Chương 2
Đại đường Lê Hương Viên vẫn trước sau như một náo nhiệt, hôm nay biểu diễn trong viên chính là vở diễn nổi danh “Quý phi túy tửu”, mọi người tranh nhau tới một lòng muốn nhìn thấy tiểu đán nổi tiếng – Ngọc Nhi (tiểu đán là đào, vai nữ trên sân khấu…nhìu nghĩa quá mà thấy cái này là thích hợp nhất).
Ngọc Nhi là nghệ danh của Cẩn Du.
Hậu trường giữa viên cũng như trước bàn bàn náo nhiệt phi thường, mọi người đang vội vàng làm những chuẩn bị cuối cùng để lên sân khấu.
Cẩn Du ngồi ở trước bàn trang điểm, không chút hoang mang hoá trang, giống như ồn ào xung quanh hoàn toàn cùng y không quan hệ, xa xa một người vội vàng đi tới, đối Cẩn Du cười lấy lòng, xoa xoa hai tay, đến cách Cẩn Du nửa bước thì dừng lại, người này là Lưu quản sự của Lê Hương Viên ( chém đó).
” Cẩn Du a, hôm nay có thể có quý nhân đến, hảo hảo hát, hát tốt thì ưu đãi không phải ít, trong viên này già trẻ lớn bé đều dựa vào ngươi a.” Từ sau khi sư phó Cẩn Du không lên đài, Lê Hương Viên có một thời gian vắng vẻ không ít, từ khi Cẩn Du thành diễn viên chính, mới giúp mọi người thoát khỏi nguy cơ lưu lạc đầu đường, Lưu quản sự tự nhiên đem Cẩn Du nhìn thành áo cơm, cha mẹ, vô cùng hầu hạ.
“Đã biết.” Cẩn Du nhẹ giọng trả lời, cái gì quý nhân không quý nhân y mặc kệ, chỉ hy vọng đêm nay có thể được dễ chịu một chút.
Mặc trang phục và đạo cụ, tô tô trang điểm, trước sân khấu người xem đều vào chỗ, chỗ ngồi ở giữa trung tâm lại chừa ra một không gian không nhỏ, quý nhân hình như còn chưa xuất hiện, Lưu quản sự đang do dự nên hay không chờ người đến mới diễn, thế nhưng những người khác không quản nhiều như vậy, đều đã sớm bắt đầu la hét ồn ào.
Lưu quản sự còn đang đắn đo biện pháp, một bên Cẩn Du đã mở miệng:
“Bọn họ không tuân thủ thì là chuyện của bọn họ, chúng ta khai diễn, không đợi.”
“Này….” Lưu quản sự hiển nhiên không nghĩ muốn đắc tội những người đó,nhưng lại chịu không nổi bên ngoài làm ầm ĩ, đành phải khai diễn.
Mới vừa khai diễn, cửa viên liền đi vào bốn, năm người, hai người dẫn đầu quần áo ngăn nắp, một lam một tím, phía sau ba người thắt lưng mang trường đao, cảnh giác đánh giá bốn phía, hiển nhiên hai người này là thân phận bất phàm.
Chỉ thấy hai người chậm rãi đi đến chỗ ngồi ở giữa, ngồi vào chỗ của mình, người áo lam thỉnh thoảng lại ở bên tai tử y nhân nói cái gì ( tử y là áo tím đó), thái độ cung kính cực kỳ, tử y nhân thân hình lẫm lẫm ( nghiêm nghị, lẫm liệt) tướng mạo đường đường( mạnh mẽ, khí thế), ánh mắt như đuốc, không giận tự uy, lẳng lặng nghe người bên cạnh. ( boss đại nhân xuất hiện ô..ô)
Lưu quản sự gặp người đã ngồi xuống, bật người một cái hảo trà hảo điểm tâm đã chuẩn bị hầu hạ, một bên còn nịnh nọt:
“Triệu tướng quân, ngài đã tới, thật sự là đến rất khéo, ngài xem mới vừa khai diễn, vị này chính là?”
Lưu quản sự chỉ có nhận thức được người áo lam đúng là tướng quân uy vũ nổi tiếng, Trương tướng quân Trương Sở Phong, nhưng theo động tác Trương tướng quân xem ra, tử y nhân này thân phận lại rất cao, vội nghĩ muốn đi lên vuốt mông ngựa (bác ấy nịnh hót đấy).
Nghe người bên cạnh thanh âm huyên náo, tử y nhân khẽ nhíu mày, Trương tướng quân thấy thế, lập tức nháy mắt cho Lưu quản sự ngậm miệng, Lưu quản sự đành không cam lòng mà lui xuống.
