Chuyển ngữ: Wen
Còn thương? Còn muốn cậu đau lòng hắn sao, Kỷ Vọng tức đến nỗi bật cười, kiên nhẫn lặp đi lặp lại nhiều vẫn lần còn chưa đủ, vẫn là muốn biến cậu thành trò cười, thành trò tiêu khiển, là công cụ để trả đũa hay sao.
Kỳ Bạc Ngôn rốt cuộc có cảm thấy có lỗi với cậu không?
Khả năng là có, năm đó cậu đuổi Kỳ Bạc Ngôn đi, hắn thoải mái gọn gàng mà cút, không hề quay đầu nhìn lại.
Khi đó cậu thật là ngốc, nếu Kỳ Bạc Ngôn trong quá khứ giống hiện tại mặt dày quấn lấy cậu, có lẽ Kỷ Vọng sẽ tha thứ cho hắn, bởi vì tình yêu sẽ làm đầu óc con người mụ mị, tình nguyện biến thành tên ngốc.
Kỷ Vọng lạnh lùng nói: "Anh nhất định phải làm mọi chuyện đi đến nước này sao?"
Bàn tay trên ngực cậu dừng lại, Kỳ Bạc Ngôn thấp giọng nói: “Đến nước này?”
Hắn rút tay ra khỏi áo Kỷ Vọng, độ ấm trong lòng bàn tay dần tan biến, Kỷ Vọng lại cảm thấy có chút lạnh.
“Đúng rồi, từ khi chia tay, em luôn muốn tìm một Omega, Alpha với Alpha, quả thật là kỳ dị.” Kỳ Bạc Ngôn trào phúng nói.
Kỷ Vọng lười giải thích, coi như cậu sai, nếu cái lý do này có thể đẩy lùi Kỳ Bạc Ngôn luôn tự cao tự đại, là một chuyện đáng mừng.
Cậu nhếch khóe miệng nở một nụ cười cứng nhắc nhưng rồi lại không thành công: “Tôi không biết vì sao đột nhiên anh lại có hứng thú với tôi.”
Kỷ Vọng bình tĩnh nói tiếp: “Tôi càng phản kháng, anh càng lấn tới, lúc nào cũng nói tôi ngủ với anh một đêm là có thể buông tha tôi.”
Rất nhanh, Kỷ Vọng liền biết mình thành công rồi, lời nói này của cậu đâm vào điểm đau đớn yếu ớt nhất trong lòng Kỳ Bạc Ngôn. Hắn ta buông tay xuống, rũ mắt.
Kỳ Bạc Ngôn tại sao phải tới tìm một người khó chơi như cậu for one night, bị cậu đánh, bị cậu mắng, còn phải bị cậu coi như động vật đang trong thời kỳ động dục.
Kỳ Bạc Ngôn kiểm soát được bản thân, bướng bỉnh nắm lấy vai Kỷ Vọng, xoay người cậu lại: “Em nghiêm túc sao?”
Kỷ Vọng không nói chuyện, Kỳ Bạc Ngôn nói: “Ngủ một đêm, sau đó…”
“Coi như chúng ta chưa từng gặp gỡ.” Kỷ Vọng tiếp lời Kỳ Bạc Ngôn, chủ động đưa ra thỏa thuận.
Có thể là cậu điên rồi, đầu óc cũng không tỉnh táo, bị cồn và Kỳ Bạc Ngôn hành hạ đến rối tinh rối mù. Rượu hại ít, Kỳ Bạc Ngôn hại nhiều.
Kỳ Bạc Ngôn tựa như con dao nhỏ muốn mổ xẻ toàn thân Kỷ Vọng, rốt cục hắn như thôi miên chính mình: “Em say rồi.”
Kỷ Vọng không ngờ tới Kỳ Bạc Ngôn lại tránh né đề tài này, cậu còn tưởng rằng Kỳ Bạc Ngôn sẽ giận dữ rời đi hoặc là kéo cậu vào phòng vệ sinh này mà muốn cậu ngay tại đây
Kỳ Bạc Ngôn chạm tay vào gò má Kỷ Vọng, lông mi hắn cụp xuống, đồng tử phản chiếu người trước mặt, thoạt nhìn rất thâm tình, khiến người ta dễ dàng tin là thật.
Hắn lau khô bọt nước trên mặt Kỷ Vọng, dùng giọng điệu hòa hoãn nói: “Đừng nóng giận, tôi không phá nữa, em về phòng nghỉ ngơi đi.”
Trong lời nói này, giống như Kỳ Bạc Ngôn là một người bạn trai ga lăng, mà Kỷ Vọng lại là người vô cớ gây rối.
