Chỉ còn một ngày duy nhất...
Quá ít thời gian để chuẩn bị!
"Nên mua áo giáp và vũ khí. À phải mua những thứ gì đó rẻ hơn 1 vàng".
"Tôi muốn mua thêm nhiều thảo dược và các nguyên liệu thực phẩm nữa. Xin vui lòng bán cho tôi với giá rẻ"
Weed mua các mặt hàng này với số lượng lớn.
Mapan đã bỏ party và Weed có thể hiểu được lý do tại sao.
"Tôi sẽ phải đi qua “cánh cửa thần kì” bởi vì tôi sắp phải đi săn, làm nhiệm vụ ở một nơi xa xôi"
"Xin chúc mừng, thế tôi có được đi cùng không?"
"Tôi phải đi một mình..."
"Oh, tệ thật. Tôi muốn đi cùng với cậu..."
"Đó là nhiệm vụ độ khó cấp B..."
"... Èo, thế chúc cậu may mắn và tạm biệt cậu"
Mapan là chuyên gia về kỹ năng kinh doanh.
Weed không có các kỹ năng cần thiết để trở thành một thương gia.
Tuy nhiên, nếu đưa Mapan đi cùng thì đó là một lựa chọn không tồi.
Anh ta quá yếu để theo kịp anh. Thời gian còn lại, Weed quay lại Giáo hội Freya và ở đó.
Bên trong nhà thờ là vị Thượng Tế và một nhóm Paladin.
"Xin chào. Thật tốt khi cậu đã đến"
Weed run lên khi vị Thượng Tế kết thúc câu nói của mình.
Họ đợi mình đến để làm cái gì? Mình nghĩ một Thượng Tế trung tuổi chắc là một người nhân từ.
Đó là một nhiệm vụ đáng sợ và tuyệt vọng, cậu sẽ không có lấy một cơ hội nhỏ nào để thoát khỏi đó.
Tuy nhiên, Weed sẽ không bao giờ từ bỏ nhiệm vụ trừ khi nhiệm vụ đó chẳng được lợi lộc hay phần thưởng gì.
Tuy nhiên, một ngày trước đó, một giám mục đã nói rằng: "Đây là một nhiệm vụ rất quan trọng. Tôi không thể đoán trước được tương lai của nhân loại. Tuy nhiên, tôi biết đây là một trường hợp rất cấp bách. Nếu chậm trễ, những điều tồi tệ sẽ ập đến".
Weed gật đầu.
Hoàn cảnh cá nhân!
Không còn điều gì có thể tồi tệ hơn!
Tùy thuộc vào từng trường hợp phát sinh, cậu có thể sẽ không bao giờ được phép quay trở lại nhà thờ một lần nữa.
Tuy nhiên, vị Giám Mục đã đặt anh ngồi vào một cái cọc phải nói là rất “nhọn”.
"Tôi là người đã thành lập ra Giáo Hội Freya trong thị trấn này. Tôi tin tưởng rằng cậu là một người anh hùng huyền thoại và cậu sẽ nhanh chóng tìm thấy những vật thánh đã mất”.
"Ý ngài là sao ạ?"
"Nếu vào thời gian này ngày mai, khi cậu đặt chân đến nơi đó, một linh mục sẽ có mặt tại đó để nghe theo lệnh của cậu. Sau khi hoàn thành, nếu cậu quay trở lại đây với anh ta một cách an toàn thì cậu sẽ được thưởng hậu hĩnh. Đừng lo lắng về ngày mai, chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau thôi".
“…”
Mọi thứ đã được định đoạt khiến cậu không thể trốn thoát.
Thành phố Free thuộc Somren, đã không còn sự tự do của nó! Bây giờ nơi đây giống như một nhà tù không có song sắt.
Việc tìm kiếm vương miện Fargo của Giáo hội Freya, Weed không được phép nhờ sự trợ giúp của những người chơi khác. Weed chỉ được phép sử dụng những người Thượng Tế điều đi.
"Lúc đó tôi sẽ giới thiệu cậu với các Paladin nếu mọi người quay lại..."
Khi ngài Giám Mục mở cánh cửa ra. Bên trong là một cậu bé đang đội một chiếc mũ trắng và mặc áo linh mục cũng màu trắng.
"Đây là người sẽ kế thừa chức Đức Giáo Hoàng, Alveron. Cảm ơn cậu đã giúp đỡ"
"Đó là một niềm vui, Weed nhỉ" Alveron nói trịnh trọng.
Alveron không phải người chơi, mà là một NPC.
Weed và Alvernon đi sâu vào trong nhà thờ. Ở trung tâm thủ đô của Vương quốc, tồn tại một cơ cấu phức tạp được gắn chặt xuống đất có chức năng như một cổng dịch chuyển.
