Thật ra nếu Kỷ Vọng ngoan ngoãn thức thời một chút, hoặc là buông thả thêm một chút, cậu hoàn toàn có thể ngủ một đêm cùng Kỳ Bạc Ngôn, ngày mai lại rạch ròi đường ai nấy đi, nước sông không phạm nước giếng, chia tay xong coi nhau như người lạ.
Đáng tiếc Kỷ Vọng không làm được, chỉ đành làm Kỳ Bạc Ngôn thất vọng.
Tuy rằng đúng như lời Kỳ Bạc Ngôn nói, cậu có thể đôi lần lại nhớ nhung một chút, nhưng không đến mức ngày đêm không dứt, ở thời điểm không hợp lý mà nhớ tới.
Mỗi lần uống rượu, mỗi lần tắm rửa, mỗi lần nhìn thấy vết sẹo trên ngón áp út.
Huống chi cho dù Kỷ Vọng muốn quên, cậu cũng không có cái năng lực này.
Bất kể bước chân đến nơi nào, đều là poster quảng cáo đủ loại của Kỳ Bạc Ngôn, Weibo, Listfriend, trên các mạng xã hội, đâu đâu cũng có thể thấy người đàn ông này, hắn tựa như tồn tại ở mọi ngóc ngách trong cuộc sống của cậu.
Đến bây giờ, Kỳ Bạc Ngôn rốt cuộc xuất hiện ở trước mặt cậu, chỉ cần giơ tay là có thể với tới.
Khuôn mặt đẹp đẽ của Kỳ Bạc Ngôn dựa vào lòng bàn tay cậu, ánh mắt lưu luyến mà nhìn cậu, dáng vẻ nhuốm đầy du͙© vọиɠ vô cùng gợi cảm, nếu trên thế giới có người nào đó có thể từ chối Kỳ Bạc Ngôn, chắc hẳn cũng chỉ có Kỷ Vọng, ai mà không muốn cùng ngủ với Kỳ Bạc Ngôn.
Kỷ Vọng trở tay nắm lấy cằm Kỳ Bạc Ngôn, dùng lực rất mạnh, Kỳ Bạc Ngôn vẫn như cũ mặt không đổi sắc, vẫn như cũ mà mà nhìn chằm chằm cậu, như trông đợi nụ hôn từ Kỷ Vọng, sau đó là chìm trong bể tình nóng bỏng.
Cửa sổ của khách sạn sát đất, thủy tinh bóng loáng sáng ngời, phản chiếu bóng dáng của hai người. Kỷ Vọng chậm rãi cúi người xuống, ánh mắt của bọn họ quện vào nhau, nhịp thở đều đã trở nên hỗn loạn.
Không khí căng thẳng, hai kẻ đứng ở hai đầu cán cân, chờ xem ai sẽ là người hoàn toàn đánh mất lý trí trước.
Hai đôi môi cách nhau trong gang tấc, Kỷ Vọng dừng lại, khoảng cách mà có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương, Kỷ Vọng lạnh lùng nói: “Tôi bảo, anh cút đi, kêu trợ lý của tôi trở lại.”
Câu nói này đem bầu không khí mờ ám phá hủy đến không còn một mảnh, Kỷ Vọng dùng sức đẩy mặt Kỳ Bạc Ngôn ra, không bao lâu sau, trên cằm Kỳ Bạc Ngôn đã hằn lên dấu tay.
Kỷ Vọng hất mái tóc ướt: “Tôi không có hứng thú với anh.”
Kỳ Bạc Ngôn thuận theo lực đẩy của Kỷ Vọng, ngả lưng ra sô pha: “Nói dối.”
Kỷ Vọng cười lắc lắc đầu: “Tôi là Alpha, với tôi Omega mới là điều tốt nhất.”
Vẻ mặt Kỳ Bạc Ngôn trong nháy mắt trở nên vặn vẹo, rất nhanh, hắn lại khôi phục sự bình tĩnh vốn có, thậm chí là có phần nhàn nhã, tò mò hỏi: “Vậy sao? Sau khi chia tay với tôi, em ngủ với Omega rồi?”
Kỷ Vọng cũng không muốn cùng Kỳ Bạc Ngôn thảo luận sinh hoạt cá nhân của mình, cậu lấy điện thoại lên, định gọi điện cho Tiểu Húc. Tiểu Húc làm sao có thể nghe lời Kỳ Bạc Ngôn như vậy, Kỳ Bạc Ngôn bảo cậu ta đi là cậu ta đi.
Chờ Tiểu Húc trở lại, Kỷ Vọng nhất định phải dạy dỗ cậu ta một trận.
Ngón tay lướt trên màn hình điện thoại, Kỷ Vọng không tìm thấy số Tiểu Húc, cả bàn tay như bị đông cứng, điện thoại bị ném ra ngoài, rơi trên thảm dày dặn của khách sạn.
Kỳ Bạc Ngôn đứng lên, hắn so với Kỷ Vọng cao hơn một chút, vẫn là vẻ mặt tươi cười: “Sao thế, tên trợ lý kia của em là Omega sao?”
Kỷ Vọng cứng họng, cảm thấy tình huống này thật hoang đường, cậu lười đôi co với Kỳ Bạc Ngôn đến cùng, khom lưng xuống muốn nhặt điện thoại lên xem nó có bị hỏng không. Kết quả điện thoại bị Kỳ Bạc Ngôn giơ chân đá một cái, yên vị ở một chỗ xa hơn.
“Anh bị điên à?” Kỷ Vọng giận dữ.
Nụ cười trên mặt Kỳ Bạc Ngôn tan biến, không cảm xúc nói: “Lúc nói chuyện với tôi thì phải nhìn thẳng vào tôi.”
Kỷ Vọng khoanh tay trước ngực, châm chọc nói: “Mặt mũi của anh, tôi nhìn ngán rồi.”