Hộ sĩ nhận được sự chắc chắn của cô, khi rời đi rất vui vẻ.
Mạc Thanh Yên nhanh chóng đi rửa mặt, thay quần áo của mình, cầm túi lên đi. Cô Lưu vừa mới đẩy cửa vào, "Ngũ tiểu thư, cô muốn đi đâu?"
Hôm qua bác sĩ nói không cho cô xuất viện. Sao cô không nghe lời bác sĩ?
"Cô Lưu, cô về trông bọn trẻ đi, con còn phải đi công tác."
Tuy là cuối tuần nhưng Lệ Đình Tuyệt vẫn bận bịu ở công ty, Mạc Thanh Yên cũng không ngoại lệ.
"Ngũ tiểu thư, dì Tiền và tiểu Văn đều đến đây rồi, cho nên tôi có thể ở đây trông cô cả ngày."
Mạc Thanh Yên nghe nói dì Tiền và tiểu Văn đều đến đây, không khỏi thè lưỡi, "Các anh con đều biết sao?"
Cô Lưu gật đầu, "Tiên sinh nói, để cô giữ gìn sức khoẻ cho tốt, thời gian ngắn nữa sẽ đến đây để cô không phải bán mạng như vậy. Tiền nuôi con cậu ấy có."
Nghĩ đến anh cả Trần Bang Thạc, ý cười trên mặt Mạc Thanh Yên càng rõ hơn, anh ấy luôn rất tốt với cô. Nuôi ba đứa nhỏ như người thân bình thường, chỉ là cô chưa từng nghĩ muốn anh ấy giúp cô nuôi bọn nhỏ.
Cho nên, cô nhất định phải cố gắng, không muốn liên lụy đến ai cả.
"Cô Lưu, cô giúp con làm thủ tục xuất viện nhé."
Cô hôn một cái lên mặt cô Lưu, sau đó đi ra cửa.
Cô Lưu lặng người, nha đầu kia thật là liều, không có cách nào cả. Vì vậy chỉ có thể đi làm thủ tục xuất viện, chủ nhiệm Lý nghe được tin này, nhanh chóng chạy đến chỗ thu phí.
" Mạc tiểu thư vẫn chưa thể xuất viện được."
Nhìn dáng vẻ lo lắng của chủ nhiệm Lý, cô Lưu bắt đầu lo lắng, "Bác sĩ, có phải tiểu thư nhà chúng tôi mắc bệnh rất nặng không?"
Chủ nhiệm Lý lấy chiếc khăn tay lau mồ hôi trên trán, "Không đến mức như vậy."
Chủ yếu là Lệ Đình Tuyệt không để cô ấy xuất viện, nếu người đi rồi, hắn nhất định sẽ xong đời.
"Không sao là tốt rồi." Cô Lưu nhắc lại, sau đó liền chuẩn bị nộp tiền.
"Chi phí đã được trả rồi." Người thu phí nói.
Chủ nhiệm Lý không có cách nào, chỉ có thể gọi điện thoại cho Lệ Đình Tuyệt, ít nhất cũng để cho hắn biết mình đã cố gắng hết sức.
Mà trong văn phòng Lệ Đình Tuyệt, một bé gái đang ôm chân hắn, khóc lóc, hô hoán muốn dâng hiến cho hắn.
Hắn nhíu chặt lông mày, nhìn thấy thư ký và bảo vệ kéo cô gái kia đi, cô bé lại càng khóc hơn.
"Lệ thiếu, em rất thích anh, thật sự rất thích, em đồng ý làm người phụ nữ của anh."
Lãnh Nhiên ngồi ở bên cạnh cười ngả nghiêng, "Ha ha, Tuyệt ơi, cậu còn không đáp lại người ta."
Hắn vừa nói xong liền bị một chiếc máy bay đâm tới, hắn kêu lên một tiếng.
"Tuyệt, cậu thật độc ác."
Lệ Đình Tuyệt lạnh lùng liếc nhìn cô gái vẫn đang ôm chân mình, trong phòng toàn là mùi nước hoa trên người cô ta, giống như loại thuốc độc đậm đặc.
Lông mày của hắn nhăn lại, "Lôi cô ta ra ngoài."
Giọng nói lặng băng, cô gái cuối cùng cũng không thể chống lại nhiều người như vậy, nhẫn tâm chia cắt hắn, rồi bị lôi ra khỏi cửa văn phòng.
Nữ thư ký thở phào nhẹ nhõm, "Tổng tài, giờ tôi đi lấy bộ vest dự bị cho anh."
Ống quần hắn đều nhăn nhúm, quần áo Lệ Đình Tuyệt từ trước đều rất kỹ lưỡng, tuyệt đối không thể tuyệt đối không thể có nếp nhăn.
" Mạc tiểu thư nói thế nào cũng mặc kệ?"
Cô gái vừa khóc vừa nói thầm, lại bị Lệ Đình Tuyệt nghe thấy liền gọi lại: "Đưa cô ta tới đây."
Bảo vệ lại đưa cô gái này quay lại, Lệ Đình Tuyệt nhìn kỹ cô, nhíu mày.
"Hộ sĩ của bệnh viện Lệ gia?"
Hình như sáng sớm nay đã gặp, người hắn từng nhìn thấy đều nhớ rất rõ.
Cô hộ sĩ liên tục gật đầu, "Đúng vậy, Lệ tổng, anh nhớ em sao?"
Cô cười vui vẻ, tuy nhiên trên mặt vẫn còn những giọt nước mắt, nhưng chỉ cần có thể có được tình yêu của người đàn ông này thì thế nào cô cũng đồng ý.