Chuyển ngữ: Wen
Buổi concert kết thúc, các fan chung quanh lưu luyến đứng dậy tan cuộc, Kỷ Vọng vẫn ngồi tại chỗ, mãi không thấy không nhúc nhích. Không lâu sau, Lý Phong bước tới, mời Kỷ Vọng đến hậu trường.
Kỳ Bạc Ngôn đang ở phòng chờ đợi cậu, lại là phòng chờ, Kỷ Vọng không muốn ở cùng Kỳ Bạc Ngôn trong cùng một không gian kín.
Dáng vẻ Kỳ Bạc Ngôn ngồi ở trên sân khấu nhìn cậu hát, tựa như được lặp lại một lần nữa, từ lúc cậu gặp được Kỳ Bạc Ngôn tới nay, nhiêu đây kí©h thí©ɧ là quá đủ rồi.
Phòng ngự lần nữa buông lỏng, thậm chí còn hỏi người ta mấy năm nay vì sao không tới tìm mình, đôi khi không có được đáp án, chính là đáp án tốt nhất.
Bởi vì không muốn tới tìm, hiện tại lại vì sao muốn tìm tới? Là ngẫu nhiên gặp được rồi nhất thời nổi hứng, lại bị cậu từ chối mấy lần, nên sự hiếu thắng bị kí©h thí©ɧ chăng?
Ở trước mặt công chúng, dưới ánh mắt của trăm ngàn người, cất lên khúc tình ca dành riêng cho cậu vẫn là trò chơi tìm kí©h thí©ɧ của hắn.
Kỷ Vọng vô cùng rối rắm, điều duy nhất cậu có thể khẳng định là cậu có chí tiến thủ, còn Kỳ Bạc Ngôn thì không. Vừa rồi Kỳ Bạc Ngôn uy hϊếp cậu, hắn biết rõ ràng điểm yếu của cậu ở đâu.
Kỳ Bạc Ngôn không quan tâm, nhưng Kỷ Vọng thì để ý. Phần để ý này, cũng không phải sợ sau khi bại lộ sẽ đánh mất sự nghiệp hay bị mắng đến tan tành, mà là để ý sự nghiệp và danh tiếng của Kỳ Bạc Ngôn.
Tựa như hiện tại, hai người bọn họ chỉ có thể lén lút gặp nhau, điều này đủ để chứng minh, mối quan hệ này đối với cả hai đều không có lợi lộc gì.
Vừa mở cửa, Lý Phong đã tự giác dừng lại, ra ngoài trông cửa. Kỷ Vọng hơi đau lòng cho anh ta, gặp đúng tên cặn bã Kỳ Bạc Ngôn này.
Kỳ Bạc Ngôn lẳng lặng ngồi bên trong, thấy Kỷ Vọng tới, cũng chỉ là lười nhác mà ngẩng đầu nhìn cậu một cái, thô bạo gỡ dây buộc tóc xuống: “Em đến rồi.”
Kỷ Vọng nhìn ra cửa, không có chỗ ngồi, cậu liền đứng: “Anh một hai kêu tôi lại đây làm gì.”
Kỳ Bạc Ngôn dùng khăn tẩy trang thô bạo mà lau son môi, qua nhiều năm như vậy, kỹ thuật tháo trang sức của Kỳ Bạc Ngôn vẫn như cũ làm Kỷ Vọng cảm thấy đau giùm.
Khóe miệng đỏ ửng, Kỳ Bạc Ngôn đứng lên: “Vừa rồi không phải em đã nghe thấy rồi sao? Anh hát cho em nghe.”
Kỷ Vọng bình tĩnh trả lời: “Là hát cho fan anh nghe.”
Có lẽ câu trả lời của cậu rất buồn cười, Kỳ Bạc Ngôn cười một lúc rồi đến gần Kỷ Vọng: “Cho nên ý em là lần sau tôi nên nói thẳng, "Đến tận bình minh" ca khúc dành riêng cho Kỷ Vọng à?”
Kỷ Vọng lui bước, ngay sau lưng đã là tường, chạy không thoát: “Tôi không muốn, tôi chỉ muốn anh biến mất khỏi sinh mệnh của tôi.”
Những lời này quá nặng nề, có lực sát thương hơn nhiều.
