Trong phòng mổ...
Thẩm Chi Sơ nằm trên giường mổ, bụng co giật liên hồi, từng ngụm máu phun ra như không ngừng, thấm đẫm ga trải giường.
Đau quá... Thẩm Chi Sơ không cầm được nước mắt, đầu óc rối bời, thân thể đau đến mất đi ý thức, khiến cô không phân biệt được là thật hay ảo giác.
Rất nhiều hình ảnh hiện ra trước mắt cô như đèn l*иg xoay, đó là bóng của Lệ Cảnh Thâm, Lệ Cảnh Thâm tức giận, Lệ Cảnh Thâm ôm cô, Lệ Cảnh Thâm gọi tên cô, Lệ Cảnh Thâm tát cô, Lệ Cảnh Thâm sỉ nhục cô...
Chúng lần lượt hóa thành bong bóng, chen chúc trong tâm trí, vỡ vụn từng chút một, cuối cùng tan thành vũng nước để tạo thành bức tranh cuối cùng.
... Đó là Lệ Cảnh Thâm mười sáu năm trước.
Thẩm Chi Sơ không nhớ rõ Lệ Cảnh Thâm mười sáu năm trước trông như thế nào, chỉ nhớ mơ hồ rằng chàng trai này cao hơn cô một cái đầu, trên mặt mang nụ cười trong sáng, cánh tay gầy gò, lực lưỡng khiến cô có cảm giác an toàn.
Mùa xuân năm đó, Thẩm Chi Sơ bảy tuổi bị Thẩm Tú Lễ bắt đến sân chơi rồi ném đi, chính Lệ Cảnh Thâm “bế” cô về.
Trên đường đi, Lệ Cảnh Thâm còn mua cho cô một xâu kẹo diều hâu, cười dỗ dành cô nói: "Chiếc túi nhỏ khóc nhè, ăn xâu kẹo diều hâu đi, ngọt lắm, ăn xong đừng khóc nữa nhé."
Vừa cho viên kẹo vào mồm, cô đã biết cô bị lừa. Bên trong chua đến mức cô muốn rụng răng, nhưng mùi vị này là thứ ngon nhất cô từng nếm trong đời, đến giờ vẫn không thể nào quên.
Sau khi trở về nhà, khắp người cô nổi mẩn đỏ, người ta phát hiện ra rằng cô bị dị ứng với táo gai.
Kể từ đó, cô không bao giờ chạm vào nó nữa.
Cô thích Lệ Cảnh Thâm cũng giống như thích những viên kẹo dẻo khiến cô bị dị ứng vậy. Biết không chạm được vào nhưng cô vẫn làm, không chút do dự.
Cuộc đời như một vở kịch, mười sáu năm thoáng qua như một cái búng tay, chàng trai hiền lành ngày nào giờ trở nên tàn nhẫn và tàn nhẫn như thể anh ta đã thay đổi chính mình. Anh ta không còn là người sẽ dỗ dành chiếc túi nhỏ đang khóc là cô bằng những viên kẹo dẻo nữa.
Cô đã dành bốn năm để đánh cược rằng Lệ Cảnh Thâm sẽ yêu cô, đánh cược rằng anh sẽ nhớ về mười sáu năm trước, nhưng cuối cùng, cô đã mất tất cả và bị đánh bại tả tơi.
Tình yêu say đắm của tuổi trẻ và sự ngu dốt chỉ là mơ tưởng của cô.
"Không được, độ bão hòa oxy trong máu đã giảm xuống, bệnh nhân tình trạng nguy hiểm!"
“Tiến hành phẫu thuật khẩn cấp!"
"Tít... Tít...” Dụng cụ phát ra âm thanh lạnh lùng và vô cùng chói tai...
------------------------
P/s: Giải thích một chút cho các bạn về cụm từ " chiếc túi nhỏ đang khóc"
Đây là biệt danh của Chi Sơ được anh trai nhỏ kia gọi khi cứu cô. Vì cô bị Thẩm Tu Lễ lừa nhét vào bao tải lớn rồi bỏ ở nhà trẻ, cô không ngừng khóc lớn cầu cứu. Nên khi cứu cô, anh trai nhỏ kia đã gọi cô với biệt danh "chiếc túi nhỏ đang khóc"