Cẩn Du bắt đầu lên đài, không hề bị hoàn cảnh xung quanh ảnh hưởng, chỉ mặc sức trầm túy trong câu chuyện, tự nhiên cũng sẽ không chú ý người vừa tới, chỉ có lúc này, y mới là một con hát đơn thuần (ta đinh dùng từ đào kép nhưng thấy nó sao sao ý..=.=lll).
“Vương gia, người này là Ngọc Nhi, giọng hát không tồi đi!” Trương tướng quân giới thiệu xong, cũng thức thời ngậm miệng, im lặng xem diễn.
Tử y nhân vừa mới tiến đến liền bị người trên đài hấp dẫn, lúc đầu là bởi vì y tiếng nói nhẹ nhàng khoan khoái cùng với dáng người ôn nhu, sau lại hắn phát hiện, người này căn bản không hướng chính mình bên dưới liếc qua một cái, vẫn nhập thần mà xướng ( hát), say mê trong đó.
Tử y nhân này chính là đương triều Vương gia, đệ đệ đồng mẫu của hoàng đế – Nghiêu Hi, được hoàng đế tin cậy sâu sắc, địa vị tôn quý không nói, trên tay còn có hơn phân nửa quân quyền kinh thành.
Ngày thường tác phong luôn nghiêm cẩn, hắn từng thú con gái của Đại học sĩ – Ứng Liên Như làm vợ, tương thân tương ái, tương kính như tân (ý nói vợ chồng tôn trọng nhau) vượt qua ba năm tốt đẹp, được thế nhân phong làm giai thoại.
Nhưng trời không thuận theo lòng người, ba năm trước đây Ứng Liên Như khó sanh mà chết, lưu lại ấu tử ngao ngao đãi bộ ( gào khóc đòi ăn) liền buông tay mà đi.
Nghiêu Hi hoàn toàn trầm mê trong đau đớn mất ái thê, trở nên có chút không màn thế sự, ngay cả hoàng đế cũng hết sức lo lắng cho đệ đệ này, từng nghĩ muốn tái vì hắn chỉ hôn, lại bị cự tuyệt. Dứt bỏ kinh thành nhiều sự phiền lòng, hắn mang theo ấu tử dời đến Giang Nam sơn thanh thủy tú trụ vài năm giải sầu.
Hơn ba mươi tuổi, hắn đúng là thời điểm tinh lực tràn đầy, nhưng tự chủ cũng vô cùng tốt, hắn cố chấp khinh thường thanh lâu kỹ viện, cũng không tái thú thê, trong nhà thật ra có mấy thị thϊếp, nhưng cũng không chiêu hạnh quá vài lần.
So với quan lớn quý tộc khác Nghiêu Hi thật sự là giữ mình trong sạch hơn nhiều.
Vốn là không thích này oanh ca yến hót, Nghiêu Hi sau khi tang thê lại hiếm khi xuất môn, ở nhà dạy ấu tử hoặc đọc sách chơi cờ, ngày bình thản cực kỳ, nhưng cũng nhàn nhã tự nhiên thật sự.
Mang Nghiêu Hi ra khỏi đại môn chính là thủ hạ của hắn – Trương Sở Phong, cũng là bạn từ nhỏ cùng nhau lớn lên
Trương Sở Phong xem cuộc sống hắn cùng hòa thượng không khác là bao nhiêu, liền kéo hắn đi ra xem, thay đổi tâm tình.
Dưới một người trên vạn người, Nghiêu Hi luôn luôn là đối tượng cho mọi người nịnh bợ, đi đến đâu cũng là một bộ mặt làm hắn sinh ghét, đại thần quan viên không nói, chính là vũ cơ ca cơ mời đến trợ hứng cũng đem ánh mắt nhanh chóng nhìn chằm chằm hắn, dùng hết thủ đoạn hấp dẫn hắn chú ý, ngóng trông có thể trèo lên được cành cao.
Chính là như thế Nghiêu Hi mới lại càng không nguyện tham dự những nơi như vậy.
Mấy mánh khoé diễn trong viên hắn cũng có nghe qua, chịu không nổi Trương Sở Phong lầm bầm mới đáp ứng đi một chuyến này.
Nhưng tiểu hí tử này(hí tử là con hát hay đào kép đó) ngay cả ánh mắt cũng chưa nhìn trộm qua hắn một lần, nghĩ muốn còn trầm túy ở giữa lời hát, hắn thật sự liền có chút thưởng thức, chính mình cũng không hảo tái miên man suy nghĩ, chuyên tâm nghe lời diễn sắp đến.
Một khúc – Quý Phi Túy Tửu – xướng giống như đúc, xoay chuyển trăm lòng người, người xem lại thoải mái vui vẻ tràn trề, dư vị lưu lại vô tận, thực nhìn ra được người trên đài thật là bản lĩnh trát thật ( vững chắc), nhất bản nhất nhãn ( ngăn nắp thứ tự) đều là từng tinh tế tìm tòi nghiên cứu.
