Chương 2-3

Edit: Thanh Hưng

Liếc Phạm Hành Thư ở bên cạnh cũng đang thở không ra hơi, tầm mắt dời xuống, không biết anh dắt tay của cô bao lâu, lúc này cầm rất chặt, năm ngón tay vững vàng cuốn lấy, một phút cũng không buông lỏng.

Ánh mắt cùng anh nhìn nhau, cô vô duyên vô cớ buồn cười. Vốn chỉ là cúi đầu nhẹ nhàng cười, về sau, càng không thể kiềm chế cất tiếng cười to, cười ngã vào trong ngực anh.

“Cô cười cái gì?”

“Tôi cười...... Cười chúng ta......” Cô thượng tức không tiếp được hạ tức*, thật vất vả ngưng cười, đôi tay ôm cổ anh, dịu dàng nói: “Chúng ta như vậy, giống tình lữ vong mệnh thiên nhai hay không?”

[i]*thượng tức không tiếp được hạ tức: mị cũng không hiểu edit ra sao, cầu giúp đỡ ^:)^ [/i]

Anh quay mặt, tầm mắt không biết nên đặt chỗ nào, không thể làm gì khác hơn là nhìn xuống đất: “Chúng ta cũng không phải là......”

“Không đúng? Vậy làm sao anh dẫn tôi chạy? Ném tôi cho bọn họ không phải là được rồi sao?”

“Như vậy sao được!” Anh kêu lên.

“Tại sao không được?”

“Bởi vì...... Bởi vì......” Anh lắp bắp, không đáp được.

“Bởi vì anh không bỏ được, có đúng hay không?” Ngón tay dài nhẹ vuốt gương mặt lại nổi lên ửng đỏ của anh. Da mặt người đàn ông này thật là mỏng không thể tưởng tượng được, tùy tiện trêu chọc hai cái lập tức đỏ mặt.

Phạm Hành Thư sặc một cái: “Cái đó, khụ khụ! Hân Nông......”

“Muốn nói cái gì? Nói đi!”

“Cô —— cô ——” Lời nói đến khóe miệng lại nuốt xuống: “Không có gì, chúng ta trở về đi thôi!”

Cái gì? Có cái gì không đúng a, rốt cuộc người này muốn nói cái gì?

Cô đuổi theo ở phía sau, dây dưa ồn ào với anh: “Nói đi nói đi, anh mới vừa rồi nhất định muốn nói anh yêu tôi có đúng hay không? Không cần ngượng ngùng nha, nói mau nói mau, tôi chờ nghe ——”

Trên đường đi, đã có không ít người quăng ánh mắt tò mò về phía bọn họ, anh quả thật không đất dung thân, hơi cáu ổn định bước chân: “Không phải! Tôi không phải muốn nói cái đó!”

“Kia nếu không đây?”

“...... Cô có muốn gả cho tôi không?” Lối đi bộ, tiếng xe tới lui 喧 ồn ào, tiếng nói bị lấn át mơ hồ không rõ.

À? Cái gì? Nghe lầm chứ? Cô giống như cũng không nghe rõ, anh nói, thật sự là câu cô nghe được kia sao?

“Phạm Hành Thư, anh nói cái gì?”

Anh há miệng, lại ngậm lại: “Không có.”

Anh cắm đầu đi về phía trước, càng đi càng nhanh, đến cuối cùng, cô phải chạy bộ mới đuổi được đến bên cạnh anh.

Bây giờ là như thế nào? Đuổi xe lửa sao? Hay là marathon?

“Chậm một chút, chậm một chút, tôi chạy hết nổi rồi!”

Phạm Hành Thư quay đầu lại, liếc thấy cô giống như vừa vận động kịch liệt xong, mồ hôi mỏng thấm ra khuôn mặt nhỏ nhắn, gò má trắng hồng hào hiện lên màu đỏ ửng, chất da của cô cực tốt, đèn đường chiếu rọi ở trên khuôn mặt tỉ mỉ mỹ lệ của cô, giữa sắc trắng lộ ra màu hồng, giống như có thể nhéo ra nước..... Tâm của anh vô duyên thanhhuung_lqd vô cớ vững vàng nhảy thêm mấy cái.

Hiện tại mới chú ý tới, cô thật sự rất xinh đẹp!

“Này, ngốc à!” Bàn tay trắng nõn thon dài quơ quơ ở trước mặt anh, nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ ửng khả nghi của anh. Lúc này cũng không phải cô trêu chọc anh, người không phải là cô gϊếŧ, lửa cũng không phải là cô đốt a!

Anh chột dạ bối rối, ngồi xổm xuống che giấu gương mặt ửng đỏ của mình.

“Làm gì?” Cô nhìn chằm chằm lưng của anh.

“Tôi nói rồi, lần tới sẽ cõng cô.”

“Tốt!” Cô cũng không khách khí đàng hoàng nằm sấp lên.

Hai người đều yên lặng đi hết cả một đoạn đường, cằm Dương Hân Nông tựa vào trên vai anh, tay vô cùng nhàm chán, một lát chơi đùa cổ áo của anh, một lát lại chơi đùa tóc của anh, câu được câu không tán gẫu: “Anh còn nhớ rõ những gì đêm đó đã nói?”