*Kkolkkak!*
*Ực* Weed nuốt nước bọt.
Khi cậu bước qua cổng dịch chuyển, cậu sẽ đến Morata ngay lập tức. Nhưng cậu không quên rằng ở Morata có Clan True Blood Vampire khét tiếng mạnh mẽ và hung ác.
Không phải chỗ nào trên lục địa Versailles cũng có người chơi. Các nhà thám hiểm đã khám phá ra lục địa phía Bắc, nhưng họ không thể tiếp cận được nó vì ở đó có những con quái vật quá mạnh so với phần còn lại của lục địa.
Cậu đứng đó, và họ chuẩn bị bắt đầu dịch chuyển.
Ánh sáng le lói hắt ra, bao trùm lấy Alvernon và Weed, và ngay sau đó họ biến mất khỏi Giáo Hội Freya.
150 năm trước, Đế quốc Niflheim nằm ở lục địa phía bắc đã bị những con quái vật phá hủy. Những nhà quý tộc thì bỏ chạy, quân đội Templar đang đóng quân ở đó cũng bị xóa sổ hoàn toàn. Sau đó Đế quốc Niflheim trở thành lãnh địa của lũ quái vật.
Bây giờ ở đó có một luật duy nhất chi phối toàn bộ khu vực.
Chỉ có những ai mạnh nhất, thích nghi tốt nhất mới có thể tồn tại ở đây.
"Đây chính là Morata..."
Weed và Alvernon xuất hiện ở lối ra của một hang động.
Giáo Hội Freya và hang động này đã kết nối không gian với nhau.
"Ohh, sao ở đây lạnh thế!" Ngay khi Weed đến và đi ra khỏi hang, da gà của cậu bắt đầu nổi lên.
Địa hình và khí hậu ở mỗi vùng đất trên lục địa Versailles là hoàn toàn khác nhau.
Thật không may, Morata nằm ở lục địa phía bắc, đó là vùng khí hậu lạnh.
Trong khu vực này, quanh năm suốt tháng chỉ có băng, băng và băng.
"Mình không nghĩ rằng nó lại lạnh đến mức này...!!"
Cơ thể Weed bắt đầu run cầm cập.
Cậu thu gọn người lại trong tấm áo mỏng manh để tránh những cơn gió lùa vào cổ.
Cảnh báo: Bạn đang bị cảm lạnh
Để khắc phục tình trạng cảm lạnh, khuyến cáo người chơi mặc quần áo dày, hoặc ở gần đống lửa.
Nếu bị cảm lạnh trong khoảng thời gian dài có thể ảnh hưởng trầm trọng đến thể trạng của bạn.
Cơ thể trở lên đông cứng hơn và các khả năng thể chất giảm 5%
Độ no giảm 25%
*Run rẩy*
Thông báo này nói rằng cái lạnh còn có thể trở lên tồi tệ hơn.
Nhưng Weed không thể đứng mãi ở trong động được, cậu đi ra ngoài và do thám những khu vực lân cận.
Weed nhìn lên dãy núi tuyết phủ trắng xóa. Nhìn qua những thành phố bị tàn phá, bỏ hoang, hoặc bị hủy hoại.
Ở giữa những dãy nhà thứ 2 và thứ 3 là những ngôi biệt thự của giới quý tộc.
Trên các mái nhà, những mảng tuyết dày đặc phủ trắng xóa, trần nhà gần như sắp đổ sập xuống.
Dường như bên trong nhà không có bất gì đồ đạc gì, chỉ lác đác vài vật dụng. Giống như ngôi nhà đã bị bỏ hoang từ lâu lắm rồi.
“Đây chắc chắn là ngôi làng Morata…”
Weed đi ngang qua, anh nhìn vào thị trấn, nơi có những bức tượng lớn màu đen.
Có một hàng rào lớn, không có bất kỳ ánh sáng nào, các cửa sổ thì đóng kín và trên trời lũ quạ bay lượn xung quanh những ngôi nhà.
Lâu đài của Morata.
Lâu đài với những viên gạch màu đen bị bao phủ trong tuyết trắng. Một sự kết hợp lạ lùng nhưng gây cho Weed một cảm xúc khó tả. Những con quạ đen đậu trên mái của lâu đài.
Bình thường, dưới cái lạnh khắc nhiệt như vậy, những con chim sẽ bị đóng băng và chết, nhưng quạ là loài chim rất khỏe. Giống như những con quạ bị biến thành Vampire, và vì chúng có thể biến thành Vampire nên chúng không dễ chết mà còn dễ dàng di chuyển trên đôi chân của chúng.