Nghe xong diễn, Nghiêu Hi lại đối Ngọc Nhi này hảo cảm gia tăng vài phần, y cùng với những con hát đυ.c nước béo cò chỉ dựa vào công tử ca phủng ( tán tụng) bất đồng, Ngọc Nhi này ngược lại lúc diễn trên đài quả thực tương xứng với danh hiệu.
Diễn viên cảm tạ xong, liền phải tháo trang sức đi ra tiếp khách, huống chi hôm nay còn có vị Vương gia ở đây.
Bài trí hảo rượu và thức ăn, Lưu quản sự liền mang theo mọi người xuất trướng, còn cố ý an bài Cẩn Du ngồi ở bên cạnh Vương gia, không quên dùng ánh mắt làm cho y nên thông minh một chút.
Nghiêu Hi nghe xong diễn tự nhiên với Ngọc Nhi có vài phần tò mò, cùng những kẻ mang suy nghĩ xấu xa bất đồng, hắn chính là đơn thuần thưởng thức, không nghĩ ngợi nhiều, vẻ mặt ôn hoà nhìn Cẩn Du.
Lưu quản sự tất nhiên là cao thủ sát ngôn quan sắc (đoán ý qua lời nói và sắc mặt), xem Vương gia khuôn mặt lộ vẻ vui vẻ, liền thầm nghĩ nhất định là coi trọng Cẩn Du, nghĩ đến về sau sính lễ bảo vật nhất định cuồn cuộn không ngừng, hắn lại cười không khép miệng được. Vương gia này nhất định cùng mấy người công tử có tiền dơ bẩn bất đồng, đại biểu cho thế lực phía sau cường đại, nếu được Vương gia coi trọng, xem ai còn dám đến chỗ này làm càn.
Bên kia Lưu quản sự mơ tưởng hão huyền, bên này Cẩn Du lại nhấc không dậy nổi hưng trí, hạ sân khấu kịch, y liền không phải là tiểu đán (đán: vai tuồng) người người tán thưởng, chẳng qua là một tiểu quan sa đoạ thôi.
Biết người bên cạnh mình thân phận nhất định không thấp, vì bát cơm, y mặc dù không muốn làm bộ mặt tươi cười xu nịnh, nhưng cũng hàn huyên vài câu, vì chính mình đêm nay có thể sống khá giả một chút.
Thu được ánh mắt của quản sự, Cẩn Du cầm lấy bầu rượu trong tay, thay Nghiêu Hi châm, hỏi:
“Không biết công tử như thế nào xưng hô?” Nhẹ nhàng nâng đầu, nhân cơ hội cao thấp đánh giá người bên cạnh.
“Vị này chính là đương triều tôn quý bát Vương gia, Ngọc Nhi, hảo hảo hầu hạ.” Nghiêu Hi còn chưa mở miệng, Trương Sở Phong liền cướp trả lời.
Nghiêu Hi vốn không nghĩ làm cho bọn họ biết thân phận chính mình, hội sẽ ỷ thế hϊếp người, nhưng nhìn Trương Sở Phong tư thế an bài, cho dù chính mình không nói, bọn họ cũng có thể đoán ra vài phần, không hờn giận liếc mắt Trương Sở Phong một cái, cũng liền theo hắn.
“Nguyên lai là bát Vương gia, Ngọc Nhi thất lễ.” Cẩn Du bình tĩnh trả lời.
Bát Vương gia chính là loại người si tình không ai không biết, cư nhiên cũng tới nơi này? Xem ra chính là si tình như thế cũng không có ngoại lệ, trên đời quả thực không có gì có thể trường trường cửu cửu (vĩnh viễn), cùng với lời sư phó nói giống nhau.
Nghiêu Hi gặp Cẩn Du thập phần im lặng, hỏi y y liền đáp ngươi vài câu, không hỏi liền lẳng lặng cúi đầu ngồi, vâng lời đến chọc người trìu mến.
Lưu quản sự thấy thế, càng không ngừng cấp Cẩn Du nháy mắt, làm cho y hảo hảo bắt lấy cây đại thụ còn muốn hơn cả vàng này, nhưng Cẩn Du chính là không ngẩng đầu, cũng không có biện pháp gì làm hắn gấp đến độ không ngừng lau mồ hôi.
Cẩn Du đã mất đi thân thể, nếu ngay cả một chút tự tôn còn sót lại đều lưu không được, vậy y thật sự là cái xác không hồn, cho nên y cũng không chủ động cười nói, người khác cưỡng bức, y cũng không phản kháng, bởi vì biết phản kháng cũng vô dụng, cuối cùng chịu khổ vẫn là chính mình.