Tần Mạc vừa đi vào liền ngửi thấy mùi cà phê nồng nặc, theo mùi đó nhìn trên bàn, thấy một ly cà phê đã uống một nửa, anh nhíu mày: "Sao em còn uống cà phê?"
“Anh có uống trà chứ?” Thẩm Chi Sơ đẩy chén trà trên bàn về phía anh, thuận miệng hỏi: “Hôm nay anh tới đây có chuyện gì vậy?”
Tần Mạc ngồi xuống, khó chịu nói: “Hình như em đã quên hết những gì tối qua anh nói với em rồi à.”
Thẩm Chi Sơ vươn tay ra. Tay đột nhiên cứng đờ, cô thu người lại, lẳng lặng ngồi trên sô pha, bộ dạng như một đứa trẻ làm sai chuyện gì.
“Hôm nay dù thế nào em cũng phải đến bệnh viện với anh.” Tần Mạc nói
Thẩm Chi Sơ không ngẩng đầu nhìn Tần Mạc, mà nhìn chậu cây khô héo bên cạnh, rồi mấp máy môi: “Anh định làm gì? “
“ Nhập viện ... Bắt đầu kế hoạch điều trị.”
Tần Mạc cẩn thận quan sát Thẩm Chi Sơ, anh mới có một tháng không gặp cô thôi, mà cô đã gầy như vậy, anh không thể tưởng tượng được một người từng sợ đau như vậy sẽ như thế nào. Liệu có thể chịu đựng nổi những mũi tiêm nhọn hoắt cắm vào da thịt, hay những cơn đau dạ dày do ung thư gây ra
Thẩm Chi Sơ nghe Tần Mạc nói vậy thì liền lắc đầu, mái tóc lòa xòa trên trán che đi cảm xúc trong mắt cô: “Tần Mạc, bệnh của em cũng giống như chậu hoa này, gốc đã thối rữa, dù có chữa thế nào cũng không khỏi được”.
"Sao em biết là vô phương cứu chữa?”
“ Em có thể làm việc cả ngày lẫn đêm, dành bốn năm để lấy lòng một người đàn ông không yêu mình, nhưng tại sao em không dành một chút thời gian cho cơ thể mình?"
Tần Mạc cảm thấy đáng thương cho Thẩm Chi Sơ, cô ấy chỉ chưa đầy 24 tuổi, ở độ tuổi này cô ấy nên khỏe mạnh, vui vẻ, tràn đầy sức sống và tận hưởng cuộc sống tốt đẹp nhất thay vì bằng lòng với cuộc hôn nhân nhàm chán, vùi mình trong công việc và không đáng phải chịu sự dày vò của căn bệnh ung thư.
Tần Mạc đi đến bên cạnh Thẩm Chi Sơ, xoa đầu cô như hồi nhỏ: “Hiện nay y học tiến bộ, chỉ cần em không từ bỏ trị liệu và phẫu thuật, sẽ có thể…” Anh đang nói giữa chừng thì đột nhiên ngừng nói, bởi vì nhìn thấy hai mắt của cô đỏ lên.
Thẩm Chi Sơ đưa tay phải vuốt ve những chiếc lá khô héo vàng, thì thầm nói: "Vậy hãy nói cho em biết xác suất thành công của ca phẫu thuật là bao nhiêu? Là 50%, hay 20%, hay 0,1%?"
Tần Mạc mím chặt môi mỏng, không nói gì.
“Thôi bỏ đi.” Thẩm Chi Sơ kéo đôi môi nứt nẻ ra cười: “Anh đừng nói nữa, không nên cho chút hy vọng nhỏ nhoi đó thì tốt hơn.”
Cô hiểu ý tứ của Tần Mạc, ai mà không muốn sống, không muốn có một cơ thể khỏe mạnh chứ? Nhưng cô ấy chưa bao giờ thấy ai nói là những người bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối có thể sống sót ...
Tay phải của Thẩm Chi Sơ dùng lực bóp mạnh vào chiếc lá vàng khô ở trong tay cô, nó lập tức vỡ vụn và rơi khỏi ngón tay của cô.