᏂị©Ꮒ nát cái vυ" bự của ba, sao mà to thế không biết, phụ nữ nhìn vào đều phải hâm mộ lẫn ghen tị.”

Lý Tân Vũ thở hổn hển, còn tát một phát, cái vυ" run bần bật.

“A a, a ưm!”

Mặt Lý Minh Khắc ửng đỏ. Nhìn qυყ đầυ to lớn của con trai, anh nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng, há miệng thè đầu lưỡi, hùa theo tốc độ đυ. vυ" mà liếʍ đầu khấc sưng đỏ.

“A!”

Lý Tân Vũ mấy ngày rồi không bắn, trông thấy gương mặt nam tính dâʍ đãиɠ của Lý Minh Khắc cộng thêm qυყ đầυ nhạy cảm được đầu lưỡi nóng ướt liếʍ láp không ngừng, không kiềm được, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c phụt ra đầy mặt ba ba.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ tanh mặn mang mùi vị đàn ông vương khắp mắt môi, trong giây lát Lý Minh Khắc đã bị bắn cho ngơ ngác.

Sau đó anh đột nhiên cảm thấy bụng mình quặn đau, hơn nữa huyệt da^ʍ bên dưới cũng ướt đẫm, sờ thử thì phát hiện là máu.

Hai người nháy mắt vực dậy tinh thần, Lý Tân Vũ cấp tốc tròng quần áo cho mình và ba. Cũng may ba ba đã bắt cậu học lái xe, nếu không bọn họ phải ngoắc taxi tới bệnh viện.

Lý Minh Khắc bị đẩy vào phòng sinh, Lý Tân Vũ chỉ có thể đi đi lại một mình ở bên ngoài, chờ từng giây từng phút trôi qua. Cậu có cảm giác một giây này cũng ngang ngửa với một năm.

Cuối cùng cửa phòng phẫu thuật cũng được đẩy mở, Lý Minh Khắc suy yếu nằm trên giường. Đứa bé đang khóc oe oe óe óe trong vòng tay y tá, chưa kịp cho Lý Tân Vũ nhìn một cái đã bị bác sĩ ẵm đi, là một bé trai khỏe mạnh.

Nhưng chuyện đó không quan trọng. Lý Tân Vũ chạy như bay đến bên cạnh ba, dịu dàng hôn lên đôi môi có chút khô nứt.

“Vất vả cho ba ba rồi.”

===================================

Mandy: Chịu luôn sắp sinh thế còn kịch liệt (¬_¬;) Chưa gì đã hết rồi các bbi (。•́︿•̀。)

Hẹn gặp lại ở các bộ khác nhé (「• ω •)「