Chương 1

“Quỳ xuống đàng hoàng hẳn hoi, ai cho con nhúc nhích?”

Trong căn phòng ấm áp, người đàn ông cao lớn cường tráng với khuôn mặt anh tuấn màu lúa mạch đang cố tỏ ra bình tĩnh.

Ngũ quan mạnh mẽ khí khái đều nhăn lại hết cỡ, giữa mày lộ ra vết hằn theo năm tháng, nhưng lại khiến cho khắp người anh toát ra hương vị của đàn ông trưởng thành.

Dường như anh mới vừa vận động xong, bộ đồ thể thao trơn láng ôm sát lấy cơ thể.

Cánh tay to khỏe rắn chắc, cơ ngực cực lớn căng phồng, tám múi cơ bụng nhô lên, tất cả đều được phác họa rõ nét.

Lại còn tháo miếng dán ngực xuống, đầṳ ѵú tròn trịa mượt mà lồ lộ ra, cơ thể tráng kiện đặc trưng của đàn ông không thể hiểu được mà xuất hiện… ánh hào quang chói lóa của người mẹ.

Tay anh còn cầm một cái roi dài, rất nghiêm túc nhìn chằm chằm cậu bé đang quỳ bên mép giường.

Đứa nhỏ này cùng lắm mới chỉ mười sáu mười bảy tuổi, da trắng nõn nà, mịn màng mong manh như trứng gà bóc. Nét mặt tinh khôi, ánh nhìn ngời sáng, mũi cao môi hồng, đôi mắt ngập nước giống chú nai con bị thương, ấm ức lại sợ hãi.

Cậu bé vừa tắm xong, thân trên trần trụi, bên dưới chỉ mặc một chiếc quần bóng rổ rộng rãi. Tầng cơ bắp mỏng ngây ngô bao phủ khắp người, sáu múi cơ bụng như ẩn như hiện, không chút thịt thừa, giống như mọi vị trí trên người đều căn chuẩn đến hoàn hảo.

Có thể nhận ra đây cũng là một đứa trẻ rất năng động.

Khung cảnh lúc này quá quen thuộc, không phải đơn giản là người ba đang răn dạy đứa con trai của mình thôi sao. Có điều con trai thì đúng là con trai, nhưng ba lại có chỗ không giống với người bình thường.

Lý Minh Khắc vừa tức giận vừa bất đắc dĩ nhìn Lý Tân Vũ do chính mình mang nặng đẻ đau.

Năm đó sinh bé con, anh thiếu chút nữa không giữ được cái mạng, sau đó ít lâu người cha chết tiệt của nó qua đời, chỉ để lại Lý Tân Vũ còn trong tã lót cùng với đống nợ.

Mười bảy năm trôi qua, anh vì trả nợ, vì nuôi dưỡng con nên người mà công việc nặng nhọc bẩn thỉu gì cũng làm. Khởi đầu bằng cách đến công trường khuân vác gạch, hiện tại cũng đã kha khá, vẫn chỉ mong con trai có được cuộc sống tốt nhất.

Nhưng có vẻ như đã quá cưng chiều thằng bé, đến mức sắp khiến cho nó bị chiều hư. Anh có thể chấp nhận con mình sống một đời bình đạm thậm chí dựa vào anh đến già, nhưng không thể nào đồng ý chuyện nó làm trái pháp luật.

Vừa rồi nó đánh nhau với người ta rồi bị kéo lên Đồn Cảnh sát. Phía bên kia sứt đầu mẻ trán, bọn họ phải trả toàn bộ tiền thuốc men cộng thêm năm mươi ngàn tệ bồi thường tổn thất tinh thần thì mới giảng hoà thành công.

Người bị hại đã bỏ qua, Lý Tân Vũ cũng may mắn còn vị thành niên, nếu không, không chừng việc này sẽ là vết nhơ theo suốt cuộc đời nó.

Lý Tân Vũ bĩu môi, lệ cũng đã sớm ngân đầy trong khoé mắt, cố nhịn lắm chúng mới không chảy ra. Không phải ba chưa từng phạt cậu, chỉ là mọi khi cùng lắm cũng mười phút là xong, hôm nay lại bắt cậu quỳ gần một tiếng đồng hồ.