Kỳ Bạc Ngôn ngây ngẩn cả người, đứng ở tại chỗ, trên mặt có chút hoảng hốt. Bất quá mấy giây sau, hắn liền bình tĩnh lại: “Một người không có khả năng biến mất trong sinh mệnh của người khác, trừ phi hắn chết đi. Vọng Vọng, em muốn tôi chết sao?”
Cái từ “chết” này khiến Kỷ Vọng đau đớn, cậu không có ý này, cậu cũng ghét cái cách mà hắn xuyên tạc lời cậu nói, từng câu từng chữ nặng nề như mũi dao đâm thẳng vào lòng Kỳ Bạc Ngôn.
Kỳ Bạc Ngôn tiến lên một bước: “Muốn tôi không quấn lấy em nữa, thế nên chỉ cần tôi theo bước chân em, em liền hận ước gì tôi chết luôn đi. À, là vậy sao, Vọng Vọng?” Hắn nắm lấy tóc Kỷ Vọng, tàn bạo kéo cậu, nâng mặt cậu đối diện với tấm gương, ánh mắt tối lại, đau khổ u ám.
Kỷ Vọng không hùa theo Kỳ Bạc Ngôn, cậu cắn chặt môi: “Tôi chỉ hy vọng anh đừng làm phiền tôi nữa.”
Kỳ Bạc Ngôn chạm tay lên môi Kỷ Vọng: “Trước kia rõ ràng đều là lời đường mật, vì sao hiện tại chỉ còn mấy lời đắng chát đó vậy?”
Nói xong, hắn không đợi Kỷ Vọng thốt ra thêm lời khó nghe nào nữa, dùng môi chặn Kỷ Vọng lại.
Mùi mỹ phẩm, chút mùi rượu, hương đào nồng nàn, Kỳ Bạc Ngôn thế mà lại uống rượu, người này không phải rất ghét rượu hay sao? Kỷ Vọng vừa thất thần trong chớp mắt, đã bị Kỳ Bạc Ngôn công thành đoạt đất.
Nụ hôn của Kỳ Bạc Ngôn cũng giống cá tính của hắn, kịch liệt lại khıêυ khí©h, đầu lưỡi ngang tàng, mυ"ŧ môi dưới, chiếm cứ từng vị trí khoang miệng, bao gồm nơi mẫn cảm nhất.
Mặt Kỷ Vọng được hắn nâng lên, nghênh đón cái hôn không được quyền phản kháng, cậu dùng sức mà đẩy Kỳ Bạc Ngôn ra, lại không rõ vì sao người này đã biểu diễn liên tục hai tiếng mà còn sức lực đem giam cậu trong lòng ngực.
Dần dần, mặt cậu như bị rạng đông xâm chiếm, chỉ vì bị tin tức tố của Kỳ Bạc Ngôn vây quanh.
Một Alpha làm sao dùng tin tức tố của mình quyến rũ một Alpha khác, chẳng qua là lúc Kỳ Bạc Ngôn và Kỷ Vọng còn vui vẻ ở bên nhau, hắn dùng tin tức tố bao lấy cậu, nên đã hình thành phản ứng có điều kiện.
Lúc nụ hôn kết thúc, còn phát ra tiếng nước rất nhỏ làm người mặt đỏ tai hồng. Son môi đã trôi hết, có thể là do Kỷ Vọng liếʍ sạch, cũng có thể là do chính hắn.
Đuôi mắt Kỷ Vọng ửng đỏ, là màu sắc Kỳ Bạc Ngôn yêu thích nhất. Ngón tay hắn lướt qua gương mặt Kỷ Vọng, cuối cùng nhét vào miệng cậu, không chút để ý mà đùa bỡn đầu lưỡi đối phương: “Đừng hòng cắn, máu chảy vào miệng em, cuối cùng phát tình không phải là anh đâu.”
Kỷ Vọng vừa định cắn, đã bị lời nói của Kỳ Bạc Ngôn ngăn lại, chỉ có thể không cam lòng mà bị Kỳ Bạc Ngôn đùa bỡn khoang miệng.
Qua một hồi lâu, Kỳ Bạc Ngôn giống như đã đánh dấu xong lãnh địa, cảm thấy hài lòng mà rút tay ra, ngón tay ướt át đi xuống, nắm eo Kỷ Vọng, lại không làm ra thêm hành vi nào quá mức.
Kỳ Bạc Ngôn: “Cái miệng này của em nên dùng để hôn hơn nói chuyện đấy.”