“Có vẻ đây là nơi chú ngụ của lũ True Blood Vampire, có vẻ khó nhằn đây….”
Weed ngừng do thám và quay trở lại hang động.
Nhiệt độ đã tăng nhẹ
Trong hang, nhiệt độ ấm áp hơn. May mắn là những con gió lạnh buốt không thổi vào hang
“Vậy đây là khu vực Morata”
Trước đó, Bác của nữ hoàng Natalya, Archduke Morata đã cai trị vùng đất này.
Nơi đây từng được biết đến như một vùng đất thịnh vượng với các mặt hàng quý hiếm và chất lượng, hầu hết là vải và da, nhưng bây giờ nơi đây chỉ còn là một đống tàn tích.
Con người không còn tồn tại ở đây, giờ đây nó là một thị trấn ma!
Trong thủ đô của đế quốc Niflheim, Mordred, tất cả những người dân ở đây đã bị gϊếŧ.
Weed lấy lại tinh thần và hoạch định mục tiêu của mình.
“Đầu tiên là giải cứu các hiệp sỹ. Sau đó, đuổi lũ True Blood Vampire ra khỏi thành phố, và cuối cùng là lấy lại vương miện Fargo”
Đó là tất cả những điều Weed phải làm. Quá đơn giản, một nhiệm vụ dễ dàng.
Nhưng Weed cảm thấy thất vọng vì những gì anh đang có. Anh là một nhà điêu khắc ánh trăng huyền thoại.
Để có thể làm được những nhiệm vụ cấp cao, Weed cần phải có một class mạnh hơn để thu hẹp khoảng cách 68 level. Weed cảm thấy tiếc nuối khi không thu được nhiều EXP từ thành phố trên không Lavias trước khi trở về mặt đất.
“Bây giờ mình phải làm gì nhỉ?”
Weed trở về hang động và hỏi Alveron một vài câu hỏi. Rất may là NPC này tuyệt đối tin tưởng Weed và lắng nghe anh ấy.
“Trước khi tôi bắt đầu, tôi muốn cậu ngồi xuống và thư giãn. Tôi không thể tin rằng tôi phải tự giới thiệu bản thân mình. Tôi tên là Weed. Tôi lớn tuổi hơn cậu thế nên cậu hãy tôn trọng tôi một chút. Được chứ?”
“Được thôi, Weed -nim”
Weed nói một cách thận trọng như kiểu anh đang điều tra vậy.
Alveron giống như một đứa trẻ có nét đẹp như thiên xứ, vì vậy anh không muốn Alveron cảm thấy khó xử khi anh tỏ ra lịch sự.
“ Một đứa miệng còn hôi sữa”
Weed muốn giảm bớt khó khăn khi chiến đấu với lũ quái vật.
“Thực sự là rất khó, vì vậy tôi cần biết level của cậu là bao nhiêu?”
“320”
“Đù…”
Người kế nhiệm chức Đức giáo Hoàng thường có level rất cao. Weed không biết rằng level của một NPC lại có thể cao như vậy. Mặc dù như vậy thì các linh mục đều không có nhiều khả năng chiến đấu, một thứ mà Weed rất giỏi.
Câu hỏi đặt ra lúc này không phải về level mà là về sự nổi tiếng. Nhờ hoàn thành các nhiệm vụ, danh vọng của Weed đã tăng lên hơn 2K.
“Level của bạn khá cao. Nhưng tôi muốn biết khả năng thực sự của bạn trong cuộc sống. Danh vọng của cậu cao là bao nhiêu?”
“Để xem nào, hình như nó khoảng 150,002….”
“Đệch…”
Weed cố gắng không phát ra âm thanh của sự kinh ngạc khi NPC nói.
Tuy nhiên vì Alveron nhìn giống như một cậu bé, nên Weed quên mất rằng Alveron là một trong những người có trình độ Bậc thầy và là ứng cử viên kế nhiệm vị trí Giám mục.
“Anh sao thế?”
“Ah ah, không có gì. Hãy nghỉ ngơi đi”
Giống như một đứa trẻ ngoan ngoãn, Alveron đi đến một góc và ngồi xuống. Cậu xòe áo choàng của mình ra phía trước, tư thế của Alveron cho thấy sự ngoan đạo trong lời cầu nguyện của cậu bé.
“Bây giờ việc cần quan tâm. Đó là khi nào sẽ bắt đầu…”
Weed đặt một tấm chăn lên sàn.
Chăn là một trang bị thiết yếu cho việc đi xa, vì chúng giúp giữ ấm và giữ nhiệt cho cơ thể.
“Mình không biết rằng phải chuẩn bị quần áo ấm…” Vừa nghĩ Weed vừa run rẩy trong cái lạnh.
