Chương 3
Nghiêu Hi ngược lại không vì Cẩn Du lãnh đạm mà sinh khí, lúc đầu tưởng rằng dục cự còn nghênh, sẽ không thể nào cự tuyệt hắn được, một lúc sau, lại cảm thấy được chuyện không phải như vậy,hắn không để ý tới y, y ngược lại cũng không để ý tới hắn. ( dục cự còn nghênh: chống cự nhưng trong lòng đã muốn thuận theo)
Nghĩ đến y có thể thật sự không muốn ỷ vào quyền quý, thực tự trọng, lại lưu lạc sống giữa hoàn cảnh như vậy, thấy thật đáng tiếc, nhưng hắn từ nhỏ được dạy hỉ nộ không lộ ra sắc mặt, nên trên mặt nhìn không ra được gì.
Trương Sở Phong cùng Nghiêu Hi ở chung rất lâu, tất nhiên là có thể phát hiện được, nếu Nghiêu Hi mất hứng, đã sớm huy tay áo rời đi, dù là hoàng đế ở đây hắn cũng như cũ không để ý, xem ra chính mình an bài thật đúng ý hắn rồi, trong lòng cũng thập phần cao hứng.
Thấy Cẩn Du một mặt tích thủy vị tiến(?), Nghiêu Hi hảo tâm vì hắn gắp chút đồ ăn, này vốn là chuyện vô cùng vinh hạnh lại khiến cho Cẩn Du hiểu lầm.
Lê viên tiệc rượu đều là trải qua tỉ mỉ chuẩn bị, không thể thiếu ở bên trong thêm chút dược phấn thôi tình, sở dĩ hiểu rõ nên chính bọn họ đều chỉ uống rượu không động đũa, có khi không khỏi phải tiếp đãi những tay khách nhân đáng ghét, Cẩn Du cũng sẽ ăn một ít, chính mình chết lặng mới có thể làm cho buổi tối qua mau một chút.
Nghiêu Hi đi ra rất ít, tiệc rượu phần lớn là ở trong vương phủ người khác dùng, đối quy tắc ngầm của Lê viên cũng không hiểu rõ, Trương Sở Phong cũng không nói cặn kẽ, không biết mấy đũa này hàm nghĩa thực chẳng phải đơn thuần.
Thói quen ăn thức ăn trong phủ, với món ăn nơi này tự nhiên chướng mắt, uống mấy khẩu rượu, Nghiêu Hi liền cũng không động.
Lưu quản sự thấy không sai biệt lắm, minh lí ám lí ám chỉ Nghiêu Hi có thể đem Cẩn Du mang về trong phủ, Nghiêu Hi giả vờ nghe không hiểu, nhìn sắc trời không còn sớm liền nhớ tới mình phải trở về. ( minh lí ám lí ta nghĩ chắc là ngầm ra hiệu)
Gặp Vương gia cũng không có tính toán mang Cẩn Du đi, Lưu quản sự nóng nảy, trên mặt dần dần lộ ra lúng túng, nhỏ giọng kéo qua Cẩn Du, cũng không biết nói gì đó.
Giây lát, Cẩn Du đi đến trước mặt Nghiêu Hi, muốn tự tiến cử làm gối đầu, trước kia đều là người khác chủ động tìm y, hiện tại nhượng y tự mình dâng lên y thật không hiểu như thế nào mở miệng.
Xem người trước mặt nửa ngày không mở được miệng, Cẩn Du nghẹn đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đỏ bừng, Nghiêu Hi đã có chút buồn cười, nhìn nhìn Lưu quản sự phía sau chặt chẽ chú ý, thật sự không nghĩ khó xử Cẩn Du, liền ưng thuận người tới.(chém tắt cả gió =.=lll)
Trong kiệu, Cẩn Du nhìn cảnh trí trên đường phố, nghĩ đến đêm nay có lẽ y có thể sống khá giả hơn một chút, bát Vương gia tính cách ôn nhuận không giống như kiểu người bạo ngược, cảm thấy yên tâm không ít, bận rộn một ngày, bị cỗ kiệu xóc nảy hỗn loạn, không biết khi nào Cẩn Du liền dựa vào cỗ kiệu mà ngủ.
Khi tỉnh lại, đã phát hiện mình nằm trong áo ngủ bằng gấm mềm mại, liền đứng dậy đánh giá bốn phía. Đàn mộc án kỉ, khí cụ tinh xảo,lụa mỏng chạm trỗ phức tạp, không thứ nào không chỉ ra thân phận hiển hách của chủ nhân.
Xem ra đây là vương phủ, chính là không biết y khi nào thì ngủ, còn để cho người ta thấy, quả thật thật sự thất lễ, trên mặt bất giác có chút nóng lên.