Không biết nghĩ tới cái gì, Kỳ Bạc Ngôn lại nói: “Hoặc là ngậm…” Còn chưa nói xong, hắn đã bị Kỷ Vọng cho một đấm vào bụng.
Lần này là dùng lực đánh thật, Kỳ Bạc Ngôn co người, ho khan vài tiếng.
Kỷ Vọng đẩy người ra, dùng mu bàn tay lau khóe miệng ướŧ áŧ: “Lại trêu chọc tôi, lần sau đấm chỗ khác.”
Kỳ Bạc Ngôn ôm bụng, có vẻ đau. Kỷ Vọng từ đầu còn cảm thấy đắc chí, sau lại liền có chút lo lắng: “Đừng giả vờ.”
Mặt mũi Kỳ Bạc Ngôn tái nhợt: “Em đi được rồi.”
Nói xong hắn rã rời mà ôm bụng, lảo đảo mà ngồi xuống. Kỷ Vọng sao có thể đi, dù cậu thật sự rất muốn đi.
Kỳ Bạc Ngôn chống tay ở trên bàn, hung hãn đẩy rớt mỹ phẩm xuống đất: “Còn không mau cút đi!”
Đồ vật rơi xuống đất, tạo ra tiếng động không nhỏ.
Kỷ Vọng châm chọc nói: “Sao, không giả vờ nữa hả?”
Kỳ Bạc Ngôn không đáp, hô hấp gấp gáp mà yếu ớt, hai đầu gối khuỵu xuống, ngã xuống trên mặt đất.
Kỷ Vọng hết hồn, chần chờ vài giây, mới tiến lên đỡ hắn, gương mặt kia đã xanh xám, ngất xỉu thật.
Ngoài cửa Lý Phong nghe được tiếng động, lo lắng gõ cửa: “Cậu Kỳ, cậu ổn chứ?”
Kỷ Vọng lớn tiếng: “Mau vào đây!”
Lý Phong mở cửa đi vào, vừa thấy đến Kỳ Bạc Ngôn hôn mê trên mặt đất, sắc mặt lập tức biến đổi, trở tay khóa cửa, bước nhanh đến chỗ hai người: “Xảy ra chuyện gì?”
Kỷ Vọng hoảng sợ: “Tôi đấm vào bụng hắn, sau đó hắn ngất đi rồi.”
Lý Phong nghe vậy, chân mày nhíu chặt: “Dạ dày cậu Kỳ không tốt, hôm nay còn uống lên chút rượu, vốn dĩ lúc lên sân khấu đã hơi đau.”
Tay Kỷ Vọng run rẩy: “Đi, đi bệnh viện, nhanh…”
Lúc bọn họ đang nói chuyện, Kỳ Bạc Ngôn đã mở mắt ra: “Không cần đi bệnh viện.”
Kỷ Vọng cúi đầu nhìn hắn, Kỳ Bạc Ngôn giãy giụa mà muốn từ lòng ngực Kỷ Vọng ngồi dậy, nói với Lý Phong: “Cho tôi thuốc giảm đau.”
Lý Phong nói: “Nên gọi bác sĩ Trần đến thì hơn.”
Kỳ Bạc Ngôn không kiên nhẫn: “Tôi nói…” Hắn còn chưa nói lời nói, môi đã bị Kỷ Vọng bịt kín. Hắn kinh ngạc giương mắt, Kỷ Vọng nói với Lý Phong: “Concert mới kết thúc, đường chắc là đã kẹt cứng. Dạ dày hắn đã đau như vậy, vẫn nên đến bệnh viện thì hơn.”
Lý Phong lại không đồng ý Kỷ Vọng ngay, mà chần chờ nửa ngày: “Bệnh viện đông người, thôi đến bệnh viện tư của bác sĩ Trầnđi, nếu không bị paparazzi chụp được lạiảnh hưởng không tốt.”
Kỳ Bạc Ngôn thấy hai người không ai để ý mình, bực dọc: “Tôi nói uống thuốc giảm đau, không đi bệnh viện! Các người không nghe thấy sao?”
Kỷ Vọng cúi đầu trừng Kỳ Bạc Ngôn một cái: “Đừng có nhiều chuyện!”
Kỳ Bạc Ngôn bị mắng tròn mắt sửng sốt, Lý Phong bên cạnh rất muốn cười, Kỳ Bạc Ngôn trước nay hoành hành ngang ngược, hóa ra cũng có ngày hôm nay.