Vương quốc Rosenheim và thành phố Free của Somren đều thuộc vùng khí hậu ấm nên không cần thiết phải trang bị quần áo ấm. Weed chưa từng nghĩ rằng có trở ngại phát sinh từ việc không mang quần áo ấm trong các chuyến đi.
Cơ thể Weed run lên cầm cập. Anh mở balo ra và gọi các lệnh để lấy các vật phẩm từ trong túi.
Weed lấy ra các vũ khí và áo giáp giá 1 vàng mà anh đã mua được ở Thành phố Liberty.
*Kwajijik!*
Weed dùng nắm đấm tự đập vào giáp ngực. Anh đánh nó nhiều lần cho đến khi nó bắt đầu nứt và vỡ. Trang bị là các mặt hàng giá rẻ và áo giáp có độ bền kém vì vậy Weed phá vỡ chúng một cách nhanh chóng.
“Bây giờ mình sẽ làm…” Weed lẩm bẩm một mình.
Weed lôi ra một cái búa mà anh mua tại của hàng rèn để sửa lại các trang bị có độ bền kém. Nhờ nó sức mạnh của nghề thợ rèn và các kỹ năng liên quan tăng 10%
Weed đã mua nó tại thành phố Free thuộc Somren
“Sửa chữa” Weed nói sau khi đánh búa vào tấm giáp ngực
Sửa lại độ bền của áo giáp phải nói là rất khó. Anh rèn lại tấm thép một vài lần cho đến khi những chỗ bị hỏng được sửa lại.
Sau đó, Weed tiếp tục phá và sửa lại trang bị.
Sau khoảng 10 phút, một của sổ thông báo hiện lên.
Độ thành thạo kỹ năng sửa chữa đã tăng
Tuy nhiên do bị hỏng đi hỏng lại nhiều lần, nên độ bền của giáp đã giảm vĩnh viễn cho đến khi.
Cảnh bảo: Mất item
Item đã bị mất do liên tục bị hỏng
Chiếc giáp ngực mà Weed đang sửa đã trở thành cát bụi.
Sửa chữa trang bị có thể giúp tăng độ thuần thục kỹ năng trong một vài trường hợp, nhưng nếu nó được sử dụng thường xuyên chỉ để sửa lại những trang bị cố tình bị làm hỏng, thì trang bị đó sẽ bị vỡ mà không thể sử dụng được nữa.
Weed tiếp tục phá tất cả các giáp ngực mà anh có, sau đó đến giáp chân và cuối cùng khi đã hết anh lấy ra mũ giáp.
8 tiếng sau!
Weed có được 10% độ thành thạo kỹ năng sửa chữa.
100 vàng để mua đống đồ đó, giờ chỉ còn là các mảnh vỡ vụn nằm là liệt trong hang.
Sửa chữa (Sơ cấp lv 9: 89%)
Chỉ cần 11% nữa là kỹ năng sửa chữa đạt trung cấp. Sau đó có thể sửa chữa làm độ bền của trang bị lên mức tối đa.
“Ah-choo!” (hắt xì….)
Weed sửa chữa hàng chục trang bị liên tục mà không nghỉ. Weed hắt hơi. Weed bị sổ mũi và sau đó là những cơn đau họng hành hạ.
Cảnh báo: Cảm lạnh đang trở lên tệ hơn.
Để khắc phục tình trạng lạnh, khuyến khích mặc quần áo ấm và ngồi cạnh đống lửa.
Nếu cái lạnh duy trì trong thời gian dài, nó có thể làm cho tình trạng của bạn nguy hiểm hơn.
Cái lạnh có thể dẫn đến những biến chứng khác.
Giàm 20% khả năng của cơ thể.
Giảm 30% hiệu ứng các kỹ năng.
Giảm lượng máu và mana tối đa
“……” Weed không nói được một lời.
Chỉ là một chút lạnh và giờ nó đã tệ đến mức này. Điều này có lẽ là vì Weed ngồi một chỗ quá lâu mà không di chuyển.
“Đ m”
Có 3 điều nguy hiểm có thể xảy ra khi ở một mình.
Đói, cái lạnh và bệnh tật.
Đấu tranh với cái đói là vô cùng khó khăn trong khí hậu lạnh bởi vì bánh mỳ lúa mạch không phải là thức ăn ấm.
Cái lạnh đã ảnh hưởng đến toàn bộ kỹ năng của Weed kể từ khi nó làm cơ thể anh đông cứng. Weed đã chán nản bởi cái lạnh.
“Không thể tin được…. Chẳng lẽ lại triệu hồi Chaien” Weed thở dài.
