Chuyển ngữ: Wen; Beta: Tabi
Kỷ Vọng đứng trong nhà bếp, nhìn ấm nước trên bếp đang sôi ùng ục, hận không thể cho mình hai cái tát. Trong phòng khách, Kỳ Bạc Ngôn đi dép lê đi tới đi lui, chốc chốc lại hỏi một câu: “Cái sô pha trước kia đâu em? Cái bây giờ cứng quá.”
“Tôi muốn uống trà sữa, không uống cà phê, ngày nào công ty cũng bắt tôi uống cà phê!”
Âm thanh như xa như gần, vừa rồi còn đeo vẻ mặt mỏi mệt, cả người kiệt sức giờ lại vô cùng khỏe mạnh lại gần ,mở tủ lạnh nhà Kỷ Vọng ra đảo mắt một vòng: “Sao lại chỉ có rượu vậy, tôi chả thích rượu tí nào.”
Kỳ Bạc Ngôn ghét rượu ghét thuốc lá.
Kỷ Vọng đặt cái ly trong tay lên bàn: “Uống xong nước rồi thì cút giùm!”
“Không cút.” Kỳ Bạc Ngôn dứt khoát phản đối: “Tôi đi tắm, chuẩn bị bàn chải đánh răng với khăn mặt giúp tôi nhé.”
Gân xanh trên trán Kỷ Vọng giật giật, quay đầu định nói gì đó, thì thấy Kỳ Bạc Ngôn cởi mũ ra, đặt trên nóc tủ lạnh.
Tóc dài từ mũ bung ra, xõa trên đầu vai. Kỷ Vọng nhất thời thất thần, nhìn một Kỳ Bạc Ngôn quen thuộc trước mặt
Kỳ Bạc Ngôn từ lúc bỏ mũ ra, ánh mắt không rời khỏi người Kỷ Vọng. Hắn nhìn thấy phản ứng mình mong muốn trên khuôn mặt Kỷ Vọng, hắn rất tự nhiên mà vén tóc ra sau tai, từng bước tới gần Kỷ Vọng: “Thích sao?”
Nhưng mà Kỳ Bạc Ngôn không kịp ôm lấy Kỷ Vọng, bởi vì hắn bị đối phương chặn tay trước ngực, không tới gần được.
Kỳ Bạc Ngôn không ngại, đi ra khỏi phòng bếp, vừa đi vừa cởϊ qυầи áo.
Kỷ Vọng nhìn chiếc áo khoác hàng hiệu bị ném ở cửa bếp, hơi đau lòng: “Cởi đồ ra thì treo lên cho đàng hoàng!”
Vốn dĩ không muốn quan tâm, lại không nhịn được, Kỷ Vọng theo bước Kỳ Bạc Ngôn nhặt quần áo lên, lại thấy Kỳ Bạc Ngôn trước mặt đã cởi hết quần áo, ánh mắt cậu rơi xuống cơ thể hoàn mỹ kia, ánh mắt tựa như bị khóa chặt, Kỷ Vọng cầm quần áo trong tay, thoáng chốc quên mất phải đứng dậy.
Kỳ Bạc Ngôn nhìn thấy, ngón tay ở viền qυầи ɭóŧ liền trượt một vòng, kéo lên, lại thả ra, qυầи ɭóŧ đập vào làn da hắn, âm thanh vang vọng, hắn đùa dai cười: “Đẹp à?”
Kỷ Vọng đột nhiên hoàn hồn, đem quần áo trong tay đẩy vào ngực Kỳ Bạc Ngôn: “Ai cho anh dùng phòng tắm nhà tôi!”
Kỳ Bạc Ngôn không để ý tới cậu, Kỷ Vọng lại không thể đem tên đàn ông đang lõa thể trong phòng ném ra ngoài, tin tức ngày mai, hẳn là sẽ rùm beng lắm.
Không thể làm gì được, Kỷ Vọng chỉ đành nhặt quần áo rơi đầy đất lên,vừa mới cho vào máy giặt, lại nhớ ra một chuyện.
Cậu gỡ dây chuyền và nhẫn trên cổ xuống, giấu trong ngăn tủ.
Lúc vào đoàn phim, Kỷ Vọng không hay đeo dây chuyền, bởi vì mỗi nhân vật đều có yêu cầu khác nhau về tóc tai quần áo.
Nhưng hằng ngày hầu như nó vẫn không rời cậu, mắt xích đã bị đứt vài lần, may là đều rơi trên giường, như thể có thứ gì âm thầm bảo vệ nó vậy.
Kỷ Vọng giấu dây chuyền xong, liền ngồi ở trên sô pha ngây người, thật sự cảm thấy tình cảnh trước mắt thật hoang đường.
Kỳ Bạc Ngôn đã trở lại, Nhậm Nhiên cũng đã trở lại, cả hai đều ra vẻ như năm đó không có chuyện gì xảy ra, làm cho người luôn canh cánh trong lòng là cậu, cảm thấy mình mới là kẻ không bình thường.
