Chương 8: Hắn Chưa Từng Nhìn Thấy Thẩm Chi Sơ Bị Bệnh (3)

Lông mày Thẩm Chi Sơ đầy vẻ u ám, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ lúc này trở nên vô cùng tối tăm, giống như một giọt mực hòa vào, một màu đen không thể xóa nhòa, cô giơ tay trái lên ấn vào cửa sổ lạnh lẽo, đầu ngón tay gõ mạnh lên mặt kính. Vănphòng rất yên tĩnh, dường như tiếng gõ nhẹ của cô lại nghe cực kì rõ ràng.

Thẩm Chi Sơ hiếm khi để đầu óc mình trống rỗng, cô thích mê muội, đắm chìm trong khoảnh khắc thất thần, dường như chỉ có như vậy cô mới có thể tạm quên đi nỗi đau mà hiện thực mang lại cho cô.

Điện thoại di động đặt trên bàn đột nhiên rung lên, Thẩm Chi Sơ quay đầu nhìn, tuy cách xa gần ba mét, nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng chữ "Cha" trên màn hình.

“Cha” nên là một trong những từ gần gũi nhất trên thế giới, nhưng đối với Thẩm Chi Sơ, đó chỉ là một danh hiệu lạnh lùng.

Cô bước tới nghe điện thoại, thì lập tức giọng của Thẩm Trường Nam trầm thấp, ngữ khí lãnh đạm phát ra từ đầu bên kia: “Thẩm Chi Sơ, chuyển 2 triệu vào tài khoản của tao.”

Thẩm Chi Sơ nắm chặt điện thoại: “Ba, ba gọi con chỉ vì tiền thôi sao?”

Giọng điệu của Thẩm Trường Nam có chút không kiên nhẫn: “Con gái đưa tiền cho ba cũng là lẽ đương nhiên, chẳng phải mày là người người quản lý tiền của Thẩm gia sao? Nếu không muốn đưa tiền, mày có thể chuyển cổ phần của nhà họ Thẩm cho tao."

Thẩm Chi Sơ cân nhắc kỹ từ "con gái", thật khó để cha cô nhớ rằng cô là con gái của ông, mà không phải một cái máy ATM vô cảm.



Cô luôn nhớ rõ cô là con gái của ông, nhưng tại sao ông lại chưa bao giờ quan tâm đến cô. Cô cũng không cầu xin Thẩm Trường Nam đối xử tốt với mình, chỉ cần ông bình thường hỏi thăm cô vài câu, cô ăn cơm chưa? Gần đây cơ thể con thế nào? hay những câu như đi làm có mệt hay không... Thực ra cô rất dễ dỗ, chỉ cần quan tâm cô một chút là được.

“Mày nghe thấy gì chưa!” Thẩm Trường Nam hét lên trong điện thoại.

Thẩm Chi Sơ cố nén cảm xúc: "Không phải tuần trước tôi mới chuyển cho ông một triệu đô la sao? Mới có mấy ngày mà ông đã dùng hết rồi?

Thẩm Trường Nam nghe cô nói vậy thì cũng cảm thấy có chút tội lỗi, nhưng khi nghĩ đến Thẩm Chi Sơ đang phụ trách một công ty lớn như vậy, kiếm được hàng triệu đô la một ngày là dễ như ăn kẹo, nên ông ta lại tiếp tục gào lên:

"Mau chuyển tiền đi, nếu không tao trực tiếp đến công ty của mày đòi, lúc đó không biết tao mất mặt hay mày mất mặt đâu”.

"Được tôi sẽ chuyển nhưng trước khi chyển ông cho tôi biết ông sẽ làm gì với số tiền này, 2 triệu không phải là một con số nhỏ”.

Thấy Thẩm Chi Sơ đồng ý chuyển, Thẩm Trường Nam cũng hạ giọng xuống: “Gần đây ba đang có một dự án đầu tư, thiếu hai triệu nữa thôi, kiếm tiền xong ba sẽ trả cho con ngay.”