Chương 9: Thà Cho Nhau Một Chút Hi Vọng Còn Hơn Là Không Có (1)

“Đầu tư dự án?” Thẩm Chi Sơ nhíu mày, phớt lờ lời Thẩm Trường Nam, nếu ba cô thực sự có tài kinh doanh nhạy bén trong lĩnh vực này, thì ông nội đã không giao Thẩm gia cho cô.

"Nếu biết rồi thì chuyển tiền mau đi. Tôi đang cần dùng ngay."

Thẩm Chi Sơ nói: "Tôi có thể đưa tiền cho ông, nhưng ông phải đưa cho tôi thông tin dự án mà ông đầu tư để tôi xem xét”.

" Mày thấy có ông bố nào đã bao giờ bị con gái điều khiển như thế này chưa?” Thẩm Trường Nam cảm thấy xấu hổ, mắng vào điện thoại, mắng Thẩm Chi Sơ là kẻ thất bại, đáng lẽ ông đã gϊếŧ cô ngày từ lúc mới sinh, sau đó chửi rủa cô với những lời cay độc.

Đánh xong rồi cho kẹo, Thẩm Chi Sơ đã sớm quen với những thủ đoạn này của ông ta, nghe xong cô chỉ thản nhiên đáp: “Còn muốn nói gì nữa không? Tôi đang rất bận, nếu không có gì nữa thì tôi cúp máy."

"Đừng cúp máy, đừng cúp máy, tao gửi cho mày xem!" Thẩm Trường Nam vội vàng ngăn cản cô, sợ nếu không gửi cho cô thì ông ta một đồng không lấy được, lúc đó ông ta chết chắc.

Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Chi Sơ ở bên máy vi tính, không lâu sau đã nhận được tài liệu từ Thẩm Trường Nam gửi đến. Cô chuyển tài liệu cho trợ lý, nhờ cô ấy in một bản, nhân tiện pha cho cô một tách cà phê.

Khi tài liệu được chuyển đến, Thẩm Chi Sơ cụp mắt xuống nhìn nó, mãi đến khi một tách cà phê bốc khói được bưng lên bàn, cô mới dừng lại. Cà phê tỏa ra mùi thơm dịu, ly cà phê Blue Mountain mà bản thân cô thích sẽ có vị đậm đà. dư vị thơm. Nhưng dù gì cà phê nó vẫn có vị đắng.

Cô thích ăn đồ ngọt, không thích đắng, cô đã từng uống một viên thuốc kèm theo một viên kẹo. Nhưng bây giờ cô phải dựa vào loại cà phê đắng này mới có thể vực dậy được tinh thần.

Thẩm Chi Sơ nhấp một ngụm, đặt xuống tiếp tục chuyên tâm xem tài liệu trong tay.



Thẩm Trường Nam đầu tư vào bất động sản, với các kế hoạch khá hoàn hảo, các giấy chứng nhận và một đội ngũ có vẻ đáng tin cậy... Sau khi xem hồ sơ dự án đấu thầu của ba cô trong vòng nửa tiếng đồng hồ, Thẩm Chi Sơ đã quyết định gọi cho ông ta và đồng ý chuyển tiền để ông ta đầu tư vào dự án lần này.

Trợ lý gõ cửa, Thẩm Chi Sơ chuyên tâm vừa nghe điện thoại vừa để trợ lý vào, liếc mắt ra hiệu cho cô ấy nói chuyện.

Trợ lý: “Tổng giám đốc Thẩm, bác sĩ Tần ở dưới lầu tìm anh.”

Tần Mạc sao lại đến đây? Thẩm Chi Sơ sửng sốt một chút, cô không có thời gian quan tâm đến Thẩm Trường Nam, vội vàng nói "Tôi biết rồi", rồi lập tức cúp điện thoại.

“Đi xuống kêu anh ta lên, sau đó tìm người pha chén trà bưng vào đây.”

Trong lúc trợ lý đi mời Tần Mạc lên, Thẩm Chi Sơ đã chuyển 2 triệu vào tài khoản của Thẩm Trường Nam.

Thẩm Chi Sơ nhìn chằm chằm vào điện thoại cho đến khi màn hình tối đen, cô không nhận được một tiếng cảm ơn từ ba của cô. Cô mở một điệu cười tự giễu, cuối cùng ném điện thoại lên bàn.

“Chủ tịch Thẩm, bác sĩ Tần đến rồi.”

Cửa phòng làm việc mở ra, nhìn thấy Tần Mạc đi vào, cô vẫy tay với trợ lý bên cạnh, ra hiệu cho cô ta ra ngoài.

“Mau ngồi đi.” Thẩm Chi Sơ vừa nói vừa đứng dậy ra bàn tiếp khách. Phòng làm việc của cô rất rộng, có khu vực dành riêng để bàn bạc, tiếp khách, cô dựa vào cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, kéo Tần Mạc ngồi xuống ghế sô pha.