Cãi nhau cũng tốt, đánh nhau cũng vậy, đều so với tình huống bây giờ thoải mái hơn.
Đấm vào bông, càng khiến cho người ta bực dọc ấm ức.
Kỳ Bạc Ngôn nâng mặt cậu lên rồi hôn lên trán cậu, cẩn thận cất lời: “Tôi biết em còn chưa quên được.”
Suy nghĩ chắc chắn đó làm Kỷ Vọng rất muốn nói vài lời tàn nhẫn.
Cậu nghĩ nếu mà Kỳ Bạc Ngôn đi làm diễn viên, diễn xuất sẽ bỏ xa cậu mấy con phố.
Kỳ Bạc Ngôn nói: “Em không có khả năng đã quên tôi, lúc chia tay tôi đã nói trước điều này.”
Hắn lại chạm vào ngực Kỷ Vọng thêm lần nữa, đầu ngón tay gõ nhịp: “Tôi sẽ vẫn luôn ở chỗ này, cho dù sau này em đi tìm ai đều vô dụng.”
“Sớm muộn em cũng phải quay về bên tôi.” Giọng nói của Kỳ Bạc Ngôn được ông trời ưu ái, trầm giọng tâm tình rất động lòng người.
Chỉ là Kỷ Vọng không có bất kỳ cảm xúc gì nữa, tâm loạn như ma.
Lời này tựa như một lời nguyền rủa, dùng sự thật tát cho Kỷ Vọng tỉnh táo lại, Kỳ Bạc Ngôn nói không sai, năm đó khi cậu cùng Kỳ Bạc Ngôn chia tay, chàng trai đã từng nhận được yêu thương vô vàn của cậu, dùng lời thề son sắt nói với cậu: “Em sẽ hối hận.”
Kỷ Vọng đến bây giờ vẫn nhớ rõ đoạn đối thoại đó, lời đáp của cậu là: “Tôi sẽ không.”
Kỳ Bạc Ngôn nói: “Em không thể quên được tôi.”
“Tôi sẽ quên anh.” Kỷ Vọng nghiêm túc nói, cậu còn trẻ như vậy, làm sao có thể cả đời đều không thể quên được một người.
Sau đó cậu bỏ lại Kỳ Bạc Ngôn, vào đúng ngày sinh nhật của anh ta.
Kỳ Bạc Ngôn ở trước mắt, tay nâng mặt cậu, từng cái hôn rơi xuống, từ trán, mí mắt, chóp mũi, cuối cùng ngừng ở môi, ngập ngừng do dự.
Về mặt mê hoặc lòng người, sáu năm trước Kỳ Bạc Ngôn đã làm đủ tốt, làm tốt đến mức Kỷ Vọng mềm lòng.
Hắn nói: “Tôi có thể hôn em không?” Khi nói chuyện, hơi thở nhè nhẹ phảng phất trên môi Kỷ Vọng.
Ánh mắt Kỳ Bạc Ngôn cũng như năm xưa lẳng lặng nhìn cậu chằm chằm, dường như cực kỳ đói khát, muốn nuốt trọn cả da lẫn xương Kỷ Vọng.
Ngoài mặt vẫn giả vờ hỏi ý kiến Kỷ Vọng, rõ ràng ngày hôm qua đã làm càn “đánh dấu”.
Đáp án của Kỷ Vọng dĩ nhiên là… Không thể.
Một người không thể ngã hai lần trên cùng một chỗ, cậu cũng đã hạ quyết tâm, không thể giẫm lên vết xe đổ. Cho dù cậu không có thể quên đi, nhưng chí ít cậu không muốn gặp lại hắn nữa.
Không gặp lại nữa tuy có hơi viển vông.
Kỷ Vọng vào giới, có rất nhiều người bày tỏ muốn tiếp cận cậu.
Đẹp trai, tính tình tốt, chân thành, ai cũng tốt, chỉ là cậu không thích.
Ngay cả chính cậu cũng không biết vì sao mình lại không thích người ta. Dường như người càng tốt, cậu càng cảm thấy không thích hợp. Là chính cậu tự giam mình lại, trói chặt bản thân cầm tù trong quá khứ.
Loại cảm giác này, lúc Kỳ Bạc Ngôn vào giới, càng thêm rõ ràng, cậu chứng kiến Kỳ Bạc Ngôn từ từ rực rỡ, vụt sáng, cuối cùng biến thành người mà cậu không thể chạm tới.
Mà không phải là thanh niên tóc dài lộn xộn gắt ngủ mỗi buổi sáng, đối mặt với Kỷ Vọng vì đau lưng mà cáu bẳn, làm nũng mấy tiếng, rồi hôn trộm Kỷ Vọng.
