Chuyển ngữ: Wen & Beta: Lá
Lúc ba người tan cuộc, Tống Cách đã uống say. Cậu cùng Nhậm Nhiên khiêng Tống Cách lên tắc xi, Tống Cách say đỏ cả mặt, lôi lôi kéo kéo hai người bọn họ, khóc nức nở nói chúng ta là mãi mãi là anh em.
Kỷ Vọng dỗ cậu ta: “Được rồi, đừng khóc nữa, để tôi đưa cậu về.”
Hắn hơi lo lắng cho cái thân mềm oặt này của Tống Cách, đỡ lấy tay cậu ta, Kỷ Vọng nói: “Nhậm Nhiên, cậu có thể đi trước, tôi đưa nó về.”
Vừa dứt lời, Nhậm Nhiên đã đáp: “Cùng đi.”
Tống Cách cười hì hì: “Đi! Đến nhà tôi làm tăng hai.”
Đã say quắc rồi còn tăng hai, Kỷ Vọng cạn lời, nhưng đi trên đường vẫn cẩn thận coi chừng Tống Cách. Tới nơi, Tống Cách đã say ngất rồi, Kỷ Vọng trong lòng chửi thầm, tửu lượng đã kém lại còn thích uống.
Kỷ Vọng dìu Tống Cách trên người, hỏi Nhậm Nhiên: “Lát nữa cậu làm sao về?”
Nhậm Nhiên nhỏ giọng: “Tống Cách không phải nói đến nhà nó làm tăng hai sao? Uống say ngủ luôn ở nhà Tống Cách là được rồi. Trước kia không phải cũng vậy sao, bọn mình toàn chơi game thâu đêm.”
Kỷ Vọng nhíu mày: “Cậu là Omega, không thể giống như trước kia được.”
Nhậm Nhiên lớn tiếng: “Tôi là Omega là không thể cùng đi chơi cùng các cậu?”
Kỷ Vọng hoảng hốt: “Tôi không có ý đó.”
Nhậm Nhiên: “Cậu biết rõ… Tôi không muốn làm Omega tí nào cả. Ngay cả các cậu cũng như thế, tôi khó chịu lắm.”
Kỷ Vọng nhanh chóng nhận lỗi: “Xin lỗi, là tôi sai.”
Nhậm Nhiên không nói nữa, Kỷ Vọng cũng không dám nói thêm gì, cậu nhập quen mật mã cửa, đưa vào Tống Cách vào nhà, vứt cậu ta lên sô pha, sau đó vào phòng tắm lấy khăn lau mặt cho Tống Cách, tìm thuốc giải rượu, tiện thể đun thêm chút nước nóng.
Trong lúc đó, Nhậm Nhiên vẫn luôn ở phòng khách, thấy Kỷ Vọng tự do giống như đang ở nhà mình, bỗng nhiên nói: “Cậu thật sự tha thứ cho tôi sao?”
Kỷ Vọng cầm khăn lông ra tới, lau mặt cho Tống Cách: “Cậu nói gì vậy?”
Kỳ thật Kỷ Vọng không phải là hoàn toàn nghe không hiểu Nhậm Nhiên đang nói gì, chỉ là cậu không muốn nhắc lại chuyện năm đó. Cậu đã quyết định buông bỏ Kỳ Bạc Ngôn, nhưng loại chuyện hàn gắn mối quan hệ này, cũng không phải cứ nói là lập tức có thể làm được.
Nhưng nếu đã quyết định gặp nhau rồi, đương nhiên cậu cũng không muốn tiếp tục cùng Nhậm Nhiên trở mặt nữa.
Nhậm Nhiên cười khổ: “Không có gì, còn nước không? Cho tôi một chút.”
Kỷ Vọng chỉ vào phòng bếp, sau đó đưa Tống Cách về phòng, cuối cùng trở lại phòng khách: “Đêm nay cậu muốn ở lại đây nghỉ ngơi sao?”
Nhậm Nhiên cầm ly nước: “Ừ, cậu thì sao?”
“Ngày mai tôi phải quay phim, nên về nhà dọn chút hành lý.” Đương nhiên là nói dối, Kỷ Vọng là sao có thể làm như lờiNhậm Nhiên nói, ba người tụ lại một chỗ qua đêm.