Thời điểm đang do dự có nên hay không đi ra ngoài, thì một trận tiếng gõ cửa truyền đến, lên tiếng trả lời liền có vài cung nữ đi vào, trên tay bưng mấy đĩa thức ăn, một người chỉ huy thị nữ nói với Cẩn Du:
“Công tử ngài đã tỉnh, đồ ăn đều còn nóng, người nhân dịp ăn, để nguội không tốt cho dạ dày.” Thị nữ cười, trong mắt cũng không có bất luận miệt thị gì, nàng cử chỉ thân cận làm cho Cẩn Du dễ chịu không ít.
“Hiện tại là giờ nào?” Cẩn Du nhìn nhìn bên ngoài, trời đều đã tối, xem ra không còn sớm, nhưng, Vương gia đâu, nghĩ nghĩ, không tự chủ được hỏi đi ra.
“Đều đã canh hai, Vương gia còn ở thư phòng, công tử tìm Vương gia sao, nô tỳ cho người đi gọi.” Thị nữ hỏi.
“Ách.. Không cần.” Cẩn Du vội vàng ngăn cản. Gọi? Hắn sẽ tới sao, dù sao đều đã khuya.
“Nô tỳ kêu Thải nhi, công tử có cái gì phân phó cứ việc nói, Thải nhi ở ngay bên ngoài, Vương gia phân phó để công tử người ăn chút cơm canh, bụng trống rỗng mà nghỉ ngơi cũng không hảo.” Nói xong, liền tới cửa đi ra ngoài.
Chỉ còn lại Cẩn Du một người, Cẩn Du cũng không thèm để ý, y ngược lại tự tại một chút, nhìn thức ăn trước mặt, nghĩ đến y ban ngày tích thuỷ vị tiến, quả thật đói bụng, liền cũng không khách khí mà ăn.
Ước chừng qua một nén nhang thời gian, Cẩn Du sớm ăn xong, bát đĩa cũng mang đi xuống, y ngồi ở bên giường tả chờ hữu chờ, mắt thấy mau chóng tới canh ba vẫn không thấy Vương gia xuất hiện, liền nhẹ giọng gọi Thải nhi.
“Vương gia đã ngủ.” Thải nhi đáp trả. “Công tử muốn tìm mai hẵng đi, trời không còn sớm, ngài còn không nghỉ ngơi.”
Ngủ? Không cần thị tẩm? Mặc dù có nghi hoặc, tuy vậy không nghĩ tự dâng chính mình lên, y vốn tưởng rằng lại muốn nhẫn nại một đêm, không nghĩ tới có thể ngủ hảo một giấc, liền cũng nằm xuống ngủ.
Ngày hôm sau, như trước không tái kiến Vương gia, y cự tuyệt đồ ăn sáng nghĩ muốn sớm về lại căn phòng nhỏ của mình trong viên, nhưng đích thân cáo biệt mới đúng cấp bậc lễ nghĩa, y liền bảo Thải nhi dẫn đường đi tới Trừ Thanh Tĩnh viện.
Vừa mới tiến sân, liền nghe được vài tiếng cười non nớt, đi vào nhìn đến Vương gia đang ôm một hài đồng ba tuổi tả hữu đùa, đứa nhỏ mặt tròn tròn bị người nhẹ nhàng nhéo thành một bộ dáng kì quái, tay nhỏ bé quơ quơ muốn chạy trốn ma chưởng đang ôm mình, trong miệng mơ hồ không rõ gọi: “Phụ thân phá hư…. “
Ôm hắn đúng là Bát vương gia, Nghiêu Hi mỗi ngày đều tới tìm tiểu quỷ của mình đùa còn sớm hơn so với làm công khóa, đứa nhỏ trên người có bóng dáng mẫu thân nó, cùng một chỗ liền có cảm giác giống như tiểu Như đang ở bên người. Giả bộ tức giận tự trách mình khi dễ đứa con, chỉ có lúc này, Nghiêu Hi mới có thể vui vẻ một ít.
Nhìn đến cảnh tượng hạnh phúc này làm cho Cẩn Du không biết nên không nên mở miệng quấy rầy, liền lẳng lặng ở bên chờ, chính là không nghĩ tới bình thường nghiêm cẩn bát Vương gia cũng có một mặt như vậy.
Vương gia chuyên chú hưởng thụ thiên luân chi nhạc, nhưng oa oa trong lòng đã phát hiện sự tồn tại của Cẩn Du, ánh mắt thật to tò mò nhìn y chằm chằm.
Nghiêu Hi quay người lại, thấy Cẩn Du đến, còn hắn thì hơi hơi phục thân(nằm sấp), mới nhớ tới trong nhà còn có cái khách nhân, buông đứa nhỏ, đi lên trước mở miệng:
“Nguyên lai là Ngọc công tử, chê cười, không biết có chuyện gì, tối hôm qua nghỉ ngơi hảo không?”
“Tạ ơn Vương gia nhớ đến, Ngọc Nhi tối hôm qua thất lễ, Vương gia không nên trách tội, ta tới là nghĩ muốn hướng Vương gia cáo từ, không biết….” Cẩn Du không yên hỏi, lại bị thanh âm khác thường truyền đến dưới thân đánh gảy.
