Chuyển ngữ: Team Sunshine
“Anh?” Nhậm Nhiên lặp lại cái từ này với giọng điệu kỳ quái, Kỷ Vọng không khỏi có chút chột dạ.
Kỳ Bạc Ngôn thẳng thắn nói: “Tôi nhỏ tuổi hơn anh ấy đương nhiên phải gọi anh.”
Kỷ Vọng không buông tay Kỳ Bạc Ngôn, cậu áy náy dùng ánh mắt cầu khẩn Nhậm Nhiên rời đi. Nếu Nhậm Nhiên cãi nhau với Kỳ Bạc Ngôn sẽ rất khó kết thúc.
Nhậm Nhiên nhìn Kỷ Vọng, dùng ánh mắt muốn ép cậu phải nói ra.
Kỷ Vọng cũng không trốn tránh: “Nhậm Nhiên, Kỳ Bạc Ngôn là bạn trai của tôi.” Cậu lặp lại những lời này càng tăng thêm trọng lượng, cũng giống như đang nói với Kỳ Bạc Ngôn, cậu hy vọng Nhậm Nhiên sẽ hiểu tôn trọng lẫn nhau.
Nhậm Nhiên đã hiểu ý tứ của Kỷ Vọng, cậu ta nắm chặt áo khoác, lại liếc Kỳ Bạc Ngôn một cái liền quay người rời đi. Lúc này Kỳ Bạc Ngôn đột nhiên đuổi theo, Kỷ Vọng cho rằng hắn đang muốn gây chuyện với Nhậm Nhiên nên muốn giữ hắn lại để hắn không xúc động nhất thời.
Nhưng cậu chưa kịp giữ, hắn đã đẩy Nhậm Nhiên ra ngoài, hắn cũng bước ra ngoài, còn tiện tay đóng cửa lại.
Kỷ Vọng vội vàng chạy đến cửa để ngăn nhỡ đâu hắn có hành động quá khích nào, cậu vừa vặn nghe âm cuối của Kỳ Bạc Ngôn: “…Mày tốt nhất nên thành thật một chút.”
“Anh đang nói gì vậy?” Kỷ Vọng có chút tức giận: “Nhậm Nhiên, cậu ấy đã xúc phạm anh sao, thật xin lỗi, tôi sẽ dạy dỗ lại anh ấy.”
Nhậm Nhiên gương mặt tái nhợt, không nói lời nào mà chạy thẳng vào thang máy, không để ý đến Kỷ Vọng.
Kỷ Vọng cầm lấy cổ áo Kỳ Bạc Ngôn, kéo hắn vào phòng. Cái tư thế này làm cho Kỳ Bạc Ngôn vô cùng không thoải mái, hắn vùng vẫy hai cái lại bị biểu cảm của Kỷ Vọng dọa cho sợ hãi, hắn không hề động đậy, giống như con chó lớn ỉu xìu bị xách vào phòng.
Kỷ Vọng ném Kỳ Bạc Ngôn lên ghế sô pha, hắn che cánh tay lộ ra vẻ bị thương, nhưng Kỷ Vọng nhìn bộ dạng yếu ớt vô tội của hắn rất không đáng tin: “Em nói, anh nên tôn trọng bạn bè của em một chút, anh gây chuyện với cậu ấy làm cái gì? Rốt cục các người vì chuyện gì mà phát rồ lên thế?”
Nhậm Nhiên biết Kỳ Bạc Ngôn trước cậu, tên Kỳ Bạc Ngôn cũng là do Nhậm Nhiên giới thiệu cho cậu. Nhậm Nhiên có cái nhìn không tốt về Kỳ Bạc Ngôn, cậu không biết quá khứ hai người đã xảy ra chuyện gì, hôm nay cậu muốn biết.
Kỳ Bạc Ngôn thấy việc giả bộ đáng thương vô dụng, hắn liền dang tay chiếm lấy sô pha: “Anh chỉ nói với nó, em là của anh, nhắc nhở nó thành thật một chút.”