Người thực sụ không bình thường nhất từ trong phòng tắm thò cái đầu ra: “Bàn chải đánh răng!”
Kỷ Vọng không vui vẻ gì mà đứng lên lấy chải đánh răng mới, đưa cho Kỳ Bạc Ngôn, nửa thân người của người đàn ônng hiện ra phía sau cửa, tóc dài ướŧ áŧ dán vào làn da trắng sứ, từng giọt nước rơi tí tách.
Kỳ Bạc Ngôn nhận bàn chải, hỏi: “Sao nhà em lại có sẵn bàn chải đánh răng mới?”
Ý là, có nhiều người đến nhà Kỷ Vọng ngủ qua đêm lắm à.
Kỷ Vọng căn bản không muốn trả lời, mà cũng không cần thiết phải trả lời, tầm mắt cậu vòng qua cơ thể Kỳ Bạc Ngôn, dừng trên cổ hắn, còn chưa kịp thấy rõ mặt dây chuyền là cái gì, Kỳ Bạc Ngôn đã xoay người đứng ở dưới vòi sen, mời mọc cậu: “Cùng nhau tắm?”
Câu trả lời của cậu là đóng sập cửa phòng tắm giúp Kỳ Bạc Ngôn, sau đó liền gọi cho Tiểu Húc, hỏi cậu ta số điện thoại của Lý Phong.
Kỳ Bạc Ngôn nổi điên thì thôi đi, công ty và trợ lý của hắn hẳn sẽ không bị khùng như hắn đâu.
Tuy rằng thời gian riêng tư của nghệ sĩ là tự do, nhưng tự do cũng phải có mức độ.
Hắn tin tưởng công ty của Kỳ Bạc Ngôn nhất định sẽ không đồng ý hắn dây dưa qua lại với một Alpha, nói không chừng công ty bên đó đã đã cảnh cáo Kỳ Bạc Ngôn rồi.
Với tính cách như thế, Kỳ Bạc Ngôn hẳn là sẽ không chịu nghe, đắc tội với công ty, chắc chắn sẽ bị gây áp lực.
Càng nghĩ càng xa, cuối cùng không thể khống chế mà lo lắng giùm Kỳ Bạc Ngôn, Kỷ Vọng không cam lòng nghĩ, vì sao thói quen 6 năm nayvẫnchưa thể ngừng lại.
Tiểu Húc đã gửi một dãy số qua, Kỷ Vọng nhấc máy gọi, đầu dây bên kia nhanh chóng tiếp, Kỷ Vọng nói tên, Lý Phong lập tức nói: “Cậu Kỷ, Cậu Kỳ ở chỗ cậu à?”
Kỷ Vọng đoán trúng, Kỳ Bạc Ngôn quả nhiên là lén lút tới đây.
Lý Phong sốt ruột nói: “Lúc nãy vì cắt đuôi paparazzi nên chúng tôi chia nhau lên xe, nào biết trên đường cậu Kỳ đuổi tài xế xuống, không biết lái xe đi đâu rồi!”
Kỷ Vọng đang định nói địa chỉ, điện thoại đã bị một bày tay ướŧ áŧ cướp đi, Kỳ Bạc Ngôn tay phải cầm di động, tay trái bóp lấy gáy Kỷ Vọng, lòng bàn tay ấm áp uy hϊếp nhéo lên cổ cậu, nói với Lý Phong: “Ngày mai tôi về.”
Không biết Lý Phong nói gì, chỉ thấy Kỳ Bạc Ngôn không kiên nhẫn trả lời: “Đừng có xen vào chuyện của tôi!”
“Đừng có xen vào chuyện của tôi!” Những lời này như con dao cùn chọc vào vết thương cũ của Kỷ Vọng, hồi ức đã khắc sâu vào máu thịt, không thể dễ dàng xóa bỏ.
6 năm trước Kỳ Bạc Ngôn cũng nói hệt như vậy, lúc Kỷ Vọng mới vừa đồng ý hẹn hò với Kỳ Bạc Ngôn.
Cũng là dưới mái nhà này, hai người con người này, chỉ khác là hôm đó Kỳ Bạc Ngôn nói những lời này với cậu.
Nguyên nhân là lúc vừa dọn đến sống thử, điện thoại Kỳ Bạc Ngôn thường xuyên đổ chuông, lại bị chính hắn tắt máy.
Tần suất càng ngày càng dày đặc, Kỷ Vọng không nhịn được hỏi là ai gọi đến, hắn liền ném điện thoại đi, nói là mấy kẻ ất ơ không đáng quan tâm.
Việc này rất khó khiến Kỷ Vọng không để ý, trước khi Kỳ Bạc Ngôn ở cùng cậu,các mối quan hệ của hắnquả thật vô cùng phức tạp.
