Chương 6.2

6.2

Kỷ Vọng phất tay: “Trực tiếp dùng qυầи ɭóŧ dùng một lần là được, đều là đàn ông, không cần để ý nhiều như vậy, cậu không mệt hả, đi trước tắm trước đi.”

Tiểu Húc cười hà hà, bước vào phòng tắm. Phòng tắm chắn kính mờ, loáng thoáng có thể nhìn đến bóng dáng mơ hồ của người bên trong.

Tiểu Húc cùng Kỷ Vọng tán dóc: “Anh Vọng nè, anh nói có khi nào đạo diễn Chu nhìn trúng kỹ năng diễn của anh rồi, muốn tìm anh quay phim không? Bằng không làm gì sắp xếp cho chúng ta tốt như vậy!”

Kỷ Vọng móc ra thuốc lá ra, nghe vậy chỉ miễn cưỡng kéo khóe miệng cười cười. Không nói đến Chu Liệt rất ít quay phim, phần lớn chỉ quay quảng cáo cùng mv, sắp xếp đêm nay, Kỷ Vọng không tin trong đó không có sự nhúng tay của Kỳ Bạc Ngôn.

Tiểu Húc không đợi được lời đáp, cũng không nói, nhanh chóng mà tắm xong, nhường phòng tắm cho Kỷ Vọng.

Kỷ Vọng mới vừa ở ban công hút một điếu, Tiểu Húc ngửi được mùi khói, kinh ngạc hỏi: “Không phải lần trước anh nói cai thuốc thành công rồi sao?”

“Bạn trẻ à, nghiện thuốc lá tựa như tình cũ không rủ cũng tới dây dưa không dứt, không dễ cai hoàn toàn đâu.” Kỷ Vọng tựa như tay già đời giàu kinh nghiệm, lưu lại danh ngôn xong, vỗ vỗ vai Tiểu Húc, bước vào phòng tắm.

Kỷ Vọng tắm rất lâu, làn da bị gột tới đỏ lên, mới quấn khăn tắm ra ngoài. Không còn dán miếng ức chết tin tức tố nữa, mùi hương của Kỷ Vọng tự nhiên thoang thoảng trong không khí, cậu xoa xoa mái tóc còn ướt nước của mình: “Tiểu Húc, hôm nay tin tức tố của tôi hơi nồng, cậu đừng để ý.”

Không nhận được lời đáp, trong phòng là một mảnh an an tĩnh tĩnh.

So với thính giác cùng thị giác, khứu giác vẫn là đi trước một bước. Huống chi người còn lại trong phòng, hoàn toàn không có ý định che dấu tin tức tố của mình.

Kỷ Vọng cầm khăn lông trên tay, cách tóc mái ướŧ áŧ rũ xuống, nhìn vị khách không mời mà đến đang ngồi trên sô pha.

Kỳ Bạc Ngôn cởi ra bộ y phục của tướng quân, mái tóc được nhuộm màu vàng nhạt, vốn đã có đường nét sắc xảo, lại vì màu tóc mà toát ra phong thái của hoàng tử máu lai.

Hắn cầm điện thoại trên tay, giương cằm, ngước mắt nhìn Kỷ Vọng.

Phản ứng đầu tiên của Kỳ Bạc Ngôn là sửng sốt, rồi sau đó chăm chú mà nhìn Kỷ Vọng. Ánh mắt của hắn tựa như sắp hóa thành thực thể, từ cơ ngực ướt át của Kỷ Vọng chạy tới eo, cuối cùng cố định ở vị trí bên hông trở xuống bị khăn tắm bao quanh.

Hắn bỏ điện thoại sang một bên, thay đổi tư thế, đường hoàng mà ngồi ở trên sô pha, ánh mắt trầm xuống: “Em thường ngày cũng ở trước mặt trợ lý thả rông như thế này hả?”

Kỷ Vọng ném khăn lông sang một bên, trước mặt Kỳ Bạc Ngôn hiên ngang kéo khăn tắm xuống, mở tủ quần áo của khách sạn lấy áo choàng tắm ra, không nhanh không chậm mặc vào. Không lo được nhiều như vậy nữa.

Không có quẫn bách cũng không có xấu hổ, thậm chí còn làm lơ ánh mắt nóng bỏng dán trên người mình của ai kia.

Kỷ Vọng thay áo choàng tắm xong, mới hỏi: “Trợ lý của tôi đâu?”

Kỳ Bạc Ngôn nhặt bao thuốc lá Kỷ Vọng đặt trên sô pha lên, lấy ra một điếu đặt ở chóp mũi ngửi ngửi: “Cậu ta ở phòng tôi, ở cùng trợ lý của tôi.”

Kỷ Vọng đứng trước mặt Kỳ Bạc Ngôn: “Kêu cậu ta trở về, còn anh cút đi giùm.”

Cậu đứng, Kỳ Bạc Ngôn ngồi. Ngay cả như thế, về mặt khí thế, cậu cũng không thể áp đảo Kỳ Bạc Ngôn.

Ngược lại tư thế này có vẻ như càng giúp Kỳ Bạc Ngôn thuận lợi, lòng bàn tay hắn dán trên cẳng chân vẫn còn đọng hơi ấm ẩm ướt của Kỷ Vọng, theo làn da tinh tế, chậm rãi lướt lên trên.

Kỳ Bạc Ngôn nói: “Đã lâu không gặp, em không nhớ tôi sao?”

Kỷ Vọng gần như bật cười thành tiếng: “Vì sao tôi phải nhớ anh?”

Kỳ Bạc Ngôn ngửa đầu nhìn Kỷ Vọng, từ ống tay dài của áo choàng tắm, nắm được tay phải của Kỷ Vọng, đưa lên trước mắt ngắm nghía một hồi, mới đưa môi hôn lên vết sẹo lưu lại vì xóa hình xăm: “Nói dối, em rõ ràng rất nhớ tôi.”

Lúc nói chuyện, hơi thở ấm áp từ môi hắn lướt qua mỗi khe hở giữa các ngón tay Kỷ Vọng, làn da bị kích thích đến tê dại, từng tấc da dễ dàng biến thành điểm mẫn cảm trong nháy mắt.

Kỳ Bạc Ngôn nở một nụ cười hết đáng giận, ngang tàng cường điệu: “Ngày đêm nhớ mong không ngừng.”