Kỷ Vọng xoa thái dương, bị lửa giận xông lên nên có chút đau đầu: “Kỳ Bạc Ngôn, anh có thể đừng hành động theo cảm tính như vậy, có được không?”
“Giữa anh và cậu ấy có hiểu lầm gì không? Em hiểu anh, cũng biết rõ Nhậm Nhiên, các người đều là người tốt, tại sao không thể ngồi xuống cùng nhau nói chuyện đàng hoàng?” Kỷ Vọng trong lòng vẫn hy vọng hai người có thể hòa giải.
Kỳ Bạc Ngôn thấy Kỷ Vọng tức giận, không nói đến chuyện chọn bạn bè hay hắn nữa, hắn trước nay đều như vậy, thủ đoạn không thiếu, vừa đấm vừa xoa: “Nói chuyện như thế nào, nó ghét anh lắm, em còn không nhìn rõ sao?”
Lời này làm cho Kỷ Vọng ngây người một lát nhưng rất nhanh dùng giọng điệu hòa hoãn nói: “Cho nên anh nên nói với em, em giúp hai người hòa giải.”
Kỳ Bạc Ngôn kéo Kỷ Vọng ôm vào trong ngực, nằm xuống ghế sô pha: “Không nên hòa giải, anh ghét nó, Kỷ Vọng, em không thể bởi vì em quý nên nó liền buộc anh và nó hòa giải, nếu có hòa giải chỉ là giả vờ cho em thấy mà thôi.”
Lời này nghe có vẻ quanh co, không ngờ lại có chút thật lòng, cuối cùng Kỷ Vọng bắt đầu tự ngẫm lại mình có nên can thiệp quá nhiều vào chuyện này không?
Có lẽ giống như Kỳ Bạc Ngôn nói, dù họ có hòa giải cũng chỉ giả vờ cho cậu yên tâm, chán ghét thì vẫn chán ghét.
Kỷ Vọng cũng không bắt buộc nữa: “Được rồi, chỉ cần các người đừng đánh nhau trước mặt em là được, nhất là anh.”
Kỳ Bạc Ngôn nhẹ nhàng đá Kỷ Vọng một cái, không vui nói: “Tại sao chỉ nói anh, rõ ràng là nó gây chuyện trước?”
Kỷ Vọng cầm lấy mắt cá chân Kỳ Bạc Ngôn, không đẩy ra mà nhẹ nhàng nhéo vài cái, an ủi: “Bởi vì cậu ấy là Omega.”
Kỳ Bạc Ngôn khịt mũi, lấy mắt cá chân ra khỏi tay Kỷ Vọng, ngồi dậy nói: "Nói đi nói lại, em vẫn quan tâm chuyện anh không phải là Omega."
Nhưng Kỷ Vọng không để ý, đem hai chuyện gộp thành một, Kỳ Bạc Ngôn chính là đang gây sự.
Kỷ Vọng nhíu mày: “Ý của em là nếu anh đánh nhau với cậu ấy, nhất định anh sẽ khiến cậu ấy bị thương. Nếu anh dám đánh Nhậm Nhiên, em phải tới cục bảo lãnh người, Hội bảo hộ Omega sẽ không tha cho anh, Tòa án lại phán anh ba năm đấy.”
Kỳ Bạc Ngôn nghe xong, cảm thấy Kỷ Vọng là đang quan tâm hắn, trong mắt mang ý cười: ‘Sợ cái gì, thân phận anh đăng ký cũng là Omega.”
Kỷ Vọng vẫn cho rằng Kỳ Bạc Ngôn chỉ dùng nước hoa hormone để ngụy trang thành Omega, không ngờ hắn thực sự đã đăng ký thân thận là Omega.
