Chương 11: Chúng Ta Ly Hôn Đi (1)

Trong mắt của Thẩm Chi Sơ như vô thanh vô tức, làm cho Tần Mạc kinh hãi, kêu lên: "Sở Sở, em không muốn sống tiếp sao?"

Không khí trong phòng giường đột nhiên giảm xuống, nàng lấy tay che mắt, lòng bàn tay cô ẩm ướt, và cô mới nhận ra rằng mình đang khóc.

"Tần Mạc, trên đời này, ngoại trừ điều luyến tiếc nhất của em chính là chưa từng được gặp qua mẹ của mình, thì em cái gì cũng có đầy đủ: tài phú, quyền thế, thậm chí người em yêu nhiều năm như vậy cũng ở bên cạnh em rồi nên em cũng chẳng mong muốn thêm thứ gì nữa”.

Thẩm Chi Sơ hiển nhiên không muốn cùng hắn tiếp tục thảo luận cái đề tài này, liền xoay người ngồi ở bên cạnh máy vi tính tiếp tục xử lý văn kiện, hôm nay Tần Mạc tới đây, để thuyết phục cô nhưng kết quả thì vẫn là con sô 0. Bây giờ Thẩm Chi Sơ đã nhốt mình trong một không gian nhỏ và tối, không ai có thể bước vào đó được nữa rồi.

“Lệ Cảnh Thâm có biết em bệnh không?”

“Anh ta không biết, em cũng không muốn anh ta biết.” Dù có bệnh hay không, cô vẫn là một Thẩm Chi Sơ kiêu hãnh, không bao giờ lấy bệnh tật ra làm phiền, muốn có được sự đồng cảm từ người khác. Huống chi Lệ Cảnh Thâm cũng chẳng bao giờ sẽ thương xót cho cô dù chỉ một chút, nếu biết cô sắp chết. Hắn chỉ thấy đáng tiếc vì ngân hàng máu di động của Hạ Minh Nguyệt được lấy từ cô sẽ không còn nữa.

Tần Mạc trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cũng trầm giọng thở dài, từ trong túi lấy ra hai lọ thuốc, đặt ở trên bàn trà, một lọ là thuốc giảm đau cực mạnh, một lọ là thuốc chống ung thư.

"Cà phê đừng uống nữa, uống thuốc đầy đủ, ăn uống đúng giờ..."

Tần Mạc hít sâu một hơi, dặn dò từng cái một rồi sau đó rời đi.

Nghe thấy tiếng đóng cửa, Thẩm Chi Sơ ngước mắt nhìn hai lọ thuốc trên bàn cà phê, sau đó lấy di động ra nhìn tin nhắn, chẳng có gì ngoài tin tức công việc.



...

Lại nửa tháng Lệ Cảnh Thâm không về nhà, Thẩm Chi Sơ dần dần mất đi những thói quen trước đây, không còn để đèn cho anh, không còn nấu cơm chờ anh về, nhưng mỗi đêm cô vẫn không thể bỏ thói quen nhìn vào điện thoại của mình.

Cô vốn tưởng rằng mình có thể dứt bỏ tình cảm với Lệ Cảnh Thâm ngay lập tức, nhưng tình cảm này giống như mầm độc, nó ăn sâu vào lòng người, sâu đến tận xương tủy. Chúng ta sẽ không bao giờ biết thứ đó đáng sợ đến mức nào, khi cho tới một ngày nó hủy hoại tất cả sinh mệnh của bạn thì bạn mới nhận ra nó. Thứ tình cảm này giống như cái cây lớn che khuất tất cả ánh sáng. Nếu cô muốn bỏ cuộc, cô ấy phải chặt nó và nhổ nó. Nó là thứ mọc lên trong trái tim cô ấy, và nó liên quan đến da thịt mềm mại nhất .Chỉ nghĩ đến thôi đã khiến tim cô đau nhói.

Thẩm Chi Sơ bấm vào danh bạ, chỉ có một mình Lệ Cảnh Thâm ở đó, cô ấn xuống.

Cô gọi ba cuộc liên tục, nhưng không ai trả lời, đây là chuyện thường tình cô đã rất quen rồi, không có gì phải thất vọng, ngoại trừ cảm giác hơi lạnh buốt, thì thứ duy nhất còn lại là tê liệt.

Thẩm Chi Sơ tiếp tục gọi lần thứ tư, đây là lần đầu tiên kể từ khi kết hôn, cô kiên trì gọi hắn như vậy.

“Bíp… bíp…” Sau khi đợi cuộc gọi thứ tư hồi lâu, có lẽ là bực mình vì cuộc gọi của cô, cuối cùng Lệ Cảnh Thâm cũng bắt máy.

“Có chuyện gì vậy?”

Giọng nói của Lệ Cảnh Thâm qua điện thoại truyền đến tai Thẩm Chi Sơ, không ấm hơn tay cô bao nhiêu.

Mười bảy ngày không liên lạc không phải không có lợi, ít nhất tâm tình cô ổn định hơn, cô không còn khóc vì Lệ Cảnh Thâm nữa.