Cuộc sống thật khó khăn kể từ khi bắt đầu chơi. Weed có được class mà anh không mong muốn, rồi vướng vào vô số những rắc rối mà một trong số đó là tình trạng hiện nay.
Weed cảm thấy thực tế thoải mái hơn mặc dù anh không đơn độc “Alveron có lẽ cũng bị như vậy…”
Alveron vẫn ngồi bất động một chỗ trong hang động trong chiếc áo choàng trắng của mình.
“Thằng nhóc có lẽ cảm thấy lạnh hơn mình do nó chỉ có mỗi chiếc áo choàng…”
Weed cảm thấy một chút hài lòng. Cảm thấy tình trạng của mình tốt hơn những người khác khiến anh có một tâm trạng tốt.
Có một điều mà Weed đã không hề biết đó là chiếc áo choàng của Alveron đã được phù 1 phép thuật đặc biệt giúp ngăn chặn cái lạnh xâm nhập….
*****
Lee Hyun thoát khỏi trò chơi và bắt đầu dọn dẹp nhà cửa.
Anh quét nhà, lau cửa sổ, cọ rửa nhà vệ sinh và thay bóng đèn, dường như hôm nay là ngày dọn dẹp vậy (chộ ôi anh main damdang quá <3).
“Phải chắc rằng nhà của bà không được quá bừa bộn.”
Lee Hyun lẩm bẩm trong khi anh đang lau sàn nhà.
Bà của anh nói với anh trong khi đang ở bệnh viện rằng bà đã bị mắc một chứng bệnh.
Thoái hóa khớp.
Làm việc quá sức khiến cho các khớp bị căng. Bác sĩ dặn bà không nên lo lắng.
“Những loại thuốc hiện đại có thể chửa khỏi bệnh này mà không để lại hậu quả gì. Bà đừng nên lo lắng.
Lee Hyun sẵn sàng trả tiền thuốc. Những loại thuốc đắt tiền dùng để tái tạo lại khớp đã được yêu cầu.
Bệnh của bà nặng hơn những gì đã được chẩn đoán. Vì bà không được đi khám sức khỏe định kỳ, một căn bệnh khác đã phát triển đáng kể. Những số liệu trong kết quả khám bệnh cho thấy những tế bào ung thư đã lan rộng trong người bà.
Hiện tại, đã chẳng còn ai phải chết vì ung thư. Tuy nhiên, cần tiến hành phẫu thuật hoặc yêu cầu quá trình trị liệu lâu dài trong bệnh viện.
“Mình cần phải tiếp tục kiếm tiền, kiếm thật nhiều hơn nữa…”
Bên cạnh khoản tiền kiếm được tại lễ hội ở trường, Royal Road cũng mang lại một khoản đáng kể.
Toàn bộ quá trình diễn ra nhanh hơn kế hoạch.
Cám ơn việc train ở Lavias và trang web giao dịch item.
Khi Lee Hyun dọn dẹp xong, em gái anh cũng vừa đi học về.
“Nhà mình sạch quá. Anh dọn đấy à?” (ơ cô này hỏi hay nhể, không anh thì lão hàng xóm chắc)
“Nhanh lên, bà đang đợi chúng ta vào thăm đấy”.
Lee Hyun đưa em gái đến bệnh viện thăm bà.
“Cháu chào bà”.
“Bà ơi, bà ở đây một mình có buồn không?”
Hầu hết thời gian của Lee Hyun là để cày game, còn em gái anh cũng ở trường suốt cả tuần. Rất khó để thuê một người chăm sóc cho bà khi mà điều kiện gia đình còn khó khăn.
Sau khi dọn phòng và vứt rác, anh ngồi lên giường bên cạnh, nắm lấy tay bà.
“Cảm ơn vì cháu luôn đến thăm bà”.
“…”
“Bà có thể nhờ cháu một việc được không?”
“Dạ vâng”.
“Họ nói rằng việc học không bao giờ là muộn. Bà sẽ rất mừng nếu cháu có thể hoàn thành chương trình học và tốt nghiệp cấp 3. Cháu sẽ làm vậy chứ?”
Anh hoàn toàn hiểu mong muốn của bà.
Khi Weed nghỉ học, em gái anh đã khóc rất nhiều. Rồi anh nhấn mạnh rằng anh phải làm như vậy, thì cô đã không nói gì nữa.
Bị quấy rầy và sỉ nhục bởi những kẻ cho vay nặng lãi ở trường, điều này khiến cho việc học của anh trở nên khó khăn hơn.
Thật thất vọng khi anh chưa thể hoàn thành chương trình học.
