Tần Mạc chỉ có thể chuyển qua chủ đề khác: “Hôm nay em tới bệnh viện thế khám, kết quả thế nào rồi?”
Thẩm Chi Sơ mím đôi môi gầy, khe khẽ nói “Cũng rất tốt.”
Tần Mạc nói: “Không sao thì tốt. Nhưng anh vẫn muốn nói với em là nên trực tiếp đi bệnh viện kiểm tra lại, để anh đích thân khám và xem báo cáo kiểm tra trước của em có sai lầm hay không. Em có thể tự nói hoặc để anh kiểm tra lại, em chọn đi." Anh vẫn đang ép cô.
Điện thoại trở nên yên tĩnh trong một lúc, yên tĩnh đến mức cô có thể nghe thấy cả tiếng hít thở bên kia, Thẩm Chí Sơ chịu thua: “Ung thư... ung thư dạ dày giai đoạn cuối.”
Tần Mạc: “…”
Đầu dây bên kia hình như có chút do dự gì đó, tiếng thở dốc liên tục truyền đến tai cô qua điện thoại.
"Làm sao có thể... Em còn trẻ như vậy..." Tần Mạc tự lẩm bẩm, thanh âm dần dần nghẹn ngào.
Thẩm Chi Sơ có thể cảm nhận được nỗi buồn của anh qua điện thoại di động, anh cảm thấy thương xót cho cô, và cô cũng rất hài lòng vì vẫn có người quan tâm đến mình trước khi chết.
“Tới bệnh viện đi, anh sẽ kiểm tra lại cho em.” Tần Mạc nói
Thẩm Chi Sơ từ chối: “Kiểm tra bao nhiêu lần, kết quả đều như vậy thôi. Tần Mạc, em biết rõ thân thể của mình, có lẽ đây là báo ứng…”
"Em nói nhảm cái gì vậy! Hãy nghe anh nói, Chi Sơ à, ở lại bệnh viện điều trị đi, nhất định sẽ khỏi bệnh thôi..."
Tần Mạc thanh âm tràn đầy bi thương, hắn là bác sĩ điều trị lĩnh vực này, hắn biết bệnh nặng là như thế nào và nỗi đau không thể chịu đựng được.
Thân thể Thẩm Chi Sơ làm sao có thể biến thành như vậy?
Tần Mạc không biết làm thế nào để thuyết phục Thẩm Chi Sơ, đôi khi không phải là cô ấy có chữa bệnh hay không, mà là cô ấy có muốn sống hay không.
Thời gian của cô ấy có hạn, lời khuyên của bệnh viện là ở lại bệnh viện một vài năm để trị liệu, hoặc từ bỏ điều trị và phó mặc cho số phận, tóm lại... tất cả họ đều đang chết dần chết mòn.
"Chi Sơ, em nên ly hôn với Lệ Cảnh Thâm đi. Hãy nhìn xem anh ta đã hành hạ em như thế nào trong bốn năm ở bên nhau."
“Ly hôn...?” Thẩm Chí Sơ chưa từng nghĩ tới mình sẽ ly hôn với Lệ Cảnh Thâm. Đối với cô mà nói, anh là tất cả, là ánh sáng mà cô muốn nắm bắt cả đời, nhưng ánh sáng thì làm sao có thể bắt?
Thẩm Chi Sơ nắm chặt điện thoại, các khớp ngón tay bám chặt, nàu sắc trở nên trắng bệch: “Em sẽ suy nghĩ.”
Ly hôn với Lệ Cảnh Thâm giống như đột ngột lấy mất quả tim ra khỏi l*иg ngực cô, sao cô có thể dễ dàng làm như vậy được?
Sau đó, Tần Mạc bảo cô ngày hôm sau lại đến bệnh viện, Thẩm Chi Sơ chỉ ừ ào đồng ý, chứ thực chất cô không muốn đi.
Ngoài việc là vợ của Lệ Cảnh Thâm, cô còn là chủ tịch phụ trách công ty của Thẩm gia và luôn có nhiều thứ đè nặng lên cô.
Sức chịu đựng của con người giống như những chú lạc đà, nó có thể tiến về phía trước dưới áp lực lớn, nhưng thường thì cái chết của nó sẽ đến rất nhanh mà không có dấu hiệu báo trước.
Cúp điện thoại, Thẩm Chi Sơ tùy ý ném điện thoại lên tủ đầu giường. Bụng cô bây giờ lúc nào cũng đau, sợ đêm nay khó ngủ, cô liền mở ngăn kéo cầm ra hai lọ thuốc, rồi lấy một viên giảm đau và một viên gây ngủ. Sau khi uống xong, cả người ngã xuống giường.
Không biết có phải do tác dụng của thuốc hay không, đầu óc cô bắt đầu có chút mê man, thường xuyên gặp ác mộng, giống như bị bóng đè, ngực nặng trĩu đến mức không thở nổi. Đột nhiên, cô nhận mở mắt, thì nhận ra rằng loại bóng ma đang đè cô chính là Lệ Cảnh Thâm.
----------------------------------------------------
(^.^ ahihi, anh đè chị thế này thì chị lại khoái)