Kỷ Vọng trong quá khứ sẽ tha thứ cho hắn, nhưng Kỷ Vọng của hiện tại thì không.
Nụ hôn vốn dĩ muốn đặt trên môi Kỷ Vọng thất bại. Kỷ Vọng đẩy Kỳ Bạc Ngôn, kéo dãn khoảng cách: “Có chuyện này anh nói sai rồi.”
Kỳ Bạc Ngôn dường như biết được cậu muốn nói gì, trở tay nắm lấy tay Kỷ Vọng, chặt chẽ nắm chặt trong lòng bàn tay.
Tựa như như vậy, Kỷ Vọng sẽ không thể giống loài chim giang cánh bay đi, níu giữ không được, chỉ còn lại một người ảo não.
Kỷ Vọng: “Tôi sẽ không trở lại bên cạnh anh.”
Nói xong, cậu đẩy Kỳ Bạc Ngôn ra, ra ngoài. Lý Phong không biết đã đứng bên ngoài bao lâu, phía trước còn dựng tấm bảng đang sửa chữa.
Tiểu Húc chờ ở cách đó không xa, cũng nhìn sang bên này. Hóa ra hai tên trợ lý canh giữ nơi này, không dám cho kẻ nào tiến vào.
Sau khi Kỷ Vọng bước ra, Tiểu Húc thấy cậu không giống hôm qua, trên cổ đều là dấu răng với máu, quần áo tươm tất trên người, không khỏi an tâm thở dài nhẹ nhõm.
Hai người không thèm nhìn tới Lý Phong, Lý Phong chỉ có thể cười khổ đi vào tìm cậu Kỳ của anh ta. Lý Phong không biết phải gọi cậu ta là thế nào nữa rồi, lẽ ra Lý Phong muốn kêu hắn là ông nội Kỳ, chỉ cần Kỳ Bạc Ngôn thương xót, không ra ngoài gây chuyện là được.
Tiểu Húc lén tố cáo với Kỷ Vọng: “Vốn dĩ em muốn phá cửa vào nhưng bị Lý chó săn cản lại.”
Kỷ Vọng liếc mắt nhìn cậu ta: “Không được đặt biệt hiệu cho người ta.” Cậu giống như đang dạy dỗ trẻ con, làm Tiểu Húc ấm ức ngậm miệng.
Tiểu Húc: “Bọn họ đều là cùng một giuộc, ngăn không cho em vào, em sợ anh ở bên trong bị ức hϊếp.”
“Tiểu Húc, tôi là một Alpha, tôi không đồng ý, ai có thể ức hϊếp tôi.”
Năm đó, trong ngày sinh nhật cậu, Kỳ Bạc Ngôn lần đầu tiên đánh dấu cậu, làm cậu rơi vào trạng thái phát tình giả, chờ cậu tỉnh táo lại, Kỳ Bạc Ngôn đã sớm ở bên trong cậu để lại một đàn con cháu.
Sau đó Kỳ Bạc Ngôn lại bày trò, lấy ra chiếc máy ghi âm kia.
Kỷ Vọng suýt chút nữa phát điên, Omega mà cậu thích, vẫn luôn lừa gạt cậu về giới tính của hắn, đến giờ mới bại lộ, ngoài làm cho Kỷ Vọng cảm nhận được sự phẫn nộ khi bị lừa gạt, còn làm cho cậu kinh hãi chính là một Kỳ Bạc Ngôn vô cùng điên cuồng.
Ghi âm để làm cái gì, uy hϊếp cậu hay sao?
Mà một giây tiếp theo, cậu chợt thấy Kỳ Bạc Ngôn thô bạo rút dải băng ghi âm băng ra, dải băng màu đen quấn quanh cổ tay Kỳ Bạc Ngôn, ánh sáng bị phản xạ, tựa như một kiện trang sức mỹ lệ.
Kỳ Bạc Ngôn kéo dải băng từ, cúi người lại trói chặt tay Kỷ Vọng.
Mồ hôi của hắn rơi trên yết hầu Kỷ Vọng, một giọt nóng bỏng, gần như khiến cả người cậu run rẩy.
Băng từ mong manh, Kỷ Vọng có thể dễ như trở bàn tay mà giằng đứt, nhưng cậu lại không làm vậy, mặc cho Kỳ Bạc Ngôn phóng túng làm cậu thêm lần nữa.
Cậu là một Alpha, nếu cậu không muốn, ai cũng không thể ép buộc cậu.
Thứ chân chính đã trói buộc Kỷ Vọng, không phải sự yếu ớt sau đánh dấu, cuộn băng ghi âm không thể để người ta biết đến, mà chính là hắn.
Khiến cậu cam tâm tình nguyện.