Lee Hyun trở về nhà một mình, em gái anh đã ở lại bệnh viện. Ngày mai là ngày nghỉ nên cô có thể ở lâu hơn.
Lee Hyun rất muốn ở lại, nhưng anh còn có việc phải làm.
“Tốt nghiệp ư… Mình phải học cái gì bây giờ?”
Khi còn đi học, điểm số của anh cũng không hề tồi tệ chút nào.
“Cần mua sách tham khảo và vở từ cửa hàng… Không, sẽ tốt hơn nếu mình mua sách cũ.”
Anh đi tới cửa hàng sách cũ trong thành phố. Nó nằm ngay cạnh võ đường mà anh từng tập luyện.
Võ đường ấy vẫn còn tồn tại.
“Hây!”
“Ya!”
Những tiếng hét vì kí©h thí©ɧ vang vọng trong không gian.
Lee Hyun bị nó hấp dẫn và anh tiến đến võ đường.
*****
“Các cậu chẳng có tý tài năng gì cả”
Ahn Hyundo phàn nàn về màn trình diễn của các học trò của mình.
“Kể từ khi tôi “rửa tay gác kiếm” và bắt đầu sự nghiệp đào tạo”
Ahn Hyundo tràn đầy phiền muộn.
‘Những thanh kiếm… Chúng sẽ sớm biến mất và sẽ chẳng còn ai nói chuyện về nó cùng với mình nữa’
Tim Ahn Hyundo nhói đau khi ông nhìn vào thanh kiếm treo trên tường. 10 năm trước, ông đã mở cửa võ đường này cùng niềm đam mê, và ông chỉ dạy cho người lớn thay vì trẻ em.
“Sư phụ!”
“Gì thế? Có việc gì quan trọng mà mấy anh làm ồn ghê vậy?”
“Anh ta đang ở đây”
“Mấy anh…?”
Bởi vì mọi người đều nói cùng lúc nên ông không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Sau đó, Ahn Hyundo nghĩ đến một khuôn mặt quen thuộc.
“Anh ta đang ở võ đường này à?”
“Vâng, đúng vậy.”
“Vào đây nào”
Ahn Hyundo rất muốn gặp lại Hyun một lần nữa. Ông muốn gặp lại người hoàn toàn có khả năng để kế nhiệm ông.
“Nhưng mà có vấn đề rồi”
“Là gì vậy?”
“Anh ta đang gạ mọi người solo”
“Thế thì có vấn đề gì chứ? Người ta khỏe, người ta có quyền.”
“Tôi cũng nghĩ thế. Dog Sun đã xung phong nhưng Lee Hyun đã chiến thắng dễ dàng.”
“À há!”
Luyện tập bất tận.
Những học viên ở võ đường này cũng đã có nhiều hơn 3 năm rèn luyện ở đây. Mặc dù bị khống chế về thời gian nhưng họ cũng đã đạt được vài thành tích đáng kể.
Cho nên các học viên cũng không phải dạng vừa.
Trong lúc solo, tụi gà thì tránh bị thương nặng, còn dân prồ thì điều khiển nhịp độ trận chiến.
“Tôi không thể tin rằng Dog Sun đã bị đánh bại”
“Ừa, mà nó diễn ra còn chưa tới 2 phút.”
“Tôi tiếc cho Dog Sun, nhưng nó cũng chẳng quan trọng lắm”
Ahn Hyundo hỏi Chung Ii Hoon về chuyện gì đang xảy ra.
“Sauk hi Dog Sun bại trận, Hyun tiếp tục gạ những người khác solo.”
“Những người đó có nhiều kinh nghiệm dùng kiếm hơn Dog Sun phải không? Anh ta đang đối đầu với ai vậy?”
“Chang Guk.”
“Chang Guk đã học dùng kiếm 6 năm rồi. Hyun thật bất cẩn khi lại tiếp tục khiêu chiến với người khác sau khi vừa mới kết thúc trận đấu trước.”
“Tôi đã cố gắng cảnh báo anh ấy nhưng…”
“Anh ta đã bị thương nặng?”
“Không. Anh ta vẫn thắng”
“Ồ!”
Ahn Hyundo đã không nhầm khi nhìn thấy Hyun.
‘Cậu ta không thể che giấu được tinh thần chiến đấu của mình. Ý chí của cậu ta đã mạnh mẽ hơn… khao khát có được sức mạnh’
Chính điều đó đã giúp anh đánh bại Chang Guk.
“Nhưng đối mặt với anh ấy không chỉ có một mình Chang Guk”
“Còn ai nữa?”
“6 người nữa”
“Ý cậu là anh ta đang một mình đánh 6 người?”