Có lẽ bởi vì tâm trạng tốt, Kỳ Bạc Ngôn nắm lấy tóc mình ghét bỏ nói: “Thân phận giống nhau, ngay cả tóc cũng buộc phải để nguyên, đáng ghét.”
Nắm bắt được trọng tâm trong lời nói của Kỳ Bạc Ngôn, Kỷ Vọng lập tức hỏi: “Ai ép anh, tại sao chứng minh nhân dân là Omega, có chuyện gì xảy ra vây?”
Kỳ Bạc Ngôn dang hai tay: “Ôm anh một cái, anh sẽ nói cho em biết.”
Kỷ Vọng đành phải chiều theo hắn, kéo hắn vào lòng. Mảnh tóc dài rơi vào cổ áo cậu, vài sợi lòa xòa len qua kẽ hở, cào trên ngực cậu.
Chỗ đó vốn đang sưng lên rất đau nhức, tóc phủ lên làm cho cơ thể run rẩy, Kỷ Vọng cắn răng nhịn xuống, gò má ửng đỏ.
Kỷ Vọng đưa tay xé miếng dán cố định trên cổ, hương đào tràn ngập, hương vị dịu dàng làm cho Kỷ Vọng không cảm thấy khó chịu, dù sao cũng phải thích nghi với mùi đó. Cậu đã có thể nhảy qua hàng ngũ Alpha bình thường, cảm nhận mùi hương của Kỳ Bạc Ngôn.
Trong tay cầm miếng dán ức chế, Kỳ Bạc Ngôn tựa đầu vào ngực Kỷ Vọng: “Mẹ anh vốn muốn anh là một Omega, cho nên liền biến anh thành Omega.”
Lý do này nghe có vẻ giống như đang giải thích, nhưng thực ra chẳng nói được gì.
Kỳ Bạc Ngôn xé miếng dán ức chế Kỷ Vọng xuống, ngửi sau tai cậu, cảm nhận mùi vị của Kỷ Vọng: “Anh ghét rượu, nhưng anh lại thích hormone của em.”
Kỷ Vọng nhìn hắn đang liếʍ láp cổ mình: “Mẹ anh tại sao muốn anh trở thành Omega? Anh mấy tuổi phân hóa?”
Nói chung, Alpha và Omega ở độ tuổi từ mười ba đến mười sáu sẽ phân hóa, chậm hơn là năm mười tám, giống như Nhậm Nhiên.
Kỳ Bạc Ngôn không phải không muốn nói, hắn cắn nhẹ vào cổ Kỷ Vọng một cái rồi buông ra: “Chúng ta có thể đừng nói chuyện này không?”
Kỷ Vọng lại nói: “Bạc Ngôn, em là bạn trai anh, tại sao anh lại không muốn nói cho em biết. Tại sao anh phải là Omega, mẹ anh cho rằng Alpha thì không tốt sao?”
Có lẽ đại đa số người đều muốn con mình là một Alpha, dù sao Omega cũng vô cùng yếu, dễ bị người khác bắt nạt.
Kỷ Vọng đã từng nghĩ qua, nếu như sau này cậu có con, nếu đứa bé là Omega, cậu nhất định sẽ rất lo lắng, sợ con mình bị tên khốn nào đó bắt nạt.
Hiện tại cậu không còn lo lắng như vậy nữa, cậu đang dần chấp nhận rằng trong tương lai sẽ không có đứa trẻ nào trông đẹp trai như Kỳ Bạc Ngôn được.
Kỳ Bạc Ngôn thất thần một hồi, giống như từ hồi ức trở lại, hắn thong thả nói: “Bà ghét Alpha, lúc anh mười ba tuổi, sau khi phân hóa, bà….”
Kỷ Vọng đợi một hồi, không có nghe đáp án, Kỳ Bạc Ngôn đột nhiên nhướng mi dài, trong mắt không có gì, không có cảm xúc, cũng không có suy nghĩ, nói nhỏ với Kỷ Vọng: “Bà ấy muốn gϊếŧ anh.”