“Có chút nhớ, có chút không nhớ.”

“Oh. Vậy anh có nhớ hay không, anh đã hỏi số đo ba vòng của tôi, từng có mấy bạn trai, cùng với có hành vi tìиɧ ɖu͙© mấy lần?” Chơi chán tóc, dời trận địa, đầu ngón tay vuốt nhẹ làn da lại nổi lên đỏ ửng của anh.

Anh kinh sợ trừng to mắt: “Có —— sao?”

Cô nghiêng đầu thưởng thức vẻ mặt lúng túng của anh: “Hiện tại không cần hỏi, cũng đã rất rõ ràng ba vòng của tôi đi?”

Vẻ mặt anh xấu hổ, hoàn toàn không phát ra được âm thanh nào.

“Anh còn khen tôi vóc người rất tốt, liều chết ôm tôi thật chặt, từ trong ra ngoài toàn bộ đã sờ đầy đủ ——”

“......”

“Hơn nữa thoải mái khoe ra thân thể của anh, còn nói muốn nhảy “mãnh nam tú” cho tôi xem.”

“......” Xấu hổ muốn chết.

“Hắc, mặt của anh cũng đỏ!” Ngón trỏ nhẹ lướt dưới vành tai nhạy cảm của anh, nghiêng đầu thưởng thức vẻ mặt của anh.

“Tôi còn chưa nói anh có ý đồ hôn trộm tôi, ở trên người tôi để lại dâu tây làm cho tôi không biết nên ra cửa gặp người thế nào!”

“Nói lung tung, rõ ràng là cô hôn tôi trước ——” Sau khi theo bản năng bật thốt lên, mới ảo não ngậm chặt miệng.

“A, ha ha ——” giống như con mèo nhỏ thực hiện được mưu kế, từ đôi môi bật ra tiếng cười êm ái dễ nghe như chuông bạc.

Cuối cùng Phạm Hành Thư cũng biết mình bị trêu cợt, hơi nhếch môi không bao giờ chịu dễ dàng mở miệng nữa.

“Tức giận à?”

Anh lắc đầu.

“Vậy thì nói chuyện đi, nếu không tôi sẽ nghĩ anh đang tức giận; anh tức giận, tôi sẽ nghĩ biện pháp để cho anh không nổi giận, mà tôi chỉ nghĩ ra phương pháp duy nhất để anh không nổi giận, chính là ——”

Trước khi đôi môi kia có ý đồ lại gần tập kích, anh vội vàng mở miệng: “Tôi, tôi không biết nên nói gì ——”

Cô ha ha cười khẽ, cười đến gian xảo vui vẻ.

Anh than thở, hiểu mình hoàn toàn bị cô ăn hết.

Anh có chút ngay thẳng, nhưng cũng không đần, rất lâu, biết cô là cố ý trêu cợt anh, nhưng so với khi cô đang ở bên trong làm việc, cười đến quá ngọt ngán, quá kiều diễm, ngược lại có loại cảm giác không chân thực, thay vì nhìn loại nụ cười không thành thật, ít nhất giờ phút này, cô cười là thật tâm, chỉ cần cô vui vẻ là được rồi, cái khác, không sao cả.

“Chúng ta sẽ đi đâu?”

“Chờ xe buýt. Phía trước có trạm xe.”

“Vậy anh có mệt hay không?”

Anh ấm áp cười một tiếng: “Sẽ không.”

Dương Hân Nông thay anh lau đi mồ hôi mỏng, anh ngửa đầu nghiên cứu trạm xe, xác định có xe đi qua nhà cô, nhưng còn phải chờ nửa tiếng nữa.

“Vậy tôi muốn ngủ.”

“Được, cô ngủ đi.”

Dương Hân Nông an tâm nhắm mắt lại, cô biết, cô có thể giao mình cho người đàn ông này, toàn tâm tin tưởng.

Rất nhanh, 20" đã qua, cần cổ truyền đến tiếng hít thở đều đều, anh nghiêng đầu nhìn, vẻ mặt cô khi ngủ đã tháo xuống phòng bị, tinh khiết giống như thiên sứ, ít đi những thứ vì cuộc sống kia, phải ngụy trang ra vẻ khôn khéo lõi đời, cũng không thanhhuung_lqd có những ý định giảo hoạt làm anh vô lực chống đỡ, cô giờ phút này, xem ra rất thoải mái, dễ chọc người thương tiếc.

Xe buýt tới, anh lên xe, đặt cô lên ghế chưa có ai ngồi, trả tiền xe, lại trở lại bên người cô, cô theo trực giác dựa vào trong ngực ôm anh, tìm kiếm nguồn nhiệt ấm áp, vùi mặt vào trong lòng anh thấp giọng: “Phạm Hành Thư, anh là người tốt, đáng tiếc chúng ta không thích hợp.”

Thần sắc anh cứng đờ.

Không thích hợp? Cô vẫn nghĩ như vậy sao? Cho rằng bọn họ không thể nào?

Cô hoàn toàn không nghe được lời nói của anh đi?

Nhưng cô cũng không muốn gả cho anh, mới có thể vẫn trêu anh, nghĩ ép anh chủ động buông tha, ép anh thấy rõ bọn họ không thích hợp, là như vậy sao?