Từ nhỏ đến lớn cậu luôn được ba chiều chuộng, nhưng lúc này đây đầu gối dường như không phải của cậu nữa, đau nhức chết lặng mọe rồi.

“Ba ơi, con quỳ không nổi, ba tha cho con đi mà.”

Lý Tân Vũ kéo ống quần Lý Minh Khắc, vô cùng đáng thương nói.

Lý Minh Khắc thật sự không thể chịu nổi dáng vẻ tội nghiệp này, đôi mắt xinh đẹp bị phủ một tầng hơi nước, làm cho anh có cứng rắn cỡ nào cũng không hạ được quyết tâm.

“Đứng lên.”

Lý Tân Vũ như trút được gánh nặng, vội vàng chống tay xuống sàn để đứng dậy, chỉ là quỳ lâu như thế cậu nhất thời không vững chân. Nếu không phải Lý Minh Khắc mau lẹ đỡ cậu, Lý Tân Vũ đã ngã xuống sàn.

Động tác này cũng khiến đầu gối Lý Tân Vũ càng thêm đau đớn, cậu rốt cuộc không nén khóc được nữa. Từng giọt nước mắt to tròn tí tách tuôn rơi, phút chốc làm trái tim Lý Minh Khắc quặn thắt lại.

Nhưng sai lầm hôm nay của Lý Tân Vũ thật sự quá nghiêm trọng, anh không thể tiếp tục mềm lòng, như thế sẽ tự tay huỷ hoại chính đứa con mình.

“Không được khóc. Lại khóc ba lột hết đồ con rồi lôi đến trước cổng khu dân cư đánh đòn đấy.”

Lý Minh Khắc suy nghĩ dứt khoát thì lạnh lùng quát lên, làm cho Lý Tân Vũ sợ tới mức co quắp lại, vội vàng lau mặt, cố gắng nuốt ngược nước mắt vào trong.

“Tại sao đánh nhau?”

“Là, là do nó mắng con trước. Nó nói con là thằng con hoang không có mẹ, còn nói ba…”

Lý Tân Vũ kể một hồi lại cảm thấy ấm ức, nước mắt bắt đầu nhỏ giọt, cậu hoảng hốt vội quẹt đi.

Lý Minh Khắc cũng không biết nói gì. Theo lý thì Lý Tân Vũ không có ba mới đúng, chẳng qua thân phận là người song tính của anh không tiện tiết lộ ra. Nếu tùy tiện nói cho người ngoài, không chừng Lý Tân Vũ sẽ còn bị kỳ thị hơn nữa.

“Nó mắng con thì con đánh nó sao? Còn đập tới mức người ta toạc cả máu đầu. Nếu chẳng may lỡ tay hại chết người thì đời này của con coi như vứt hả?”

“ Con ngồi tù rồi ba biết làm gì đây? Con muốn ba tự đi tìm chết đúng không?”

Lý Minh Khắc càng nói càng giận, càng nghĩ càng thấy đáng sợ. Con trai cũng quý như sinh mạng của anh, mất đi rồi anh biết sống sao.

”Hu hu, con biết sai rồi.”

Lý Tân Vũ bị dáng vẻ giận sôi như nổi bão của ba dọa tới mức oà khóc nhận lỗi. Cậu thật sự hối hận, cậu đúng là một thằng khốn, cậu không muốn nhìn thấy người ba mình yêu thương nhất phải buồn lòng như thế vì mình.

“Cởϊ qυầи ra.”

Lý Tân Vũ biết trận đòn hôm nay chắc chắn không trốn được, cũng không dám lại giở trò làm nũng xin tha. Cậu đặt tay lên lưng quần, uốn éo nửa ngày cũng chưa chịu cởi.

“Nhanh lên! Đừng để ba động tay.”

Lý Minh Khắc chờ đến mất kiên nhẫn, nghiêm giọng quát lớn. Lý Tân Vũ sợ hãi vội vàng cởi hết quần ngoài lẫn qυầи ɭóŧ.

Quần vừa tuột xuống, đôi chân dài trắng nõn láng mịn cùng côn ŧᏂịŧ ngây ngô to lớn lộ ra, còn có hai quả trứng nõn nà lại tràn trề nặng trĩu. Chưa cứng lên mà kích thước đã khả quan như thế, nếu hoàn toàn đứng thẳng dậy sẽ là một khúc thịt hùng tráng dữ tợn.