“Kỷ Vọng!” Trương Mộ Tiên ngồi bên cạnh hô một tiếng, đem Kỷ Vọng từ trong hồi ức bừng tỉnh, ý thức được bây giờ vẫn đang ở show giải trí, xung quanh đều là camera.
Cậu vô thức nhấp vào ảnh đại diện hai lần, wechat hiện ra nhắc nhở “chụp ảnh”.
Kỷ Vọng luống cuống muốn thu hồi lại phát hiện chức năng mới này của Wechat thật sự làm cho người khác bực bội, tại sao lại luôn xuất hiện những thứ vô bổ như vậy.
Tuy nhiên, Kỳ Bạc Ngôn không phản hồi tin đó, đến tối Kỷ Vọng mệt mỏi trở về nhà, cậu cũng không thấy phản hồi trên WeChat và lời nhắc thì từ lâu đã bị nội dung trò chuyện khác đè lên.
Trước khi đi ngủ, Kỷ Vọng kiểm tra WeChat lần cuối. Trò chuyện trong nhóm đã bị trôi. Kỷ Vọng tham gia vào cuộc hội thoại rồi gửi một vài biểu tượng cảm xúc. Kỳ Bạc Ngôn không tương tác trong nhóm, có lẽ hắn quá bận nên không xem được.
Cậu nghĩ rằng Kỳ Bạc Ngôn sẽ thêm Wechat của mình đầu tiên, cậu đang nghĩ về việc có nên từ chối hay không, kết quả là cậu không có cơ hội lựa chọn nào cả, Kỳ Bạc Ngôn không thêm cậu.
Vẫn là cậu tự mình đa tình, không có thuốc chữa.
Rõ ràng rất mệt nhưng Kỷ Vọng vẫn không ngủ được, nằm trên giường lật qua lật lại đến đêm khuya, khó khăn lắm mới chìm vào giấc ngủ.
Chuyện ban ngày suy nghĩ, ban đêm lại mơ, giấc mơ tiếp tục câu chuyện ban ngày một cách kỳ lạ.
Sau khi nghe Kỳ Bạc Ngôn nói chuyện mẹ hắn muốn gϊếŧ hắn, Kỷ Vọng bị chấn động nhưng Kỳ Bạc Ngôn lại bật cười thành tiếng, hắn vui vẻ thưởng thức bộ dạng tim đập thình thịch của cậu: “Đùa em thôi.”
“Chuyện này sao có thể lấy ra đùa được chứ?” Kỷ Vọng bình tĩnh lại: “Anh làm em sợ muốn chết.”
Kỳ Bạc Ngôn thản nhiên nói: “Hoang đường như vậy, nói ra ai mà tin, em đó, đừng lúc nào cũng dễ bị lừa như vậy."
Sau khi nói xong, Kỳ Bạc Ngôn lại phản bác chính mình: “Không đúng, nếu em không dễ lừa, cũng sẽ không đến lượt anh chiếm tiện nghi của em.”
Kỷ Vọng hung hăng xoa đầu hắn, làm mái tóc rối tung: “Bởi vì em tin anh, nên anh nói gì em cũng tin.”
Bộ dạng Kỳ Bạc Ngôn có chút kỳ quái, dừng lại một chút: “Anh lừa em nhiều như vậy, em vẫn tin?”
Ánh mắt Kỷ Vọng dịu dàng nhìn hắn, cúi xuống hôn lên trán Kỳ Bạc Ngôn: “Tin.”
Kỳ Bạc Ngôn nghiêm túc hỏi: “Tại sao?”
Kỷ Vọng di chuyển bờ môi xuống khóe môi hắn, rồi lại hôn lên: “Bởi vì em yêu anh.”
“Anh nói gì, em đều tin.”
Tình yêu làm cho người ta mù quáng, khiến người ta tình nguyện khuất phục.