Cậu vốn tưởng rằng bạn trai mình là một Omega thích Omega và Beta, bản thâncậu chỉ là đem hắn “bẻ thẳng” lại, sau này mới vỡ lẽ, cậu mới là người bị hắn “bẻ cong”.
Cho nên lại là người cũ nào đây?
Huống chi Kỷ Vọng trong mối quan hệ này nằm ở thế bị động, mới vừa ở bên nhau, cậu không muốn chia tay nhanh như thế.
Mặc dù bạn bè xung quanh, không ai nghiêm túc coi mối tình này là thật.
Điện thoại lại vang lên lần nữa, Kỳ Bạc Ngôn còn đang tắm rửa, Kỷ Vọng nhìn chằm chằm di động, không ngừng đấu tranh nội tâm, vô cùng muốn bắt máy.
Trước đây, dù có là người yêu hay ai, Kỷ Vọng cũng sẽ không làm ra chuyện mất phẩm giá như vậy.
Nhưng người này là Kỳ Bạc Ngôn, là người Kỷ Vọng theo đuổi nếm qua trăm cay ngàn đắng, rốt cuộc từ hái xuống ngôi sao trên bầu trời, vớt ra ánh trăng từ trong nước, hận không thể cất gọn tất cả vào tim.
Kỷ Vọng chịu không nổi mất đi, càng chịu không nổi phản bội.
Cậu cầm điện thoại, hết sức nhẫn nhịn, đến lúc Kỳ Bạc Ngôn đi ra, thấy trong tay cậu là điện thoại của mình.
Kỷ Vọng nắm di động, môi khẽ mấp máy, muốn giải thích, lại không biết nên nói gì.
Kỳ Bạc Ngôn đi tới, lấy lại điện thoại: “Em làm gì vậy?”
Kỷ Vọng: “Điện thoại anh… reo mãi, nên tôi…”
Giọng điệu Kỳ Bạc Ngôn như dạy bảo trẻ nhỏ: “Đừng tùy tiện chạm vào điện thoại của tôi.”
Kỷ Vọng bỗng chốc ỉu xìu, dây thần kinh hẳn đã tức giận đến chua lè rồi, cậu lên giọng: “Được rồi, tôi sai, xin lỗi.”
Giọng Kỳ Bạc Ngôn dịu dàng trở lại: “Em xin lỗi gì mà thái độ vậy?”
Tên đó còn dám khen chê cậu? Không thể nhịn được nữa! Kỷ Vọng ra ban công muốn hút điếu thuốc, Kỳ Bạc Ngôn nhìn ra ý định của cậu: “Không phải em nói muốn cai thuốc hả?”
Kỷ Vọng trả lời cho có lệ: “Ngày mai lại cai.”
Trên cửa kính ngoài ban công phản chiếu cảnh tượng trong phòng khách, Kỳ Bạc Ngôn đang nói chuyện điện thoại, vẻ mặt không tốt, cũng không kém.
Ngay sau đó, Kỳ Bạc Ngôn nở nụ cười, Kỷ Vọng ngậm điếu thuốc, đi tới trước mặt Kỳ Bạc Ngôn. Kỳ Bạc Ngôn còn chưa biết cậu muốn làm cái gì, Kỷ Vọng đã hôn lên, nhét luôn điếu thuốc vào miệng hắn.
Kỳ Bạc Ngôn sặc, tay đẩy Kỷ Vọng ta, chân mày nhăn nhó.
Kỷ Vọng thở ra một làn khói, cuối cùng tâm trạng cũng tốt lên, bật cười. Kỳ Bạc Ngôn ho khan xong, dùng thanh âm khàn khàn nói với người bên kia đầu máy: "Lát nữa tôi qua tìm em."
Nét mặt tươi cười của Kỷ Vọng bỗng cứng lại, Kỳ Bạc Ngôn cúp điện thoại, Kỷ Vọng theo bản năng kéo tay hắn: “Anh định đi đâu?”
Kỳ Bạc Ngôn hất tay cậu ra: “Đừng xen vào chuyện của tôi!”
Kỷ Vọng luôn nhớ rõ, lúc Kỳ Bạc Ngôn nói ra những lời này với mình cũng là lúc cậu cảm nhận nhịp tim mình bướng bỉnh khó chịu theo.
Vừa miễn cưỡng kéo mình ra từ khoảng ký ức chẳng tốt đẹp gì, Kỳ Bạc Ngôn đã kịp đưa tay sờ lên cổ cậu.
Kỷ Vọng hất tay Kỳ Bạc Ngôn ra, đứng dậy đi ra cửa.
Kỳ Bạc Ngôn gọi cậu lại: “Em muốn đi đâu?”
Kỷ Vọng lạnh lùng quay đầu lại nhìn hắn: “Đừng xen vào chuyện của tôi!”