Lý Minh Khắc luôn nhịn không được ngắm nhiều một chút. Anh vì con mà mười bảy năm nay không đi tìm bạn trai, thậm chí bạn giường cũng không có, mọi khi chỉ tự lấy ngón tay hay đồ chơi xử lý qua loa.

Có trời mới biết anh khao khát một khúc thịt to nóng rực hàng thật giá thật gãi trong tiểu huyệt thế nào. Mà côn ŧᏂịŧ trẻ trung đầy sinh lực này của con anh còn không phải thứ anh luôn thèm khát hay sao?

Nhưng làm một người ba thì không thể có ý nghĩ xấu xa như vậy. Nâu nâu, bậy nào!

Lý Minh Khắc vội vã lắc đầu, bỏ qua ngứa ngáy do tiểu huyệt truyền đến, trỏ cây roi lên cặp đùi rắn chắc của mình, ý bảo con trai bò lại đây.

Lý Tân Vũ tất nhiên là hiểu, mặt đầy đau khổ nhấc chân bò qua, cho côn ŧᏂịŧ to bự tựa vào một vị trí thoải mái rồi thì chờ đợi những nhát roi vô tình từ ba.

Vuốt mông nhỏ mềm mịn cong vểnh của con trai, thịt non vừa trắng trẻo vừa co dãn, quất vào sẽ hằn lên rõ nét nhưng cũng sẽ chóng lành. Hai cánh mông này ăn đòn của anh không biết bao nhiêu lần, mỗi lần đều không nhẹ cũng không nặng.

Chỉ là lần này, nhất thiết phải cho nó một trận nên thân ra người.

Lý Minh Khắc thở ra một hơi, giơ chiếc roi lên rồi đột ngột vụt mạnh xuống, vang một tiếng lảnh lót, trên cặp mông thịt láng mịn xuất hiện vệt đỏ chói lọi.

“A! Đau quá, hu hu hu.”

Lý Tân Vũ chưa ăn đòn nặng như thế bao giờ. Một roi này đánh cậu đến chết đi sống lại, nước mắt chảy tí tách.

Lý Minh Khắc xót xa, nhưng đây không phải lúc mềm lòng. Đòn roi giáng xuống tới tấp như mưa, hết cái này sang cái khác, mỗi một cú đều dùng hết toàn lực. Đánh mười mấy phát xong, cặp mông trắng nõn kia vằn vện đỏ rực, trông cực kỳ đáng thương.

“Oa oa oa, đau quá, ba ơi con sai rồi, đừng đánh con nữa mà!”

Lý Tân Vũ vừa khóc vừa thở hổn hển, cuống quít lấy tay che cái mông lại, nhưng cả hai tay đều bị một bàn tay của Lý Minh Khắc bắt lấy, đòn roi vô tình tiếp tục vụt lên mông tròn của Lý Tân Vũ.

“Cho con đánh nhau, này thì không nghe lời.”

Lý Minh Khắc mắng một câu thì quật một phát, khiến Lý Tân Vũ đau đến nhe răng trợn mắt không thở được. Nhưng cậu lập tức vùng khỏi trói buộc, hai tay bắt lấy khăn trải giường, định bụng thoát đi nanh vuốt của ba.

“Thằng nhãi con, còn dám chạy?”

Lý Minh Khắc càng tức giận, trong lúc nhất thời không biết đầu óc bị chạm ở đâu hay là như thế nào, anh chộp lấy côn ŧᏂịŧ vừa tung tẩy của con trai, mạnh bạo lôi nó trở về.

“A! Đừng ba! Đau đau!”

Lý Tân Vũ hốt hoảng hét toáng. Thứ quý giá nhất trên cơ thể bị kéo đến đau đớn, cậu không dám chạy, đành phải che cái mông đi. Nhưng ba lại quất thẳng vào tay, bỏng rát khiến cậu hít một hơi dài, cũng không dám tiếp tục che nữa.

“Bị đòn mà muốn chạy hả? Che che chắn chắn cái gì? Xem hôm nay ba dạy con như thế nào.”