“Họ thậm chí còn chẳng làm anh ta mất một sợi lông”
“Nào, cùng đến dự giờ một phát”
Người hướng dẫn võ đường cùng các học viên đi tới để xem trận chiến.
“Thể lực thật kinh khủng”
“Đó là người thứ 9 bị đánh bại”
“Anh ta sử dụng lực vừa đủ. Không cần biết sức lực một người là lớn đến đâu, nhưng việc liên tục chiến đấu với 9 người đã không hề dễ dàng rồi”.
“Chưa kể đến việc những học viên ở đây đều không hề đơn giản.”
“Nhưng làm thế nào anh ta có thể chiến thắng liên tục vậy?”
“Sức mạnh và kỹ thuật, dường như anh ta đã cân bằng được chúng. Anh ta giảm thiểu tối đa những cử động không cần thiết của thân dưới. Kể cả vậy, anh ta cũng cần luyện tập rất nhiều phần thân trên để có được kỹ năng như thế.”
“Sao anh ta có thể chiến đấu như thế được nhỉ”.
Nhiều học viên đã từng chứng kiến Hyun luyện tập tại võ đường này. Ahn Hyundo nhìn và gật đầu.
“Tôi biết lý do anh ta làm như thế.”
“Nó là gì vậy sư phụ?”
“Khi mà cậu cảm thấy buồn tẻ, cậu sẽ muốn chiến với bất kỳ ai có thể”
Các học viên nhìn Ahn Hyundo.
“Làm vậy để giảm stress phải không sư phụ?”
“Khi mà cậu chiến đấu với đối thủ, cảm giác cầm kiếm và vung nó thật tuyệt đúng không?”
“Ừm, chắc vậy.”
“Đôi khi tôi muốn thả lỏng và chiến đấu không vì lí do gì. Nhưng tôi không muốn bộc phát những bản năng nguyên thủy mạnh mẽ này. Ngày nay, với việc những thanh kiếm bị gắn lên tường, cái nhìn về bản thân mỗi người chắc chắn đã thay đổi. Còn rát ít người có bản năng như một thợ săn hay tinh thần chiến đấu như một con thú hoang.”
“Hây ya!”
Thêm một học viên nữa bại dưới tay Lee Hyun. Anh từ từ tiến lại gần học viên nọ với thanh kiếm vừa đoạt được từ học viên khác.
“Sì tốp! Sì tốp! Tôi thua rồi”
Lee Hyun chĩa thanh kiếm ngay trước trán của học viên kia.
“Còn ai nữa?”
Tiềm năng của Lee Hyun thật đáng kinh ngạc. Đồng phục của anh đã ướt đẫm mồ hôi, lộ ra bộ ngực rắn chắc.
Giọt mồ hôi chảy theo thanh kiếm gỗ, nhỏ xuống sàn đấu.
Nhưng anh không hề cảm thấy mệt, Trong mắt anh, tinh thần chiến đấu như đang bùng cháy.
Đó là ánh mắt bản năng của thợ săn.
Tiếng gầm im lặng của một con sói đơn độc cũng đe dọa từng người.
Hơn 100 người trong võ đường cảm nhận được sự hăm dọa này.
“Tôi không ra đâu”
“Gọi sư phụ đi”
Những học viên đã đầu hàng, Chung Ii Hoon chỉ còn nước lắc đầu.
“Các cậu thật là…”
“Sư phụ!”
“Nếu để việc 10 người chúng ta đều thua lan ra thì uy tín của võ đường sẽ giảm sút. Tôi sẽ ra tay”
Chung Ii Hoon tự tay ra trận. Ông 2 lần đoạt được Huy chương Bạc ở Giải đấu Kiếm thuật toàn thế giới, có thể nói ông là một chuyên gia dùng kiếm.
Các học viên chưa từng thấy ông chiến đấu với ai một cách nghiêm túc, họ chỉ thấy ông chỉ dạy người ta cách dùng kiếm mà thôi.
“Sư phụ đã đích thân ra tay”
“Họ sẽ chiến đấu với nhau à?”
Những học viên lo âu nhìn Lee Hyun. Anh nên từ bỏ vì không ai biết sẽ có chuyện gì xảy ra nếu 2 người họ chiến đấu.
Tất cả mọi người đều không biết nói gì.
Lee Hyun cầm chuôi kiếm hướng đến Chung Ii Hoon. Ông cũng đã sẵn sàng.
Sau khi 2 người họ đều cầm kiếm lên, Ahn Hyundo hét lên:
“Ngừng tay”
“Nhưng thưa sư phụ, nếu để người này đi, uy tín của võ đường sẽ…”
“Tôi biết anh ấy đã đánh bại 9 người của mình, nhưng anh ta cũng xuất thân từ võ đường này, nên tôi nghĩ sẽ chẳng có vấn đề gì cả.”
