Từ khi tôi trở về, tinh thần tôi trải qua quá rất nhiều cung bậc.
Từ hoảng sợ, khó chịu, vật vã lúc ban đầu....đến không cam lòng, nỗ lực.....cuối cùng cũng bình tĩnh chấp nhận.
Tôi quả thực đã cố gắng rất nhiều.
Tôi cố trở nên trưởng thành ổn trọng, tôi cũng bắt đầu thường xuyên mang đồ bổ dưỡng về thăm cha mẹ, học cách san sẻ một số công việc nhà với họ. Nhưng có lẽ trước đây tôi sống quá thanh thản nhàn rỗi nên mọi việc tôi vẫn không thể làm tốt được. Cuối cùng cha mẹ thở dài tiếp quản công việc của tôi.
"Thôi thôi, không biết làm thì đi nghỉ ngơi đi."
Tôi xấu hổ nói "Không phải, con không biết làm..." Rửa cá, đánh vảy, nhưng dường như họ không tin và đuổi tôi ra khỏi bếp.
Thật ra tôi có thể học, quen tay hay việc, đúng không?
Nhưng trước đó Trạch An kia quá giỏi thế nên khi tôi nghiêm túc học hỏi lại bị coi là qua loa cho xong.
Haizzz
Tôi cũng học cách đưa ra gợi ý cho Phó San, người đã hỏi tôi về ý kiến tôi về vấn đề tình cảm.
Nhưng con người của tôi lúc nào cũng đứng về bạn bè. Thấy Phó San giận dỗi bạn trai toi giống như trước kia đứng trên góc nhìn của nàng, nổi giận đùng đùng nói "Chia tay đi, tìm người mới tốt hơn."
Phó San lại sửng sốt, do dự hỏi tôi "Thật sự nên chia tay sao?.......Trạch An, cậu khách quan phân tích xem, thật ra nhiều lúc anh ấy cũng rất tốt........."
Tôi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Không phải bảo hắn ta không trả lời tin nhắn sao?"
Phó San nói "Đúng vậy, nhưng Tống ca trước kia cũng như thế này, là người không biết nói chuyện trên mạng, chủ yếu là ở nơi đất khách......."
Nàng chần chờ một hồi, thở dài.
"Thôi, tôi tự mình nghĩ lại. Trạch An cậu cũng đi ngủ sớm chút đi."
Tôi thường xuyên nghe thấy tiếng thở dài này.
Đến từ cha mẹ tôi, bạn bè tôi, đến từ tất cả những người bên cạnh tôi.
Tôi bắt đầu nghi ngờ sự tồn tại của mình, tôi chán ghét mình làm gì cũng không tốt. Tôi hiểu ra ánh mắt thương hại của Thần Chết lúc đó. Thật ra tôi không nên trở về, tự đa tình tự cho mình là đúng.
Rõ ràng mọi người cần là một Trạch An khác.
Ngoại trừ Quý Khâm - người ngày đêm cận kề, dường như không ai nhận ra tôi không còn là Trạch An trước đây.
Tôi cố gắng cùng Quý Khâm thân cận.
Mất đi Trạch An anh sống rất chán nản nhưng anh không chấp nhận sự an ủi của tôi, tôi nói chuyện trước kia anh ấy vẫn không muốn nhìn thấy tôi, thậm chí sợ hãi nhìn thấy tôi.
Thật ra có thể hiểu được.
Nhưng tôi khổ sở lại chẳng biết nói cùng ai.
Có một ngày anh trở về đã say khướt, anh đứng ở cửa không tìm thấy chìa khóa vô cùng tự nhiên gọi điện thoại cho tôi, đầu bên kia ôn nhu kêu Trạch An, Trạch An mở cửa giúp Anh.
Tôi thụ sủng nhược kinh, trước đây anh chưa bao giờ chủ động gọi cho tôi.
Tôi hai bước thành một mà vọt ra ngoài mở cửa cho anh. Quý Khâm đã ngấm men say, tự trên ngạch cửa mỉm cười nhìn tôi "Trạch An, anh biết em sẽ quay lại mà."
Tôi mím môi không dám nhìn thẳng vào mắt anh, chật vật đỡ anh về phòng.
Anh vẫn thì thầm bên tai tôi "Anh biết mà, Trạch An, anh vẫn luôn đợi em......."
Lúc này tôi thực hy vọng mình bị điếc.
Chờ đến khi tôi đem anh ấy thả lên giường, anh lại không hợp tác không cho tôi chạm vào không để tôi giúp anh cởϊ áσ khoác.
"Trạc An, em lại phải đi đúng không?"
"Em muốn anh mau ngủ sau đó lại đi đúng không?"
Tôi bất đắc dĩ, lần đầu nhìn thấy Quý Khâm trẻ con như vậy. Nhưng tôi cũng khổ sở bởi vì bộ dạng gì của anh cũng đều khônng dành cho tôi.
"Trạch An, em sẽ đi sao....."
Cuối cùng có lẽ Quý Khâm đã mệt mỏi, anh kéo tay tôi nhẹ nhàng nói, giọng điệu gần như khẩn cầu.
Lòng tôi cũng đau theo.
Tồi ngôi bên cạnh anh, chậm rãi cúi người ôm anh. Anh sửng sốt một chút giây tiếp theo vội ôm chặt lấy tôi.
Tôi khẽ trấn an anh "Em sẽ không đi đâu."
Tôi cứ lặp đi lặp lãi mấy chữ này, đến khi miệng cũng tê cứng lại, đến khi anh ấy an tâm.
Anh bỗng quay đầu áp môi lên môi tôi.
Tôi choáng váng, nụ hôn rất nhẹ rất nhanh, tôi chưa kịp phản ứng hơi ấm trên môi đã biến mất.
Anh nheo mắt nghi ngờ "Trạch An, sao em lại khóc?"