Lý Minh Khắc khó thở, bàn tay cũng không biết nặng nhẹ mà vừa nắm chặt lấy côn ŧᏂịŧ lớn của con trai vừa đánh mông không thương tiếc.

Tổng cộng bảy tám mươi roi gì đó, cuối cùng Lý Tân Vũ khóc đến không còn sức nữa, xụi lơ úp mặt lên giường, nước mắt thấm ướt cả mảng chăn.

Hai cánh mông cậu thê thảm không nỡ nhìn, bị roi vụt đến chẳng còn chỗ thịt nào chưa sứt mẻ, rướm từng lằn máu. Chúng vốn cong vểnh thì lúc này càng sưng to vô cùng đáng thương.

Lý Minh Khắc cũng mệt mỏi thở hồng hộc, dạy con chưa bao giờ là chuyện dễ dàng. Bình tĩnh xong, nhìn thảm trạng của con trai, anh nguôi đi lửa giận chỉ còn biết đau lòng.

Anh đặt con trai đang rơi nước mắt đến yếu ớt mỏng manh lên giường, tìm thuốc rồi nhẹ nhàng thoa cho cái mông tanh bành của nó. Tuy đã cố gắng nhẹ tay hết mức, thằng bé vẫn đau đớn run rẩy không ngừng, nước mắt lấm lem đầy mặt, Lý Minh Khắc cũng không vì vậy mà bớt xót xa.

“Bé con đã biết lỗi chưa?”

Bôi thuốc cho con trai xong, Lý Minh Khắc vội vàng ôm cục cưng của mình, vùi đầu nó vào trong bờ ngực rộng lớn, bàn tay to dịu dàng vỗ về tấm lưng, mềm giọng hỏi.

“Hức hức hu, biết sai rồi, không dám đánh nhau nữa. Hu hu, mông đau quá.”

Nhìn thấy ba cuối cùng cũng trở về dáng vẻ ôn tồn trước kia, Lý Tân Vũ nhịn không được ụp mặt sâu trong cơ ngực căng phồng mềm mại của Lý Minh Khắc mà gào khóc.

Lý Minh Khắc cứng đờ xoa đầu con trai. Áo thể thao đã bị thấm ướt một mảng, thằng bé còn cọ tới cọ lui trên ngực hắn, làm cho cặρ √υ" vốn lớn hơn của đàn ông bình thường một size khó có thể kiềm chế mà đứng thẳng.

Đặc biệt là khi mới vừa sờ đến côn ŧᏂịŧ bự của con mình, cái tiểu huyệt dâʍ đãиɠ bên dưới tới bây giờ vẫn chưa đỡ ngứa.

Không được, không có khả năng. Đây là con ruột của mình, không thể lại có cái suy nghĩ tồi tệ như vậy.

Lý Minh Khắc lắc lắc đầu, hiện tại anh chỉ muốn tách ra khỏi con trai mình một lúc, tự đi giải quyết du͙© vọиɠ mãnh liệt.

“Đã khuya rồi, bé con mau đi ngủ có được không?”

“Không chịu đâu, ba ngủ với con.”

Lý Tân Vũ hiển nhiên không muốn tách ra khỏi ba, không ngừng cọ cặρ √υ" to, hai tay ôm cứng eo của Lý Minh Khắc.

Lý Minh Khắc bất đắc dĩ cực kỳ, chỉ có thể mặc kệ để con trai ôm mình, từ gào khóc chuyển sang nức nở nhè nhẹ.

“Nhãi ranh, quần áo ba bị con khóc ướt rồi này, đúng là đồ nhõng nhẽo.”

Lý Minh Khắc dịu dàng lau nước mắt cho con trai, một tay cởi chiếc áo ướt sũng của mình. Nháy mắt, thân trên cường tráng hớp hồn người đã bại lộ trong không khí. Bắp tay phồng lên, cơ ngực săn chắc tràn trề cùng với cơ bụng múi nào ra múi nấy không còn gì ngăn cản mà tiếp xúc thân mật với da thịt của Lý Tân Vũ.

Lý Tân Vũ nhìn thấy đầṳ ѵú sưng to đứng sững trên ngực ba vừa căng mọng vừa đáng yêu, quầng vυ" xung quanh cũng là một vòng tròn lớn màu hồng nhạt, có vẻ không phù hợp với mọi vị trí khác trên cơ thể.

