"Người đời mà, đều thích những thứ không thực, mơ mộng hão huyền.""
Một tay ngài ấy chống lên thành ghế đỡ lấy trán, ánh mặt đặt lên người cô, chậm rãi nói: "Nhưng tôi thật sự thích em, vô cùng thích em.""
Mỗi một câu ngài ấy nói đều không thật.
Chỉ là, ngài Trịnh muốn cô cùng hoàn thành vở kịch cổ tích đáng xấu hổ này.
Nhưng Nguyên Tranh thật sự tin lời ngài ấy, luyến tiếc tình yêu mộng tưởng cho đến một ngày ngài ấy hoàn thành giấc mộng chính trị nên muốn vứt bỏ cô.
Bắt đầu từ khoảnh khắc đó, Nguyên Tranh như phát điên, quỹ đạo cuộc sống của cô lệch khỏi đường ray, mỗi ngày đều âm thầm lảm nhảm chọn chỗ đất tốt chôn vùi ngài ấy.