“Nhưng chẳng may…”
“Việc chiến đấu với 1 người đã mệt mỏi mới là sự sỉ nhục đến võ đường chúng ta”
Ahn Hyundo cố gắng làm nguội không khí trong võ đường. Chiến đấu với học viên và chiến đấu với hướng dẫn viên hoàn toàn là 2 việc khác nhau. Chung Ii Hoon quyết định lùi lại và nói chuyện. Nhưng Ahn Hyundo mỉm cười và nói:
“Cậu nghĩ sẽ công bằng hơn khi một lão già như ta đấu với một người mệt mỏi như cậu chứ?”
“Sư phụ”
“Sư phụ, ngài…”
Toàn bộ võ đường tràn ngập sự phấn khích.
Kể cả Ahn Hyundo đã già, không ai nghĩ rằng ông yếu cả.
Ahn Hyundo đã vô địch giải đấu cho các kiếm sĩ trên toàn thế giới trong 4 năm liên tiếp.
Ông không phải là người mà ai cũng có thể đánh bại, kể cả khi trong tay ông chỉ có 1 que tăm.
Cả võ đường im lặng khi ông bước ra giữa.
“Chúng ta sẽ được chứng kiến kỹ năng dùng kiếm của Sư phụ”
‘Cơ hội chỉ đến một lần trong đời?’
Những học viên nín thở chờ đợi cuộc chạm trán của 2 người. Nếu kiếm thuật của Ahn Hyundo được trình diễn thì nó phải ở đẳng cấp cao hơn. Những người hướng dẫn đều cảm thấy lúng túng trước hành động của ông.
“Kể cả khi Sư phụ hứng thú với đứa nhỏ này, liệu ông có đang làm mất giá của mình không?”
“Nếu việc này cứ tiếp diễn, có lẽ ai cũng có thể khiêu chiến với sư phụ”
Sư phụ là niềm tự hào của Hàn Quốc về kiếm thuật, nhưng ông ít khi nói ra suy nghĩ của mình.
Lee Hyun đã đánh bại 9 học viên. Có một khoảng cách lớn giữa các học viên và người thách đấu. Nhưng sự khác biệt là rất lớn giữa các học viên và các đệ tử được trực tiếp giảng dạy bởi Ahn Hyundo.
Không cần biết Lee Hyun đánh bại bao nhiêu học viên, những người hướng dẫn đều không hề cảm thấy lo lắng. Họ ngưỡng mộ kiếm thuật, sức bền cũng như tinh thần chiến đấu của anh.
‘Nhưng đây là một vấn đề khác’ Chung Ii Hoon nghĩ.
Ahn Hyundo đích thân ra tay.
Điều này rất bất thường.
‘Có lẽ ông ấy sẽ không chiến đấu nghiêm túc’
Chung Ii Hoon lắc đầu qua lại. Ahn Hyundo đến đây ít nhất 1 lần 1 tuần và thi đấu với anh.
Bất tận.
Thất vọng.
Và kinh sợ.
Ahn Hyundo đã vươn tới đỉnh cao sự nghiệp. Chỉ có những người ở dưới ông mới có thể nhìn thấy. Chung Ii Hoon cũng chẳng dám mơ ước một ngày có thể đạt được thành tích như ông ấy. Ahn Hyundo không thể thua được.
‘Mình chẳng thể làm gì được cả. Ông ấy sẽ chiến đấu với học trò cưng của mình. Chúc may mắn, Lee Hyun’
Ánh mắt của Chung Ii Hoon lạnh lùng như hơi thở của chính mình.
Thể lực của Lee Hyun đã đạt đến giới hạn. Ý chí của anh đã kéo dài cho đến lúc này, nhưng sớm muộn nó cũng sẽ tan vỡ.
Chung Ii Hoon xem đó như là 1 vấn đề.
Thể lực giảm sút vì các học viên chiến đấu toàn lực với Lee Hyun, cơ thể anh đã đạt tới trạng thái cực đoan khi đã chiến đấu với 9 người.
Chung Ii Hoon nghĩ rằng những chiến thắng áp đảo của Lee Hyun đã đến hồi kết.
‘Sư phụ sẽ dễ dàng chiến thắng mà không cần làm gì nhiều’
Tuy nhiên, Chung Ii Hoon đã hoàn toàn sai lầm.
Những ánh mắt sáng rực lên khi Ahn Hyundo nói với Lee Hyun:
“Cậu thích dùng kiếm gỗ không? Tôi cũng đang có kiếm gỗ trong tay, nhưng chúng ta sẽ chơi kiếm thật chứ nhỉ?”