Không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, cậu biết ba không chịu cho mình bú ti đâu, nhưng chỉ cần mình làm nũng một hồi, thể nào ba cũng mềm lòng đồng ý.

“Ba ba, con muốn.”

Lý Tân Vũ chớp đôi mắt to ngập nước, nhìn Lý Minh Khắc với vẻ khao khát chờ mong.

Lý Minh Khắc sao lại không biết thứ thằng bé đòi là cái gì. Tuy con anh đã 17 tuổi, chỗ kia còn to dài hơn so với phần lớn đàn ông trưởng thành, nhưng nó vẫn giống như em bé mà thích mυ"ŧ ti anh, nghĩ thế nào cũng cảm thấy không ổn.

Nhưng anh mới vừa trách phạt con trai hung dữ như vậy, coi như là quà dỗ dành nó đi.

“Ừm, ngậm đi.”

Được Lý Minh Khắc cho phép, Lý Tân Vũ nháy mắt từ khóc chuyển sang cười, vui sướиɠ mở cặp môi mềm mại ra, thè đầu lưỡi non nớt hồng hào mà ngậm lấy núʍ ѵú sưng lớn. Toàn bộ khuôn mặt phấn khích rạo rực ép sát lên bộ ngực co giãn.

Lý Minh Khắc cười khổ một tiếng, xoa xoa mái tóc mượt mà của con trai. Là do anh chiều con vô điều kiện như vậy, thằng bé mới trở thành một đứa trẻ mãi không chịu lớn.

Để con trai mυ"ŧ đầu ti mình như mυ"ŧ kẹo que một hồi, Lý Minh Khắc chợt cảm giác được thằng bé đang giở trò khỉ. Cậu thỉnh thoảng nhe hàm răng gặm cắn đầṳ ѵú, nhanh chóng nhả ra xong lại tiếp tục dùng đầu lưỡi mà khıêυ khí©h vài lần, miêu tả hình dạng của hạt đậu.

Lý Minh Khắc bị con trai liếʍ láp khó nhịn, cảm giác ngứa ngáy trên đầṳ ѵú rất nhanh đã phối hợp với cái ngứa dâʍ đãиɠ, ngứa càng thêm ngứa, gương mặt đẹp trai nam tính không thể khống chế mà mơ hồ ửng hồng.

Ngay sau đó, Lý Minh Khắc cũng nhận ra có một cái tay nhỏ không ngoan ngoãn đang nhẹ nhàng chạm vào cái miệng ngứa ngáy giữa hai chân.

“Ranh con, làm gì đó?”

Lý Minh Khắc lập tức đen mặt chộp lấy tay nhỏ của con trai. Lý Tân Vũ trưng ra vẻ mặt vô tội nhìn chằm chằm anh, làm cho anh muốn giận cũng không thể.

“Con… chỉ sờ một chút.”

“Chỗ này của ba có thể tùy tiện sờ sao?”

Lý Minh Khắc tức chết đi được, tình cảnh như vậy mà sao cứ giống anh đang cậy mạnh hϊếp yếu.

“Nhưng đó cũng là nơi con được sinh ra, vậy coi như nhà của con rồi còn gì. Sờ cửa nhà mình một chút thì sao chứ.”

Lý Minh Khắc bị lời nguỵ biện ấy của Lý Tân Vũ khiến cho cứng họng, trong giây lát chỉ biết dở khóc dở cười.

“Ba ơi ba, cho con sờ tí xíu thôi được không? Hay là ba cởi ra quần đi, để một mình con ở truồng thì thật không công bằng. Đi ba, con năn nỉ mè.”

Đối diện với phát đạn bọc đường này của con trai, Lý Minh Khắc dù biết rõ trái phải cũng nhịn không được mà trút bỏ khiên chắn, thở dài một hơi, gật đầu, như nhận lệnh mà kéo quần xuống.

Lý Tân Vũ không khác gì đứa bé nhận được món đồ chơi mình vòi vĩnh bấy lâu, gấp gáp không chờ được mà đè ba xuống sàn, giúp ba cởϊ qυầи ra. Chỉ trong vài giây, hai ba con ai cũng trần trụi.