Nhà Tống Cách chỉ có hai phòng, hắn vừa không thể ngủ cùng quỷ say xỉn, lại càng không thể ngủ cùng Omega.
Nói cậu là bảo thủ cũng được, tiêu chuẩn kép cũng thế, Nhậm Nhiên là Omega, bọn họ không thể giống như trước kia được nữa.
Trước tin tức tố của một Omega động dục, Kỷ Vọng không thể hoàn toàn bảo đảm mình sẽ không mất khống chế.
Kỷ Vọng mặc áo khoác vào, đi đến cạnh cửa: Qυầи ɭóŧ dùng một lần và bàn chải mới để ở ngăn tủ trong phòng tắm, quần áo trong phòng Tống Cách, nó uống say nửa đêm sẽ tỉnh lại ói mấy lần, cậu cứ để nó nằm trên sô pha, đừng để nó ói trên giường.”
Nhậm Nhiên ừ một tiếng, cũng mang giày vào: “Để tôi đưa cậu ra cửa chung cư.”
“Được.” Kỷ Vọng không từ chối.
Nhậm Nhiên đóng cửa lại, đi đằng trước Kỷ Vọng. Cổ cậu thon dài trắng nõn, sau cổ sạch sẽ, dấu vết gì cũng không có.
Kỷ Vọng nhìn nơi đó chăm chú một hồi lâu, mới nhẹ nhàng dời đi.
Hai người sóng vai, cả đường đều không nói gì, đèn trong nhà mấy hộ xung quanh đã tắt, ánh sáng cũng lụi bớt. Trong bóng tối, Nhậm Nhiên đột ngột cất lời: “Cậu không hỏi xem tôi mấy năm nay ở bên ngoài có thích ai hay không sao?”
Kỷ Vọng thuận miệng nói: “Cậu thích ai rồi à?”
“Ừ.” Nhậm Nhiên nhẹ nhàng đáp.
Kỷ Vọng khe khẽ thở ra: “Vậy là tốt rồi, nhớ giới thiệu cho tôi gặp thử.”
Nhậm Nhiên nói thêm: “Nhưng hắn không thích tôi.”
Kỷ Vọng xấu hổ muốn chết, cảm thấy chuyện hôm nay không thể nói tiếp nữa rồi, cậu nhìn chằm chằm cái bóng trên mặt đất, bỗng nhiên trong đầu hiện lên một ý nghĩ đáng sợ: “Không phải là cậu thích Kỳ Bạc Ngôn đó chứ?”
Bởi vì quá mức kinh ngạc, giọng cũng cao lên một tông, Nhậm Nhiên lập tức phủ nhận: “Tôi không bị điên! Sao có thể thích cái tên khốn nạn đó!”
Lời này có thể xem là mắng cả Kỷ Vọng, cậu khô khốc trả lời: “Không phải thì tốt.”
Nhậm Nhiên thở dài, giọng nói đều đều nhuốm màu buồn bã: “Cậu vẫn còn trách tôi.”
Kỷ Vọng muốn hút thuốc, sờ tay vào túi, lại không tìm được bao thuốc, chỉ cào thấy làn da trên đùi qua lớp vải, dè dặt nói tiếp: “Bỏ đi, Tiểu Nhiên, đừng nhắc tới chuyện này nữa, cũng đã chia tay 8 năm rồi.”
Nhậm Nhiên không biết nên tin hay không, cũng không tiếp tục nhắc tới đề tài này nữa.
Vừa đến cửa chung cư, Kỷ Vọng liền lên xe,nhìn chằm chằm kính chiếu hậu, cậu thấy bóng dáng Nhậm Nhiên phản chiếu trên mặt kính càng ngày càng nhỏ dần, trong lòng cũng càng thêm phiền muộn.
Hôm nay Nhậm Nhiên tổng cộng vài lần hỏi cậu có trách mình hay không, Kỷ Vọng vẫn chưa đáp. Thật ra Kỷ Vọng cũng không biết, mình có còn để ý món nợ cũ này không.
Để tay lên ngực tự hỏi, Kỷ Vọng không phải thánh nhân, trong chuyện này, cậu hận nhất là Kỳ Bạc Ngôn. Nhậm Nhiên vô tội, lý trí cậu biết rõ Nhậm Nhiên không sai, nhưng cậu lại không thể như chưa từng xảy ra chuyện gì mà đối mặt với cậu ta.
