Chương 50: Thẩm Chi Sơ Không Bị Bệnh Ung Thư Dạ Dày

Lệ Cảnh Thâm nghẹn ngào, anh bị câu nói của Tần Mạc làm cho ngạt thở, suýt chút nữa không thở nổi.

Tần Mạc mũi rất thính, trước khi Lệ Cảnh Thâm đến gần, anh đã ngửi thấy mùi khói thuốc lá, anh liền nhắc nhở: “Chi Sơ sức khỏe không tốt, không ngửi được mùi thuốc lá, không chịu được thì về đi. Cô ấy đã sắp xếp một y tá để chăm sóc bản thân rồi."

Lời nói thẳng thắn đến mức nếu người bình thường rơi vào trường hợp này sẽ rất xấu hổ và sẽ bỏ ra về. Nhưng đáng tiếc, Lệ Cảnh Thâm da mặt dày và không để vào tai lời nói của Tần Mạc chút nào.

Tuy nhiên, khi nghe thấy cái tên “Chi Sơ” được phát ra từ miệng của Tần Mạc một cách gần gũi tới như vậy, khiến anh cảm thấy vô cùng khó chịu, không thoải mái, giống như bị người khác cướp đi món đồ chơi luôn ở bên cạnh mình vậy, mặc dù anh không thích món đồ chơi đó lắm nhưng nó vẫn là của anh, không cho phép ai có thể ăn cắp nó đi.

Nơi này là nơi công cộng bệnh nhân nghỉ ngơi, không tiện tranh cãi, nên Tần Mạc nói xong liền lạnh nhạt xoay người rời đi.

Lệ Cảnh Thâm đứng tại chỗ, đưa mũi ngửi mùi trên người mình, hai ngày không tắm, trên người đã có mùi lạ, mùi khói cũng bị nó đánh bật đi. Nhưng Tần Mạc nói không sai, mùi khó chiu như vậy chắc chắn Thẩm Chi Sơ không ngửi được.

Không còn cách nào khác, anh ta liền đứng dậy, chạy ra nơi thoáng gió để gió rửa sạch mùi khói trước khi quay trở lại phòng bệnh.

Sau khi đi được một đoạn, Tần Mạc nói với y tá bên cạnh: “Lát nữa cô sẽ đưa bản báo cáo ca bệnh giả này cho Lệ Cảnh Thâm.”. Anh hứa sẽ giấu nó cho Thẩm Chi Sơ, vì vậy anh đã chuẩn bị bản báo cáo giả mạo này từ trước đó một ngày rồi.

Y tá hỏi: “Nhưng anh ấy sẽ tin sao?” Dù sao trước đó bệnh nhân đã nôn ra nhiều máu như vậy và đã phát đi thông báo bệnh tình nguy kịch.

Cho dù cô y tá nhỏ có nghĩ về nó bao nhiêu đi chăng nữa, cô ấy cũng không thể hiểu được cần phải có loại thiểu năng trí tuệ nào để tin vào một báo cáo như vậy.

“Nếu anh ta thật sự quan tâm đến Chi Sơ nhất định sẽ điều tra, còn nếu anh ta không quan tâm thì tất cả những gì tôi nói trên bản báo cáo này, anh ta đều sẽ tin, mà không nghi ngờ.”

Cô y tá nhỏ nửa hiểu nửa gật đầu, khi đi đến cửa phòng văn phòng, cô lấy một chồng báo cáo và quay trở phòng chăm sóc đặc biệt.

...

Lệ Cảnh Thâm thở hắt ra, đang định quay trở lại phòng bệnh, vừa định mở cửa thì bị y tá phía sau ngăn lại.



“Thưa ngài, đợi một chút.”

Lệ Cảnh Thâm xoay người, nhìn người vừa chạy đến bên mình thở hồng hộc, ánh mắt dời xuống, cuối cùng dừng lại ở chồng tài liệu trên tay cô.

“Thưa ngài, đây là danh mục khám bệnh của vợ ngài.”

Tay Lệ Cảnh Thâm giật mình, khựng lại hồi lâu rồi mới đưa tay lên cầm. Anh lật xem được hai trang, sau đó đột nhiên dừng lại, nhìn vào dòng chữ kết luận "xuất huyết dạ dày" thì không có gì khác nữa.

Cô y tá cẩn thận liếc nhìn cảm xúc trên mặt anh, thấy ánh mắt anh vẫn dán chặt vào chuyên mục "xuất huyết dạ dày", cô đột nhiên muốn chuồn đi.

"Cô ấy không phải ung thư dạ dày sao? Tại sao ở đây lại không có?"

Y tá lúng túng cười giải thích: "Vợ anh thật ra không có ung thư dạ dày..."

"Cô nói cô ấy không có ung thư dạ dày sao? Cô ấy lừa dối tôi sao?" Lê Cảnh Thâm vừa nói vừa dùng đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng ấy nhìn cô y tá rồi hỏi, nhất thời tựa hồ có một cỗ hàn khí vô tận tản ra, làm cho người ta không tự chủ được kinh hãi.

Đối mặt với câu hỏi của Lệ Cảnh Thâm, cô y tá cảm thấy như bị dã thú nhìn chằm chằm, hai chân cô y tá có chút yếu ớt, ép mình đứng nguyên tại chỗ, hai bắp chân quay cuồng, vội vàng gật đầu.

"Đây là ý của vợ anh, muốn hỏi thì có thể hỏi cô ấy." Nói xong, cô liếc nhìn cánh cửa bên cạnh, nhớ lại khuôn mặt không chút máu của người phụ nữ kia, so sánh với dáng vẻ hung ác của Lệ Cảnh Thâm như thể anh ta sắp nuốt chửng ai đó, cô không khỏi nhắc nhở: "Nhưng tình hình của cô ấy lúc đó thực sự rất nguy hiểm, nếu không anh đã không bị yêu cầu ký vào giấy báo bệnh hiểm nghèo." Lệ Cảnh Thâm không nghe lời khuyên của cô y ta nữa, mà trong đầu chỉ là việc anh bị Thẩm Chi Sơ nói dối, cô không hề bị ung thư dạ dày.

Anh dùng hết sức vặn đống báo cáo kết quả thành một quả bóng, rất nhanh đã trở thành một nắm giấy vụn.

-----------------------

P/s: Từ chương sau trở đi, mình sẽ bật chế độ xem bằng linh thạch nhé. hi vọng các bạn vẫn tiếp tục ủng hộ truyện dịch của mình.