Nguyên lai không biết khi nào thì, tiểu oa oa cũng đi tới bên người Cẩn Du, không hề đối người tới sợ sệt, tò mò túm vạt áo Cẩn Du.
“Nương…..”
Hai người nhất thời ngây người, xấu hổ vô cùng, người hầu bên cạnh cũng đưa mắt nhìn nhau.
Nghiêu Hi vội vàng đính chính lại: “Thụy nhi, hắn không phải nương ngươi.” Đứa nhỏ thất vọng đô đô miệng.
Nghiêu Thụy từ nhỏ chưa thấy qua mẫu thân, lúc đầu hoàn hảo không sao, sau lại gặp đứa nhỏ nhà người khác có mẫu thân, mà bắt đầu hỏi Nghiêu Hi đòi nương. Bình thường, Thụy nhi luôn luôn nhu thuận, nhưng đối vấn đề mẫu thân nó lại cố chấp không thôi, như thế nào uốn nắn đều không được.
Nghiêu Hi cũng không có biện pháp, chỉ có thể nhiều một chút bồi bồi đứa nhỏ lấy làm bồi thường, nhưng không biết nó từ miệng ai nghe được nương chính mình phi thường xinh đẹp, vì thế, lén thay đổi khái niệm, thấy nữ tử phi thường xinh đẹp đều chạy đến hỏi ngươi có phải hay không là nương ta.
Nhưng hôm nay nó lại không hỏi một tiếng, trực tiếp đã kêu lên, khiến cho Nghiêu Hi trở tay không kịp. ( thì mẫu tử tình thâm mà)
Cẩn Du lại vô thố (bối rối), cư nhiên bị người nhận lầm thành nữ, tuy rằng là một đứa nhỏ, nhưng trong lòng vẫn là kinh ngạc, cũng không biết chính mình nên như thế nào phản ứng, đang nghĩ ngợi, trên đầu chợt truyền đến thanh âm Nghiêu Hi:
” Ngọc công tử phải đi về sao?”
Cẩn Du gật gật đầu.
Nghiêu Hi không nói thêm cái gì, an bài người đưa hắn trở về, còn tặng chút lễ vật.
Cẩn Du vốn định cự tuyệt, nhưng Nghiêu Hi ý chí kiên quyết, nói hắn không thu đó là ngại ít, biến thành Cẩn Du không thể cự tuyệt.
Thụy nhi nhìn hai cái người lớn bận việc, ánh mắt vẫn là nhìn chằm chằm Cẩn Du, tiểu não nho nhỏ nghĩ qua nghĩ lại thế nào cũng muốn không rõ, như thế nào mà người hảo như vậy còn không phải là nương của nó ni? ( đó là việc của sau này cưng ạ)
Tiếp đó mấy chục ngày, Nghiêu Hi liền không tái bước vào Lê Hương Viên,
Cẩn Du cũng tiếp tục cuộc sống của y, tiếp tục hát hí khúc, tiếp tục nhận ánh mắt đùa giỡn của người khác, tiếp tục nhẫn nại khổ hình ban đêm,
Chính là Lưu quản sự không tính là cao hứng, nguyên bản mộng đẹp đều không thành…
Cẩn Du vốn tưởng rằng mọi việc sẽ vẫn tiếp diễn như thế, nhưng lại phát sinh chuyện mà chính y cũng không nghĩ tới…
Ngày hôm đó, sau khi diễn xong, y liền nhận được bái thϊếp của Tiễn công tử.
Này Tiễn gia thế đại kinh thương, tích lũy không ít tiền tài, gần xa nổi tiếng là thế gia vọng tộc, thế nhưng con nối dõi lại không vượng, đến đời này chỉ lẻ loi có một đứa duy nhất. Trong nhà lão nhân bảo bối vô cùng, cũng khiến Tiền Hữu Vọng dưỡng thành thói xấu ngang ngược vô lý, ngoài ra, hắn còn thập phần háo sắc, ở trên giường đối người dưới thân đánh chửi quất roi, hơi không hài lòng liền có thể dẫn đến một trận đánh đập tàn bạo.
Người Tiền gia đối với hắn cũng chỉ mở một mắt nhắm một mắt, chỉ cần hắn sau này thành thật thành thân, khai chi tán diệp là tốt rồi, mặt khác nhiều chuyện muốn quản cũng quản không được.
Cẩn Du sợ nhất chính là nhận được thϊếp của hắn, nhưng lại hết lần này tới lần khác đắc tội không được, vốn nghe bát Vương gia gặp Ngọc nhi, Tiễn Hữu Vọng kia có điều thu liễm, nhưng gần nhất Vương gia lại không hề động tĩnh, liền khôi phục bản tính ban đầu.
Cầm trong tay thϊếp mời, Cẩn Du đang than thở cho chính mình sẽ phải nằm trên giường mấy ngày, cũng không nghĩ đến, sau đêm nay, vận mệnh của hắn cũng từ đó thay đổi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~