Tựa như hiện tại, cậu cũng không hiểu tại sao vì muốn cậu nhìn rõ Kỳ Bạc Ngôn mà Nhậm Nhiên lại lựa chọn phương thức cực đoan như vậy
Ngồi trên xe, Kỷ Vọng nhìn màn hình điện thoại, không có cuộc gọi nhỡ nào. Tựa trán vào cửa kính, cậu cảm thấy ghét chính mình vô cùng.
Bản thân không chút nghị lực, vừa uất ức vừa ti tiện.
Đến khi nào mới có thể tiến về phía trước đây? Kỳ Bạc Ngôn nói không sai, từ nhỏ cậu đã muốn cùng Omega xây đắp gia đình, thời niên trống vắng tình thương của ba mẹ khiến cậu có một khát khao rất mãnh liệt với gia đình
Kỳ Bạc Ngôn tựa như ngã rẽ trên đại lộ cuộc đời cậu, năm đó tưởng chừng chỉ lướt qua một chuyến, ai ngờ lại chẳng thấy lối về.
Xuống xe về đến chung cư, Kỷ Vọng cuối cùng cũng tìm được thuốc lá, móc ra ngậm lên một điếu, lững thững bước như hồn ma.
Đèn trên hành lang của chung cư hỏng rồi, quản lý còn chưa gọi người qua sửa. Chỉ thấy đôi mắt lấp lánh của Kỷ Vọng trong bóng tối, đi đến trước cửa, Kỷ Vọng nhập mật mã, còn chưa kịp mở cửa, cậu bỗng nhiên đem điếu thuốc trong tay dứt khoát chĩa về phía sau.
Tay bị bắt lấy, Kỷ Vọng buộc phải xoay người, nắm đấm rơi trên cửa.
Người tập kích cậu ngửi cổ cậu, Kỷ Vọng bỗng nhiên dừng động tác, cậu đã biết người đến là ai, người khiến cậu nhìn màn hình điện thoại vô số lần, người phá hoại giấc mộng gia đình của cậuYêu một Alpha mất rồi, cuộc sống đều bị Alpha này đảo lộn, sao còn có thể thành gia lập thất với Omega
Chóp mũi hơi lạnh của hắn cọ trên gáy cậu, giống như mèo lớn đang làm nũng, giọng nói lại cực kỳ lạnh lùng: “Từ đâu lêu lổng trở về vậy, toàn mùi tin tức tố Omega.”
Kỷ Vọng rất muốn nói, mùi hương này chẳng lẽ anh không biết? Đừng diễn nữa. Nhưng cậu nói không nên lời, nói ra sẽ chỉ làm lẫn nhau khó xử mà thôi.
Cậu gằn từng chữ: “Buông tôi ra.”
Kỳ Bạc Ngôn buông cổ tay cậu ra, ngực dán sát vào lưng Kỷ Vọng: “Không buông, buông ra em đấm tôi thì làm sao?”
Hắn dường như không muốn để ý mùi hương trên người Kỷ Vọng nữa, Kỳ Bạc Ngôn hôn lên cổ cậu: “Em đổi số điện thoại rồi sao? Ngày nào tôi cũng gọi cho số trước kia, chắc đã được vài ngàn lần rồi.”
Sáu năm, sao có thể còn dùng dãy số trước kia nữa. Kỷ Vọng không giải thích: “Tránh ra.”
Kỳ Bạc Ngôn cười: “Mật mã nhà còn chưa đổi, tôi vừa mới nhập đã ra.”
Mật mã nhà cậu, là sinh nhật Kỳ Bạc Ngôn, bỗng nhiên Kỷ Vọng như bị đâm một dao, vô cùng đau đớn, hung hăng giãy giụa.
Kỳ Bạc Ngôn ôm cậu cứng ngắc: “Cho tôi vào đi, nếu không tôi sẽ lộ mặt từ nhà em ra ngoài. Em đoán ngày mai tiêu đề báo chí sẽ là gì?”
Kỷ Vọng cắn răng: “Anh điên rồi sao?”
Giọng nói trầm ấm của Kỳ Bạc Ngôn vang lên bên tay cậu: “Tôi đã quay phim ba ngày ba đêm rồi, chỉ vì muốn dành một ngày tới gặp em. Kỷ Vọng, tôi mệt quá, em cho tôi vào ngủ một lát nhé.”