Côn ŧᏂịŧ của Lý Minh Khắc không thể coi thường, cự long màu hồng tím dịu ngoan nghỉ ngơi trong bụi cỏ rậm rạp. Có điều nếu so với những người đàn ông khác, hai quả trứng của anh lại bé xíu đến kỳ lạ, gần như không có.

Mà vị trí vốn dành cho chúng đúng là đã nhường cho tiểu huyệt da^ʍ.

“Chỉ cho sờ một chút thôi.”

Lý Minh Khắc tách mở chân dài, lý trí như có một sợi dây bị cắt đứt.

Ngón tay Lý Tân Vũ run run rẩy rẩy sờ lên cái chỗ giữa hai chân ba, chính là nơi đã đẻ cậu ra.

Lông lá như thể tránh còn không kịp mà chẳng dám mọc lên phía trên một sợi, hai miếng thịt bào ngư non mềm vừa mỡ màng vừa tươi mới, hạt ngọc hồng phấn nho nhỏ thì nằm yên lấp ló giữa môi âʍ ɦộ béo mập, giữa kẽ thịt non thậm chí còn đọng lại một bãi nước da^ʍ.

Không phải bàn cãi, việc này làm cho Lý Tân Vũ hưng phấn mười phần.

Biết bao lần cậu đã tưởng tượng ra cảnh ba moi l*и nứиɠ tự sướиɠ, biết bao lần cậu mơ ước được đè trên người ba, dùng chính côn ŧᏂịŧ bự của mình cᏂị©Ꮒ thẳng vào cơ thể này.

Bắn tinh ngập sâu trong tử ©υиɠ khiến bs mang thai con của cậu, như vậy ba sẽ có sữa lần nữa để đút cho cậu uống.

Lý Tân Vũ chẳng khác nào con nghiện ma tuý mà run lẩy bẩy cả người, không màng cái nóng rát đau đớn trên mông, côn ŧᏂịŧ một bước lên mây lập tức trở nên cứng ngắc.

“Ba, chim nhỏ cứng lên rồi.”

Lý Tân Vũ vô tội dẩu cái môi bé xinh, đẩy đẩy côn ŧᏂịŧ to lớn của mình, màu sắc ngây thơ có hơi không xứng với kích cỡ kinh người tựa cánh tay trẻ con. Lý Minh Khắc nhìn ngắm mà đóa hoa bên dưới co rút liên hồi, trong chỗ sâu càng phụt ra nhiều dâʍ ŧᏂủy̠.

“Bé con, ba dùng tay vuốt giúp con được không?”

Lý Minh Khắc mất tự chủ mà nứиɠ lên, không phải anh chưa từng giúp con trai mình thủ da^ʍ, nhưng những lần trước anh không có cởi sạch đồ như thế.

Lý Minh Khắc khó khăn lắm mới nắm trọn cây gậy thô to, xúc cảm nóng rực và cứng rắn tức thời truyền đến, anh bắt đầu vuốt ve lên xuống. Khuôn mặt con trai dần dần ửng hồng, sảng khoái híp hai mắt lại, qυყ đầυ trên côn ŧᏂịŧ bự hồng phấn đã bắt đầu nhiễu nước.

Kỹ thuật của Lý Minh Khắc hiển nhiên là không thể chê vào đâu, bàn tay lại còn hơi thô ráp, đứa bé con buộc lòng phải vội vã giao nộp vũ khí đầu hàng, rêи ɾỉ bắn ra một luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ xử nam nóng bỏng, văng tung toé khắp người cả hai.

Hương vị nồng đậm làm đầu óc Lý Minh Khắc trống rỗng, nước chảy róc rách, bên dưới sắp ngứa đến phát điên rồi.

Thế mà con anh vừa bắn một phát xong, côn ŧᏂịŧ to cũng không hề có ý định mềm xuống. Chỉ thấy thằng bé đè trên người ba, không kiềm được chống khúc thịt lên bắp đùi cường tráng, đáng thương vô cùng mà cầu xin:

“Không đủ,không có đủ, ba cho con cắm trong này được không?”

===============================

Mandy : Bộ này đáng lẽ ra tui phải dùng từ thô tục cơ nhưng sự trong soáng còn lại của tôi không cho phép :)))